Có điều lúc này trong đầu cô gái đó chỉ toàn mơ mộng mình sắp trở thành mợ chủ hào môn, không chú ý đến ánh mắt của Hạ Thiên Tường khi nhìn mình chẳng khác nào nhìn một đống rác rưởi. Cô ta vén mái tóc dài tuyệt đẹp của mình lên và nũng nịu: “Cảm ơn anh đẹp trai nha.”
Cùng lúc đó, cô ta nhìn sang Tô Nhược Hân, một cô gái chưa có giấy phép lái xe mà muốn đua xe ư, chắc chắn không thể thắng nổi.
Thua một trăm phần trăm.
Cho nên rõ ràng người đàn ông này thấy cô ta xinh đẹp nên muốn tặng xe cho cô ta.
Như vậy chẳng khác nào công bố trước mặt mọi người.
Anh chàng này muốn tán tỉnh cô ta.
Có điều nể mặt anh như thế, cô ta vui vẻ “chịu đựng” để anh ta tán tỉnh.
Không ngờ khi cô ta vừa cho rằng Hạ Thiên Tường cố tình tặng xe cho mình thì đã nghe anh nói: “Có điều nếu cô thua thì phải rửa hết tất cả xe tập lái ở trong sân tập này. Nhớ cho kỹ, cô phải rửa sạch bong sáng bóng nhưng không được nhờ vả hay mượn bất cứ dụng cụ hay người nào khác, cô chỉ được tự rửa mà thôi.”
Cô gái nghe đến đó thì thoáng nhìn Tô Nhượng Hân đang đeo khẩu trang bằng vẻ khiêu khích. Chắc chắn cô gái mang khẩu trang đó không đẹp, không thể trói buộc cơ thể của anh chàng này: “Được, vậy tôi sẽ quyết định người đua xe với cô ta tối nay.”
Đã là thi đấu, tiền cược của người đàn ông đó là xe, tất nhiên cô ta cũng phải đưa ra tiền cược. Tiền cược bằng cách rửa xe quá đỗi bình thường, bây giờ cô ta chỉ đề phòng cô gái đeo khẩu trang chơi bẩn, lỡ đâu cô ta không đủ tiền mướn tay lão luyện đánh bại cô, vậy cô ta sẽ thua, chiếc McLaren GT cũng bay mất.
Mặc dù cô ta cho rằng người đàn ông này muốn tán tỉnh cô nên mới biến tướng tặng chiếc xe này cho cô, nhưng vì an toàn, chắc chắn cô ta phải làm thế.
Suy cho cùng cô gái đeo khẩu trang sẽ không cam lòng khi anh chàng đó muốn tán tỉnh cô, chắc chắn cô ta sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để ngăn cản.
“Được, cô chọn người, sau đó những người ở đây đều có thể có mặt trong đêm nay. Nếu Nhược Hân thắng, phần thưởng của cô ấy sẽ được chia đều cho mọi người, nếu Nhược Hân thua, cô ấy thua bao.
nhiêu thì sẽ tự bỏ tiền túi ra đền bù chia đều cho mọi người.”
Những người có mặt nghe thế, hết người này truyền đến tai người khác, rất nhanh người ở sân tập đều biết hết.
Đêm nay, họ muốn đến đường Di Phong coi đua XS.
Thật ra bàn tay nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân vẫn chưa từng yên ắng.
Gô vẫn luôn kéo góc áo Hạ Thiên Tường, ra hiệu anh đừng nói cho cô đua xe nữa.
Trong lòng cô không dám chắc, cô còn chưa từng coi đua xe bao giờ, chứ nói chi đến bắt đầu đua xe.
Cô không làm được.
Nhưng Hạ Thiên Tường như thể không nhận ra, cứ nói mãi, bây giờ nói xong cả rồi.
Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, bây giờ chẳng hốt về được nữa.
Tô Nhược Hân rất muốn xé miệng của anh ra.
Nhưng xé cũng vô ích.
Anh đã nói hết cả rồi.
May là Tô Nhược Hân chỉ thi một lần là đã đậu vòng hai.