Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 134: 134




Căn Cứ Hổ Sơn.

Trương Hải Nam hôm nay nhận được hai tin tức xấu, thứ nhất Kim Lam làm việc thất bại, hơn sáu công ty trong vòng nửa tháng điêu đứng, thậm chí có công ty trên bờ vực phá sản, nguyên nhân dự án Long Cung mà bọn họ hợp tác nhằm đạp đổ dự án Thủy Cung của Tống Thần Vũ xảy ra vấn đề lớn, mảnh đất mà bọn họ từng người thu mua chỉ là đất ảo, nó vốn dĩ thuộc sở hữu của Tống Thần Vũ.

Anh đã chia mảnh đất ấy thành mười khu đất riêng biệt, sau đó đưa cho người của mình mỗi người một sổ đỏ đóng giả làm người dân, sau khi sáu công ty kia thu mua mỗi người một mảnh làm xong giấy tờ mới phát hiện toàn bộ chỉ là giả, tất cả bọn họ đều bị Tống Thần Vũ đưa vào tròng.

Lại nói mấy công ty kia chỉ là công ty tầm trung, trước đó công việc làm ăn không thuận lợi, lúc này Kim Lam bất thình lình xuất hiện từng bước dẫn dắt bọn họ thực hiện dự án Long Cung này, vì cũng có thù với Tống Thần Vũ cộng thêm Kim Lam hứa hẹn thành công đến tám phần nên bọn họ quyết chơi lớn một phen.

Nào ngờ mọi tính toán của bọn họ đã nằm trong dự liệu của Tống Thần Vũ, anh đã giăng một cái lưới thật lớn sau đó bắt cả mẻ khiến bọn họ không kịp trở tay.

Kim Lam lúc này bù đầu rối óc với khoản tiền vay ngân hàng để mua đất, mảnh đất mà ông ta và những người kia mua là thế đất long mạch hiếm có, cho nên giá trị của mảnh đất này rất cao, còn hơn giá trị của một công ty tầm trung.

Chính vì thế ông ta một mình khó lòng mua nổi mới kêu gọi người này người kia nào ngờ bị lừa một vố, lúc này không chỉ lo cho công ty mà còn lo đối phó với đám người kia.

Trương Hải Nam xem tin tức lại nghe người của mình báo cáo sắc mặt không thể nói là kém cỏi nhưng cũng không tốt đẹp gì.

“Đúng là một đám ngu ngốc, vô dụng, còn tin thứ hai là gì?”

“Ba trực thăng của chúng ta ở đảo Tam Giang bị bắt rớt hai chiếc, người của Thần Long bắt được tên Hổ, muốn uy hiếp chúng ta.” Tên kia cẩn thận báo cáo, nhìn sắc mặt của thiếu gia nhà mình mà kinh sợ.

“Chết tiệt Tống Thần Vũ, tại sao lúc nào cũng là hắn thắng.” Trương Hải Nam hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Thiếu gia…”
“Còn chuyện gì nữa?” Trương Hải Nam thấy thuộc hạ của mình ấp úng không nhịn được lạnh giọng hỏi.

“Hương Tuyết bên kia cũng thất bại rồi.”
“Hừ, người phụ nữ này vốn dĩ vô dụng, không dùng được.”
“Thiếu gia vì sao còn dùng cô ta?” Tên thuộc hạ thắc mắc trong lòng.

“Dù sao cũng là một quân cờ, thành công thì tốt thất bại cũng không ảnh hưởng gì đến thế cục, cớ sao không dùng.” Trương Hải Nam cười khẽ, chị cô ta ngu ngốc cô ta cũng ngu ngốc nốt, vậy đừng trách hắn xem làm quân cờ lợi dụng.

Tên thuộc hạ cái hiểu cái không lại bảo: “Tiếp theo làm sao ạ?”
“Ám binh bất động.” Trương Hải Nam nói bốn chữ, trước mắt hắn đã tổn thất nhiều rồi không thể manh động nữa.

Quán Cafe Viễn Vọng.

Đỗ Lan Hương nhìn một già một trẻ trước mắt có chút phiền não hỏi: “Hai người muốn gặp tôi có chuyện gì?”
Bà Tuyền cùng Trịnh Phượng Hằng nhìn nhau, sắc mặt của ai cũng tỏ vẻ không tình nguyện, bà Tuyền lên tiếng trước: “Chúng tao gặp mày là vì chuyện của ba mày.”
“Ba tôi, ai vậy?” Đỗ Lan Hương thờ ơ như chẳng quen biết.

“Mày…” Trịnh Phượng Hằng lên tiếng lại bị bà Tuyền ngăn lại: “Trịnh Văn Nhân tuy không ra gì nhưng cũng là ba mày, mày làm sao có thể để ba mày ở tù như thế.”
“Phạm tội ở tù là chuyện đương nhiên, nếu không người ta xây nhà tù để làm gì.” Đỗ Lan Hương bĩu môi, hóa ra hai người này đến là vì chuyện của Trịnh Văn Nhân, ông ta mặc dù đối xử với mẹ con cô không ra gì nhưng đối với mẹ con bà Tuyền lại cung kính có thừa.

“Mày thật sự không nể tình máu mủ sao?” Bà Tuyền đằm mặt hỏi.

“Lúc ông ta bỏ mặc tôi, bắt cóc mẹ tôi có nể tình máu mủ không? Bà sống với ông ta bao nhiêu năm nay cũng hiểu ông ta là loại người gì, một người chồng một người cha như vậy, bà còn cần sao?” Đỗ Lan Hương điềm đạm hỏi.

Bà Tuyền có chút trầm mặc, Trịnh Phượng Hằng lại tức giận lên tiếng: “Ông ấy có thế nào cũng là ba của mày, sao mày có thể độc ác đẩy ông ấy vào tù, mày còn tình người không?”

“Tình người? Cô nói đúng từ lâu tôi đã chẳng còn tình người rồi, cho nên cuộc gặp mặt hôm nay xem ra không có kết quả như các người mong muốn rồi.” Cô lấy ly nước trên bàn uống cạn một hơi.

“Mày…”
“Đủ rồi, Trịnh Lan Hương, nói đi nói lại mày vẫn muốn ông ấy ngồi tù sao?” Bà Tuyền lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy.” Đỗ Lan Hương nhẹ nhàng nói hai chữ, hai người này đúng là vì ông ta mà tận lực.

“Nếu như tao cho mẹ mày trở về nhà họ Trịnh thì sao, mày có buông tha cho ông ấy không?” Bà Tuyền bắt đầu lấy điều kiện ra nói chuyện.

Thần sắc của Đỗ Lan Hương hơi khựng lại, cô nói: “Tôi không hiểu sao bà lại tận lực vì ông ta như vậy, từ đầu đến cuối ông ta cũng chỉ là một kẻ vô dụng, nói trắng ra là một kẻ bám váy bà không phải sao?”
“Không sai, ông ta là người như vậy nhưng ông ta là chồng của tao.” Bà Tuyền nghiến răng nói.

“Chỉ vì ông ta là chồng bà thôi sao, cái danh này đúng là nặng thật.” Đỗ Lan Hương trào phúng.

“Trịnh Lan Hương, mày đủ rồi đó, đừng có dùng giọng điệu đó mà nói chuyện với mẹ tao.” Trịnh Phượng Hằng là một người thiếu kiên nhẫn, cô ta trước nay luôn muốn sống trên người khác, bị hạ thấp liền không chịu nổi.

“Hoàng đế không gấp thái giám đã vội, mẹ cô còn chưa nói gì đâu.” Đỗ Lan Hương liếc mắt cô ta một cái.

“Mày, mày là cái thá gì mà dám nói tao?”
“Trịnh Phương Hằng, tính tình này của cô cần phải sửa đi, nếu không có ngày chết cũng không biết chết thế nào đâu, đừng nói tôi không nhắc nhở cô.” Đỗ Lan Hương cười khẩy.


Nụ cười này của cô khiến Trịnh Phương Hằng ghét cay ghét đắng, cô ta không nhịn nổi tính tình muốn giơ tay tát cô, ngay lập tức không để Trịnh Lan Hương ra tay đã có một người đàn ông đi tới bắt lấy tay cô ta lạnh lùng nói: “Dám tổn hại thiếu phu nhân, bẻ gãy tay.”
“Anh là ai, mau bỏ tôi ra, anh dám bẻ tay tôi có tin tôi báo cảnh sát bắt anh lại không?” Trịnh Phương Hằng không phân biệt ai vào ai mở miệng chửi.

Bà Tuyền lại khác, nhìn mấy người đàn ông phía sau Đỗ Lan Hương bà ta cả kinh, vội nói: “Phương Hằng, mau câm miệng.”
“Mẹ…” Trịnh Phương Hằng không tin nhìn mẹ mình.

Bà Tuyền lại nhìn cô nói: “Lan Hương, nói thế nào Phương Hằng cũng là chị mày, mày bỏ qua cho nó đi.”
“Tôi có làm gì cô ta đâu mà bỏ qua.” Đỗ Lan Hương làm ra vẻ không liên quan đến mình.”
“Tao biết bọn họ là người của mày.” Bà Tuyền nhàn nhạt nói.

“Ồ, nếu Trịnh Phương Hằng không có ý định ra tay với tôi bọn họ cũng sẽ không xung động, muốn họ buông tha cô ta vậy thì phải xem thái độ của cô ta rồi.” Đỗ Lan Hương vốn dĩ muốn đi rồi không ngờ mấy người này lại dai dẳng như vậy, làm cô ngồi lâu ở đây cũng thấy mệt.

Bà Tuyền hiểu ý của Đỗ Lan Hương, trong lòng chửi thầm cô vài tiếng, lại nhịn xuống nhìn con gái nói: “Phương Hằng, mau xin lỗi đi.”
“Sao con phải xin lỗi cô ta, mẹ, mẹ làm sao vậy, việc gì mẹ phải sợ cô ta.” Trịnh Phương Hằng không cam tâm.

Bà Tuyền tức giận mắng: “Câm miệng cho mẹ và xin lỗi đi.”.