Đỗ Lan Hương không nhìn ra vui giận trong đôi mắt của Tống Thần Vũ, từ ngày bước vào thế giới này đến nay, đụng độ anh ta mấy lần cô chỉ thấy biểu tình lãnh cảm của anh ta.
Không biết Tống Thần Vũ nhìn nhận việc này thế nào, trong lòng cô có hơi căng thẳng, không phải sợ hãi, bởi vì cô cũng đâu có làm chuyện gì sai trái, chỉ là thấy ánh mắt của Tống Thần Vũ cô không bình tĩnh nổi.
“Đi thôi.” Tống Thần Vũ không nói lời nào lại chỉ nói ra hai từ này khiến Đỗ Lan Hương lẫn mọi người xung quanh không hiểu chuyện gì.
Anh lại nhìn qua ông chủ Hòa nói: “Chuyện còn lại nhờ chú xử lý.”
“Được.” Ông chủ Hòa hiểu ý Tống Thần Vũ, lại bắt đầu phân phó người của mình.
Tống Thần Vũ nói xong rời đi, Đỗ Lan Hương cũng đi theo anh gọi với: “Tống Thần Vũ.”
Nhân vật chính đều đi hết chuyện ở đây để ông chủ Hòa giải quyết, trên sân khấu đã có người thông báo dừng buổi tiệc.
Khách khứa có một số người không hiểu chuyện gì xảy ra, người này lại truyền tai người kia sự việc đang xảy ra.
Bên trên hai người đàn ông nhìn tình cảnh rối ren phía dưới, người mặc tây trang nói: “Sự tình có chút phức tạp, cậu luôn nhìn phía dưới có phát hiện ra điều gì không?”
“Ở góc độ của tôi, người phụ nữ kia đã đẩy Tạ Phi Phi.” Người đàn ông da ngăm đen trả lời.
“Ồ, thật sự là vậy à?”
Người đàn ông lại nói: “Có điều hành động của cô ta không đúng lắm, biểu tình cũng có vẻ kinh sợ.”
“Cậu nói vậy thế thì chuyện này có ẩn tình rồi, người kia sẽ giải quyết thế nào đây.” Người đàn ông mặc tây trang cầm ly rượu trong tay, mắt lại nhìn về phía người đàn ông đang đi ra khỏi hội trường, phía sau là người phụ nữ đang đuổi theo cùng đám phóng viên tác nghiệp.
Bọn họ khó khăn lắm mới đến được buổi tiệc, lại tình cờ chứng kiến sự việc có một không hai này, làm sao có thể bỏ qua cơ hội cập nhật tin tức, cho nên người đã đi bọn họ lại không tha cho Tống Thần Vũ và Đỗ Lan Hương, bọn họ cũng vội vàng đuổi theo đặt ra câu hỏi: “Tổng giám đốc Vũ, vợ anh đẩy người bị thương anh tính giải quyết chuyện này thế nào?”
“Cô Lan Hương, cô tính cứ thế mà đi không chịu trách nhiệm sao?”
Hai người liên tục bị đám phóng viên công kích, Đỗ Lan Hương mím môi không có câu trả lời, Tống Thần Vũ sắc mặt lạnh như băng, chỉ nói một từ: “Cút.”
Đám phóng viên đang nhao nhao bỗng giật mình, không chỉ bởi vì giọng nói của Tống Thần Vũ mà còn là ánh mắt như dao cắt của anh.
Bọn họ mặc dù muốn lấy chút tin tức nhưng cũng quan tâm mạng sống của mình, không hiểu sao chỉ một ánh mắt liếc qua thôi đã khiến người ta run sợ, đôi mắt này giống như mắt của mãnh thú dọa nạt con mồi, làm nó phải cong đuôi bỏ chạy.
Mấy người đứng gần Tống Thần Vũ tự giác lùi lại ba bước, nhường đường cho anh đi.
Thế nhưng Tống Thần Vũ đi chưa được mấy bước thì có hai người đàn ông đi đến chặn đường của anh nói: “Tổng giám đốc Vũ, vợ anh cố tình đẩy phu nhân nhà chúng tôi nên tổng giám đốc đề nghị anh giao cô ta cho anh ấy.”
Mọi người lại được tiếp tục xem kịch, ai nấy đều bày ra bộ dạng háo hức, nhất là đám phóng viên, bọn họ không hỏi được hai nhân vật chính còn không thể đứng đây hóng chuyện sao.
Đỗ Lan Hương nghe lời nói của người đàn ông trước mặt cơ thể rét lạnh, tại sao hết người này đến người kia đều không tha cho cô? Rõ ràng cô còn chưa làm gì cơ mà.
Đỗ Lan Hương theo bản năng nhìn sang Tống Thần Vũ một cái, không biết người đàn ông này sẽ xử sự ra sao?
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên: “Mang đi đi.”
“Hả, tổng giám đốc Vũ vậy mà đồng ý giao vụ cho người khác sao?”
“Không giao thì thế nào, cô ta làm sai thì phải chịu tội, không biết tổng giám đốc Hoàng sẽ xử lý cô ta ra sao, tôi tò mò quá.”
Mặc kệ đám người xôn xao, hai người đàn ông được sự cho phép của Tống Thần Vũ tiến tới chỗ Đỗ Lan Hương, còn cô vì lời nói của anh mà sững người.
Người đàn ông này thế mà lại giao cô cho người khác.
Khi hai người đàn ông chạm đến cô Đỗ Lan Hương mới bừng tỉnh, cô không để bọn họ bắt mình đi mà bước đến chỗ Tống Thần Vũ đứng trước mặt anh, nghiêm túc hỏi: “Anh cứ thế giao tôi cho bọn họ sao?”
“Nếu không thì sao? Việc xấu cô làm tự cô chịu.” Tống Thần Vũ lạnh giọng nói.
“Tôi nói rồi, có người hại tôi, anh nghe tôi nói được không?” Đỗ Lan Hương có thể không giải thích với công chúng nhưng trước mặt người đàn ông này cô phải nói rõ ràng.
“Ồ, vậy cô nói xem kẻ nào hại cô?” Tống Thần Vũ thản nhiên hỏi.
“Tôi không biết.” Đỗ Lan Hương ủ rũ trả lời, lúc trước Trịnh Lan Hương đáng ghét như vậy hẳn có không ít người hận cô, muốn nhân cơ hội này muốn hãm hại không phải là không thể nhưng khổ nỗi cô không biết ai.
“Không biết đồng nghĩa với việc không chứng minh được bản thân trong sạch.” Tống Thần Vũ không nể tình nói.
“Anh…” Đỗ Lan Hương mím môi, thật sự không phản bác được.
Phải rồi, bây giờ nếu cô không đưa ra được chứng cứ sẽ không ai tin tưởng cô, huống chi cô chỉ có một mình, mà xung quanh ai cũng muốn cô rơi vào hố tử thần.
Sắc mặt của Đỗ Lan Hương có chút nhợt nhạt, cô cắn răng suy nghĩ cách giải nguy cho mình, thế nhưng hai người đàn ông kia lại không cho cô thời gian, mỗi người một bên xách cô đi.
Đỗ Lan Hương không phản kháng, chỉ nhìn chăm chăm vào Tống Thần Vũ nhưng anh không có chút động đậy gì, ánh mắt của cô chuyển đi, bất chợt lại nhìn thấy cái gì đó ở trên trần nhà, cô vui sướng dãy dụa: “Khoan đã, mau buông tôi ra.”
“Tống Thần Vũ, tôi có thể chứng minh mình trong sạch.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh gào lên.
Hai người đàn ông lại không quan tâm đến cô, cứ thế lôi cô đi, Tống Thần Vũ cũng không màng đến lời nói của cô.
Đúng là mình không tự cứu mình thì không ai cứu cả, ánh mắt của Đỗ Lan Hương chùng xuống, nhìn thấy cánh cửa phía trước cô đột nhiên vịn chặt vào hai người đàn ông làm lực đỡ nâng hai chân lên đạp vào cánh cửa, dùng cánh cửa làm bàn đạp nâng cơ thể lên lộn một vòng trên không trung, sau đó thoát thả tay ra, cơ thể nhẹ nhàng hạ xuống đất, cách Tống Thần Vũ ba bước chân.
Hai người đàn ông kia kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ phút chốc cô có thể thoát khỏi kìm giữ của bọn họ.
“Cú nhào lộn tuyệt đẹp.” Người đàn ông mặc tây trang tấm tắc khen ngợi.
Người đàn ông bên cạnh hai mắt lóe lên cũng nói: “Không tệ.”
“Không ngờ vợ của lão đại lại lợi hại như vậy, ai nói cô ta nhu nhược chứ.”
Đỗ Lan Hương đứng dây đi hai bước tới trước mặt Tống Thần Vũ một lần nữa nói to: “Tôi nói tôi có thể chứng minh, anh không nghe thấy sao?”
Giọng điệu của Đỗ Lan Hương có chút tức giận, Tống Thần Vũ lại chỉ thờ ơ nói: “Làm thế nào chứng minh?”
Cô giơ tay lên chỉ về phía bên phải nói: “Camera, chỉ cần xem camera liền biết tôi có cố tình đẩy Tạ Phi Phi hay không.”
Người nào đó trong đám đông nghe lời của Đỗ Lan Hương nói trong lòng căng thẳng, cô ta không để cô được như ý nguyện lại đứng ra nói: “Trịnh Lan Hương đẩy ngã Tạ Phi Phi, ai cũng nhìn thấy còn phải coi lại camera.”
“Đúng đấy, ở đây mấy trăm con mắt đều nhìn thấy cô đẩy Hoàng phu nhân, cô nhận tội đi thôi, đừng cố bao biện cho mình nữa.” Mọi người ùa nhau vào nói.
Cô gái kia cảm thấy có hiệu quả lại tiếp tục kích động mọi người: “Trịnh Lan Hương muốn xem camera có khác nào nói tất cả chúng ta là người mù.”
“Lời này có lý, Trịnh Lan Hương, cô có ý gì đây? Anh Vũ, đừng nghe lời cô ta, mau để người đưa cô ta đi thôi, ở đây chỉ làm mất mặt anh” Tống Linh Chi cũng góp vui..