Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 85: 85




“Vâng, vâng ạ.” Hồng có chút lắp bắp xen lẫn sợ hãi.

Đỗ Lan Hương lấy làm lạ hỏi: “Em sao thế? có ai bắt nạt à?”
“Không, không phải.” Hồng vội vàng xua tay.

Đỗ Lan Hương càng thêm khó hiểu: “Vậy em sao lại căng thẳng thành ra như thế?”
“Không, không có gì.” Hồng mím chặt môi, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Đỗ Lan Hương tinh tế nhận ra Hồng có chỗ không đúng, không chỉ hôm nay mà mấy ngày trước cô bé nhìn thấy cô cũng có vẻ căng thẳng như gặp phải thú dữ, ai không biết lại còn tưởng cô bắt nạt cô bé.

Đỗ Lan Hương chợt nghiêm túc nói: “Em ngồi xuống ghế đi, chị có chuyện muốn nói với em.”
“Thiếu, thiếu phu nhân muốn đòi tiền em sao, hiện tại, em, em không có.”
“Ai nói với em chị đòi tiền hả? Em cứ ngồi xuống đi, chị không đòi tiền cũng không ăn thịt em đâu mà sợ.” Đỗ Lan Hương trầm mặc lại có chút buồn cười.

Thế này cô có khác gì cáo già còn cô bé là thỏ con đâu chứ.


Hồng chần chừ mãi mới dám ngồi xuống ghế thế nhưng cũng không ngồi yên.

Đỗ Lan Hương chờ một lúc mới lên tiếng hỏi: “Mấy ngày nay em là sao vậy, gặp chị lại tỏ ra sợ sệt là thế nào? Sợ chị đòi tiền em hả?”
“Không, không phải, chỉ là…” Hồng cắn môi không dám nói tiếp.

Đỗ Lan Hương cũng kiên nhẫn hỏi tới: “Chỉ là cái gì, em nói đi đừng sợ, cứ ấp úng như vậy sẽ không giải quyết được vấn đề gì đâu.”
Hồng nghe cô nói phân vân mãi cuối cùng cũng nói ra: “Mọi người trong biệt thự nói lúc trước chị là đồ xấu xa, dùng thủ đoạn quyến rũ thiếu gia, đánh đập người làm, vệ sĩ, còn, còn gián tiếp hại chết vú Hoa.”
Khó khăn lắm Hồng mới nói ra được những lời này, Đỗ Lan Hương nghe xong thoáng chút kinh ngạc nhưng rất nhanh cũng bình tĩnh như không có gì.

Cô cười lạnh hỏi: “Vậy em tin lời họ nói sao?”
“Bọn họ đều nói vậy, nên em, em cũng có chút tin tưởng nhưng thiếu phu nhân đối tốt với em, em không thể nghĩ xấu về cô được.” Hồng căng thẳng nói.

Đỗ Lan Hương coi như đã biết đầu đuôi câu chuyện, cô nhẹ nhàng nói: “Tốt lắm, trong biệt thự hay ngoài biệt thự cũng không thiếu tin đồn về chị, quan trọng là em nhìn nhận chị thế nào thôi, chị cũng không nói bọn họ nói đúng hay sai, quyền quyết định là ở em, sau này nên tin chị thì đừng tỏ ra sợ hãi nữa, còn nếu không tin thì cứ cách xa chị một chút, em hiểu không?”
Hồng cái hiểu cái không gật đầu, trong lòng cô vẫn cho rằng thiếu phu nhân là người tốt nhưng do ảnh hưởng của mọi người khiến cô cũng có lúc nghi ngờ.

Nói chuyện một lúc với Hồng Đỗ Lan Hương mới đi lên phòng mình, không nghĩ người đàn ông nào đó đã có mặt ở phòng cô, còn đứng trước cửa sổ nhìn ra cảnh trời bên ngoài.

Nghe thấy tiếng mở cửa Tống Thần Vũ không vui nói: “Sao bây giờ mới lên.”
“Còn bận tâm sự với một cô bé, sao thế? Anh có mặt ở đây là muốn trừng phạt tôi sao?” Đỗ Lan Hương từng bước tiến về phía anh.

Tống Thần Vũ lại hừ nhẹ nói: “Vũ Thiên Hoàng vừa gọi điện cho tôi, anh ta đã đồng ý ký hợp đồng, còn bảo cô ngày mai đích thân tới tập đoàn Vũ Nam, Trịnh Lan Hương, xem ra tôi đã coi thường cô rồi.”
“A, chuyện này là thật sao?” Đỗ Lan Hương có chút kinh ngạc, Vũ Thiên Hoàng sao đột nhiên lại đồng ý ký hợp đồng chứ? Cô còn đang tính bàn bạc lại chuyện này với Tống Thần Vũ không ngờ lại nhận được tin tức này.

Đúng là niềm vui đến lúc ta không lường trước được.

Tống Thần Vũ không trả lời chỉ nhìn vào biểu tình vui sướng như bắt được vào của cô, anh lại hỏi: “Cô rốt cuộc đã làm thế nào?”
Anh rất tò mò cách làm của người phụ nữ này, bình thường Vũ Thiên Hoàng kia nói không thì là không nào có chuyện thay đổi ý định chứ?
Đỗ Lan Hương cũng không biết, cô suy đoán một chút lại nói: “Có thể là ông trời cảm động trước tấm lòng của tôi nên đã khiến Vũ Thiên Hoàng đồng ý cũng nên.”
“Hừ, cô thật tự tin.” Tống Thần Vũ cười lạnh.


“Tôi tự tin thì có làm sao? Sống trên đời cần phải có sự tự tin mới có thể qua cửa ải, không phải sao?” Chẳng biết từ lúc nào Đỗ Lan Hương đã tiến tới đứng bên cạnh anh.

Lúc này Tống Thần Vũ cũng không chán ghét cô như thuở đầu nữa, không biết từ lúc nào anh lại cho cô tùy ý đến gần mình mà không chút phát giác.

“Cô thay đổi cũng thật nhanh, không phải trước kia còn tỏ vẻ sợ sệt xin tha sao? Bây giờ bày ra bộ mặt mạnh mẽ này cho ai xem.”
“Đương nhiên là cho anh cùng những người bắt nạt tôi xem rồi, Tống Thần Vũ, dù tôi có tồi tệ thế nào đi nữa cũng là một con người, yếu đuối mãi cho ai xem, anh cũng không vì tôi yếu đuối mà thương xót, đúng chứ?” Đỗ Lan Hương không nhìn anh mà nhìn về phía bầu trời.

“Phải trải qua vấp ngã, đau thương mới học được cách trưởng thành, phải lăn lộn ngoài xã hội, chật vật kiếm từng miếng cơm manh áo mới thấy cuộc đời này có muôn sắc màu, khi đen khi trắng, phải làm mới biết mình sai ở đâu để sửa, phải thử mới biết mình có làm được hay không, phải nhìn ngó xung quanh mới thấy cuộc đời tươi đẹp.” Đỗ Lan Hương tự lẩm bẩm trong miệng, không biết là nói cho chính mình nghe hay cho người bên cạnh.

Tống Thần Vũ lại nghe không sót một chữ, anh lại chỉ lặng lẳng không nói gì, giây phút bình yên bao quanh hai người, đúng là một khung cảnh hiếm có.

Qua mấy phút sau Đỗ Lan Hương lại quay sang anh đột nhiên hỏi: “Tống Thần Vũ, anh có tin vào chuyện huyền huyễn không? Có tin người ta chết đi lại có thể sống lại không? Có tin mình ngủ một giấc xong sớm mai lại biến thành hình hài khác không?”
Mấy câu hỏi liên tiếp của cô làm Tống Thần Vũ có chút chấn động, anh có tin không? Anh đương nhiên tin nhưng anh lại không nói, lại chỉ cảm thấy kỳ lạ khi cô hỏi như vậy.

Cho nên anh bắt nhịp hỏi: “Cô tin sao?”
“Tin, sao lại không tin, cái thế giới này ấy à, nhiều chuyện ta tưởng chừng như không thể xảy ra nó lại cứ hiện diện ngay trước mắt ta vậy đó, Tống Thần Vũ, anh cảm thấy tôi bây giờ rất khác trước đây đúng không? Anh cảm thấy lạ chứ gì? Biết vì sao không?” Đỗ Lan Hương vẫn luôn nhìn anh, thỉnh thoảng chớp mắt.

Tống Thần Vũ đương nhiên không biết nên giữ im lặng mà sâu vào trong đôi mắt đen láy của cô, anh đang chờ đợi đáp án.

Đỗ Lan Hương cũng không để anh chờ lâu, cuối cùng nói ra mấy chữ: “Vì tôi đã không còn là Trịnh Lan Hương nhu nhược kia nữa rồi.”
“Vậy cô là ai?” Tống Thần Vũ gắt gao nhìn cô.


Đỗ Lan Hương chợt cười đầy ý tứ, sau đó từ tốn nói: “Tôi là ai? Tôi bây giờ chính là thiếu phu nhân nhà họ Tống, vợ của Tống Thần Vũ anh, anh còn không biết sao còn hỏi?”
Người phụ nữ này vậy mà dám chơi anh cơ đấy, hai mắt của Tống Thần Vũ khẽ híp lại nguy hiểm, Đỗ Lan Hương nhạy bén cảm nhận được lại đổi chủ đề: “Hôm nay bầu trời thật đẹp, hình như cũng sắp đến rằm trung thu rồi, anh có muốn đi rước đèn không?”
Câu hỏi của cô đúng là hỏi không đúng người, Tống Thần Vũ nhạt nhẽo nói: “Tôi không phải trẻ lên ba.”
“Ồ, quên mất, tôi cứ tưởng anh là trẻ lên ba.”
“Trịnh Lan Hương.” Tống Thần Vũ nghiến răng ken két.

“Ha ha, tôi đùa thôi, hỏi nghiêm túc này, vậy anh có muốn ăn bánh trung thu không?”
“Không ăn.”
“Muốn ăn nhân gì? Mặn hay ngọt.”
“Tôi đã nói không ăn.” Tống Thần Vũ xém chút nữa thiếu kiên nhẫn.

“Ừm, ăn mặn đi.” Đỗ Lan Hương cố tình không nhìn thấy tiếp tục nói.

Cô vừa dứt lời cũng nằm gọn trong vòng tay của ai đó, tiếp đến một giọng nói trầm thấp vang lên: “Được, vậy ăn mặn.”.