Cố Mãn Mãn bất giác kịp phản ứng, Cố Tri Dân nói đến “bọn em” thật ra không phải là “bọn em” mà là đặc biệt chỉ Thẩm Lệ.
Cô ấy nhìn Cố Tri Dân sâu xa một chút, rồi nói: “Gần đây mọi thứ của chị Tiểu Lệ vẫn bình thường, ngoại trừ việc chị ấy nói muốn ký hợp đồng hợp tác lâu dài với tập đoàn Giang thị thì những thứ khác đều rất bình thường.”
Cố Tri Dân rơi vào trầm tư, chẳng lẽ là bởi vì bị Giang Vũ Thừa lừa gạt cho nên cô vẫn còn chưa kịp phản ứng, vẫn còn chưa nghĩ ra?
Nếu như là cô nhớ đến chuyện lúc trước mình bị Tiêu Văn bắt cóc, chắc là không có phản ứng này đâu.
Quan sát chặt chẽ một chút, có chuyện gì thì liên lạc với anh, dù là bất cứ lúc nào.
Cố Tri Dân ném xuống câu nói này thì liền lái xe rời đi.
“Lại là quan sát chặt chẽ một chút...” Cố Mãn Mãn tự lẩm bẩm: “Chị Tiểu Lệ lớn như vậy, vậy mà còn kêu mình quan sát, quan sát cái gì chứ...”
Cố Mãn Mãn mua cà phê xong thì trở về, trên đường gặp Thẩm Lệ. “Chị Tiểu Lệ, chị đi đâu vậy?”
Mặc dù là Cố Mãn Mãn cảm thấy Cố Tri Dân cứ kỳ kỳ quái quái, nhưng mà cô ấy vẫn sẽ làm theo, dù sao cứ động tới thì Cố Tri Dân lại kêu cô “trả tiền”.
“Gặp bạn bè trong quán mà em mua cà phê đó, rất nhanh sẽ trở về thôi, Thẩm Lệ nói dăm ba câu liền báo cáo hành tung của mình.”
Cố Mãn Mãn nói: “Vâng ạ, có chuyện gì thì điện thoại cho em nha.”
Cô ấy đưa mắt nhìn Thẩm Lệ rời đi.
Cô ấy phát hiện quả thật là Thẩm Lệ có chút không giống với bình thường cho lắm, hình như là... quá yên lặng.
...
Người hẹn gặp Thẩm Lệ là Giang Vũ Thừa.
“Tiểu Lệ.”
Giang Vũ Thừa thấy Thẩm Lệ đi đến, hai tay nắm chặt lại, bộ dạng tay chân luống cuống.
Đã từng lớn lên cùng nhau, bạn bè thời thơ ấu đều sống không tệ, chỉ có anh ta là hèn hạ nhất, còn lừa Thẩm Lệ một vố, những người còn mặt mũi thì sẽ không có cách nào dùng tâm trạng bình tĩnh để đối mặt với Thẩm Lệ.
Quán cafe này cách một con đường với phòng làm việc hiện tại của Thẩm Lệ đang thuê, đi bộ mười phút là đến.
Giá cả trong cửa hàng cà phê rất phải chăng những người dân đi làm ở gần đây đều thích đến đây mua, có điều bây giờ đang là thời gian làm việc, ở trong quán ngoại trừ cô và Giang Vũ Thừa thì cũng không còn cách nào khách hàng khác, còn đơn đặt hàng mua đi thì không phải là ít.
“Tiểu Lệ?”
Thẩm Lệ nghe thấy giọng nói của Giang Vũ Thừa, lúc này mới ý thức được mình đang thất thần.
Cô nhìn Giang Vũ Thừa một chút, bưng ly cà phê ở trước mặt lên rồi nhấp một ngụm.
Món mà cô gọi là một ly americano.
Hương vị của mỗi quán cà phê đều không giống nhau, americano của quán này vừa chua lại vừa chát.
Giang Vũ Thừa nhìn thấy ngay cả lông mày của Thẩm Lệ cũng đang nhíu lại, cảm thấy giật mình: “Em cũng đã bắt đầu uống americano rồi à? Anh nhớ là trước đó em đâu có uống thứ này đâu.”
“Ừm.”
Đúng đó, trước kia cô cảm thấy cà phê kiểu mỹ rất khó uống, uống hoài mà không quen được.
Bây giờ cảm thấy cũng ổn.
Giống như rốt cuộc Giang Vũ Thừa cũng đã lấy hết dũng khí: “Tiểu Lệ chuyện lúc trước là do anh có lỗi với em, anh đã bàn bạc với ba rồi, cùng lắm thì phá sản, chuyện do chính anh làm ra thì phải tự mình gánh chịu. Chỉ là có lỗi với ba anh, đây chính là tâm huyết cả đời của ông ấy.”
Nhà họ Giang cũng đã từng là gia tộc huy hoàng một thời.
Thẩm Lệ hỏi anh ta: “Không còn cách nào khác à?”
“Bây giờ đề nghị phá sản chính là cách thích hợp nhất, những cách khác... hoặc là càng hỏng hơn, hoặc là sẽ làm ảnh hưởng đến tài chính. Lỗ thủng quá lớn, cũng không còn là vấn đề do tiền nữa...”
Bản thân Giang Vũ Thừa cũng không còn mặt mũi gì để tiếp tục nói.
Nửa ngày sau anh ta lại ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Lệ: “Em sẽ ghét anh không?”
Thẩm Lệ nhìn anh ta, còn chưa nghĩ ra mình phải trả lời như thế nào, Giang Vũ Thừa lại nói tiếp: “Em có thể đến gặp anh thì anh đã rất thỏa mãn rồi, trước đó anh tỏ tình với em quả thật anh đã suy nghĩ đến để nhà họ Thẩm của em bù đắp lỗ thủng cho nhà anh. Nhưng mà sau khi anh đưa ra quyết định này, suy nghĩ đầu tiên của anh là anh hi vọng có thể sống cùng với em.”
“Anh biết anh đây là người si nói mộng, bây giờ tất cả những người có mối quan hệ đều tránh anh như tránh rắn độc... cũng chỉ có em đồng ý gặp anh một lần...”