Mạc Đình Kiên nheo mắt, giọng điệu tràn đầy nguy hiểm giống như “không nói chuyện gì cho ra hồn thì chết với bố”: “Ý cậu là gì?”
“Tôi chỉ cảm thấy rằng cậu khá dịu dàng với Thẩm Lệ nhà tôi.” Cố Tri Dân hắng giọng và nói một cách tế nhị không quá đáng.
Mạc Đình Kiên: “Cậu là tên ngốc à?”
Cố Tri Dân cong môi: “Uầy, sao cậu lại nói thế, tôi cho cậu biết, gần đây cảm xúc của tôi không được ổn định, cậu còn chọc tức tôi…”
Hôm nay, Mạc Đình Kiên chủ động để Thẩm Lệ ở lại, Cố Tri Dân cũng rất ngạc nhiên.
Đây hoàn toàn không phải là phong cách hành sự của Mạc Đình Kiên, chẳng trách anh ta nghĩ quá nhiều.
Mạc Đình Kiên liếc nhìn anh ta bằng con mắt “chẳng thèm để ý tên ngốc này”.
Cố Tri Dân không thực sự cảm thấy Mạc Đình Kiên có suy nghĩ gì quá phận với Thẩm Lệ, nhưng thái độ của Mạc Đình Kiên hơi bất thường.
Khi ra đến cổng, Mạc Đình Kiên lạnh lùng nói: “Cảm xúc không ổn định không phải cậu.”
Câu nói không đầu không đuôi của Mạc Đình Kiên khiến Cố Tri Dân cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Hả?”
“Có phải Thẩm Lệ gần đây rất ít nói và chán ăn không?” Mạc Đình Kiên hỏi lại.
“Đúng vậy, sao cậu biết?” Vẻ mặt của Cố Tri Dân cũng trở nên nghiêm túc.
Mạc Đình Kiên hỏi như vậy, anh ta cũng cảm thấy sự việc không hề đơn giản.
“Hạ Diệp Chi ...” Mạc Đình Kiên dừng lại, như thể anh không muốn nhớ những chuyện trước đây.
Một lúc sau, anh nói tiếp: “Có đôi lúc cũng như vậy.”
Cố Tri Dân nghĩ kỹ, cuối cùng cũng nhớ ra, hình như có chuyện như vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trong thời gian đó, Hạ Diệp Chi gặp vấn đề ở chân và không thể cử động, sau đó cô rơi vào trầm cảm.
“Ý cậu là, Thẩm Lệ, cô ấy ...” Sắc mặt Cố Tri Dân tái nhợt: “Nhưng mỗi ngày tôi đều để tâm đến cô ấy, cũng đâu có phát hiện điều gì bất thường.”
Cố Tri Dân nghiêm túc hồi tưởng lại, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra là gì, gần đây lại có chuyện có thể ảnh hưởng lớn đến Thẩm Lệ như vậy.
“Đừng căng thẳng, mọi chuyện không tệ như vậy, tôi chỉ cảm thấy trạng thái của cô ấy hơi giống với Hạ Diệp Chi trước đây.” Mạc Đình Kiên vỗ vai Cố Tri Dân, nói điều gì đó an ủi.
“Tôi biết rồi.” Cố Tri Dân cố nhếch miệng, muốn cười, nhưng cười không nổi.
Mạc Đình Kiên: “Về sớm đi, cô ấy ở nhà chúng tôi rồi, đừng lo.”
Cố Tri Dân gật đầu: “Được, làm phiền cậu rồi.”
Mạc Đình Kiên nhướng mày: “Còn khách sáo nữa.”
Cố Tri Dân mỉm cười: “Tôi là đang cảm động mà, có các cậu thật là tốt.”
Mạc Đình Kiên im lặng.
Còn ai không phải nữa?
Cố Mãn Mãn gọi cho Thẩm Lệ và báo cáo về công việc.
“Chị Thẩm Lệ, em đã đăng tin thanh minh chị bị thương lên Facebook, chị có xem qua chưa?”
“Xem qua rồi.”
Chữ ít, nhưng giải thích rất rõ ràng, không phản cảm, viết rất tốt.truyenhayonline.com
“Vết thương của chị không sao chứ? Hiện tại em rất bận nên không có thời gian thăm chị, ngày mai đến thăm chị, sẵn mang cho chị bữa sáng luôn.”
“Không cần đâu, chị không có ở nhà.”
“Thế chị đang ở đâu?”
Cố Mãn Mãn cảm thấy bản thân làm người đại diện thật thất bại, Thẩm Lệ bị thương, cô vẫn không đến kịp để đi thăm thì thôi đi, ngay cả cô ấy đi đâu bản thân cũng không biết.
“Ở nhà Diệp Chi, mấy ngày gần đây chị sẽ ở nhà cô ấy, nếu em muốn đến thăm chị thì qua nhà Diệp Chi đi.”
“Được em biết rồi, chị nghỉ ngơi cho khỏe đi, những chuyện khác em sẽ xử lý, chị yên tâm. Còn chuyện tu sửa phòng làm việc, tiến độ đang rất nhanh, có lẽ sẽ xong trước khi chị vào làm…”