Đào Triển Minh mang vẻ mặt rất chắc chắn, khiến người khác nhìn vào sẽ không có ai nghi ngờ tính chân thật trong lời anh nói.
Trong lòng Cố Mãn Mãn càng ngày càng tin tưởng, cũng càng ngày càng sợ.
Phải làm sao bây giờ, cô đã nói ra mấy lời kia rồi, bây giờ nên xuống xe hay là không xuống đây?
Nếu lỡ thật sự bị cướp thì phải làm sao bây giờ?
Cô cũng không có nhiều tiền.
Tiền thuê nhà tháng sau khả năng cũng không có, khoảng thời gian túng thiếu này cô cũng phải sống rất khó khăn.
Lỡ như gặp phải tội phạm cực đoan, không chỉ cướp của thì sao?
Trong đầu Cố Mãn Mãn tự bổ sung một hình ảnh khiến cô sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
So với cái mạng nhỏ của mình, thì thể diện không là gì cả.
Thể diện gì gì đó đều không quan trọng nữa.
Cố Mãn Mãn quay đầu lại cắn răng hỏi Đào Triển Minh: "Anh có đói không? Muốn ăn khuya không?"
Ở nơi mà Cố Mãn Mãn không nhìn thấy, khóe môi Đào Triển Minh khẽ cong lên một cái, nhưng giọng điệu của anh vẫn rất bình tĩnh: "Cô đói à?"
"Đúng vậy! Tôi hơi đói." Cố Mãn Mãn hoàn toàn quên mất việc mình vừa mới ăn xong chưa được bao lâu.
Đào Triển Minh cũng không vạch trần cô: "Muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, anh muốn ăn gì thì chúng ta đi ăn cái đó." Cố Mãn Mãn cố gắng khiến giọng nói của mình nghe chân thành hơn một chút.
Đào Triển Minh hỏi: "Cô mời à?"
"Ừ, tôi mời." Cố Mãn Mãn cố giữ nụ cười trên môi.
Nếu không thì còn có thể làm thế nào?
Đào Triển Minh nhớ lại, mấy hôm trước anh vừa thấy Cố Mãn Mãn đăng một bài viết lên trang cá nhân: "Nếu như trên đời này có món gì có thể chữa khỏi vết thương lòng, thì chắc chắn đó là đồ nướng!"
Cho nên anh nói: "Vậy đi ăn đồ nướng nhé."
Ánh mắt của Cố Mãn Mãn sáng lên: "Được!"
Cuối cùng cô cũng yên tâm rồi.
Cô thật sự lo lắng Đào Triển Minh muốn đến ăn ở nhà hàng cao cấp nào đó mà cô không trả nổi.
"Vui vẻ thế?" Đào Triển Minh liếc nhìn cô một cái.
Cố Mãn Mãn thu lại vẻ mặt vui sướng, cô ho nhẹ một tiếng: "Tôi thích ăn đồ nướng."
"A." Đào Triển Minh khẽ thốt lên.
Nhưng Cố Mãn Mãn nghe thấy lại có cảm giác như anh đang có thâm ý khác. Cô cũng lười phải suy nghĩ xem lời của Đào Triển Minh có ý gì khác, suy nghĩ của đàn ông lớn tuổi, cô không đoán ra được.
...
Đào Triển Minh dừng xe ở dưới khu nhà của Cố Mãn Mãn, cách đó không xa có một quán bán đồ nướng.
Trí nhớ của anh rất tốt, vừa rồi lúc ở trên xe anh vừa liếc qua đã nhận ra ngay quán đồ nướng này trước dây đã từng xuất hiện trên trang cá nhân của Cố Mãn Mãn.
Việc làm ăn của quán không tệ lắm, khuya thế này vẫn còn rất đông khách ra vào.
Cách đơn giản và trực tiếp nhất để đánh giá một quán ăn có ngon hay không chính là nhìn số thực khách trong quán có đông hay không, hiển nhiên là quán này có vẻ hương vị cũng không tệ lắm.
Nếu không thì, không có khả năng Cố Mãn Mãn sẽ đến đây ăn vài ngày liên tiếp.
Anh thật sự đã nhìn thấy Cố Mãn Mãn đăng ảnh về quán ăn này không chỉ một lần.
Vừa xuống xe, Cố Mãn Mãn đã kéo Đào Triển Minh vào trong quán: "Anh muốn ăn gì, tôi đi gọi giúp anh."
Cô đứng trước bàn ăn, hoàn toàn không để ý mình là con gái lẽ ra phải được phái nam chăm sóc.
Đột nhiên Đào Triển Minh hiểu được chút ít vì sao một cô gái đáng yêu như cô lại bị ế rồi.
Cô ế hoàn toàn do bản lĩnh của chính mình.
"Này!" Cố Mãn Mãn thấy anh từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, nên giơ tay ra quơ quơ trước mặt Đào Triển Minh.
Đào Triển Minh đứng dậy: "Để tôi đi gọi cho."
"Không cần không cần, để tôi đi." Cố Mãn Mãn lắc đầu liên tục, quán này gọi món xong là tính tiền luôn, nhất định cô không thể để cho Đào Triển Minh đi được.
Đào Triển Minh hơi nhíu mày, anh nhìn cô không nói lời nào.
Gần đây, từ sự nghiệp ngắn ngủi của mình Cố Mãn Mãn đã rút ra được một kinh nghiệm, trên người của những anh chàng trẻ tuổi tài cao thường có một loại khí thế khó diễn tả thành lời.
Ví dụ như Cố Tri Dân.
Ví dụ như Đào Triển Minh.
Cố Mãn Mãn ngoan ngoãn ngồi xuống: "Được rồi, anh đi đi."