Tô Nhan Hề chỉ cảm thấy trọng lượng cơ thể của mình dần ngã về sau, rồi lại bật ra trước đụng vào vô lăng, cảm giác đau đớn ngay tức khắc xâm nhập vào thần kinh cảm giác của cô.
Cô bất lực chườm lên vô lăng, đợi nén cơn đau và cảm giác choáng qua đi.
Mà, trên chiếc xe ferrari đụng phải cô phát ra một tiếng giận dữ, một người từ trên xe từ trên xe bước xuống.
- Trời, sao lại có xe, đống vô tích sự này làm ăn gì ở đây!
Người này chính là Tư Đồ Sóc, khuôn mặt tuấn tú đã chuyển qua đen tột độ.
Ngay lúc đó, ba chiếc xe khác nối đuôi nhau dừng qua một bên, kéo tấm kính xe xuống,nhìn tình hình.
Thương Chấn ngước mắt lên, đưa mắt nhìn về hướng Tư Đồ Sóc đang tức đến giơ chân nói:
- Cậu không sao chứ?
- Không sao, may mà lão đây phản ứng kịp, trời ạ!
Nếu không phải kỹ năng lái xe điệu nghệ của anh, chắc sẽ bỏ mạng tại vụ tai nạn này. Hiện tại, chỉ có hai chiếc xe va quẹt đụng trúng, vốn không có chuyện gì nghiêm trọng.
Mộ Liêm Xuyên đảo mắt nhìn thấy chiếc Audi màu trắng bị va trúng, ánh mắt đầy kinh hãi.
- Chiếc xe này sao lại nhìn quen thế?
- Rốt cuộc là ai đây, sao lại chạy chiếc xe vào đây!
Rõ ràng rằng anh đã phong tỏa đoạn đường này rồi, Tư Đồ Sóc tức giận đi về phía chiếc Audi.
Thương Chấn có ý tốt nhắc nhở:
Nhìn xem đối phương có bị thương hay không.
- Lẽ nào của Bính Từ?
Mộ Liêm Xuyên tay xoa cằm, chuẩn bị có kịch hay để xem.
- Nếu như đúng thật vậy, thì thật gan dạ!
Ánh mắt của Tư Đồ Sóc đầy lạnh lùng, không nói thêm lời nào xông lên gõ cửa xe.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Nhan Hề dần dần tỉnh lại sau cơn choáng váng, cô chịu đựng cơn đau, từ từ mở mắt ra. Bên tai nghe thấy tiếng lộc cộc gõ cửa xe, cô nằm chườm lên vô lăng, hướng đầu nhìn qua hướng âm thanh đang vang lên.
Chỉ thấy ngoài cửa xe xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú, ngoài ra đối phương đang nói những gì thì cô lại không nghe rõ. Lắc lắc cái đầu đang choáng váng, dùng hết sức xuống xe. Cũng trong lúc này, nơi cách đó không xa là Cố Tây Thành lại đột nhiên lên tiếng.
- Chúng tôi đi trước, cậu tự giải quyết đi.
Tư Đồ Sóc vừa định trả lời một câu ‘Được’, thì đột nhiên trong tấm kính xe từ từ trượt xuống là một khuôn mặt nhỏ trắng nhợt nhạt.
Anh có chút giật mình, ngơ ngác hết ba giây. Sau đó, với tư thế cực kì buồn cười quay người qua hét lớn một tiếng.
- Đợi đã, Cố lão đại, trên xe là cô vợ nhỏ bé của anh đấy.
Cố Tây Thành vừa mới khởi động xe liền đạp mạnh phanh!
Anh quay người qua nhìn kỹ khuôn mặt trắng bệch đó, ánh mắt ngay lập tức phát ra tín hiệu nguy hiểm. Giây sau đó, anh từ từ xuống xe, đi đến trước mặt Tư Đồ Sóc.
Mộ Liêm Xuyên và Thương Chấn hốt hoảng nhìn thấy cảnh này, chuyện này là thế nào đấy?
Nhất là Mộ Liêm Xuyên, đột nhiên chợt hiểu ra và gật gật đầu:
- Chẳng trách sao tôi cảm thấy chiếc xe rất quen, thì ra là bả chủ Cố đây mà.
Cố Tây Thành nhìn thấy người nằm trong chiếc xe, ngay lập tức nhíu đôi lông mày.
- Chết rồi ư?
Tư Đồ Sóc xấu hổ, Lão đại à anh đừng cứ lạnh lùng như thế có được không?
Ánh mắt đồng tình của anh quay qua Tô Nhan Hề:
- Chị Dâu nhỏ, chị không sao đấy chứ?
Tô Nhan Hề cử động nhẹ, từ từ mở mắt ra. Khi cô định thần lại thì nhìn thấy nhiều thêm hai khuôn mặt tuấn tú.
- Anh…...các anh……
- Này, chị dâu nhỏ tỉnh chưa?
Tư Đồ Sóc nhoẻn cười, ngước mắt nhìn Cố Tây Thành nói:
- Xem ra là chưa chết được!
Cố Tây Thành nhíu đôi mắt, ánh mắt sáng tỏ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt.
- Hạ Cẩm Hề, sao cô lại xuất hiện ở đây?
Đừng nói với anh, cô ấy đang theo dõi anh!
Tại sao chứ…… Tô Nhan Hề cau mày, bởi vì cô cần đến sân bay.
Đúng, sân bay, mẹ!
Giống như bị cái gì nhập vào, Tô Nhan Tề đột nhiên ngồi thẳng người dậy, cô cần phải đi đến sân bay gấp!
Tay cầm lấy vô lăng, chuẩn bị đạp ga, lại phát hiện xe mình vốn không khởi động được.
- Chuyện gì vậy? Sao xe không khởi động được?
Tô Nhan Tề trong lòng rất gấp rút.
Cố Tây Thành bị bỏ rơi cuối cùng nhịn không nổi nên lôi cô từ trên xe xuống.
- Hạ Cẩm Hề, cô bị điên rồi à!
- Anh bỏ tôi ra!
Cô không có thời gian nói nhiều với anh, cô muốn đi ngăn cản chị lại.
Nhìn thấy hai người đang tranh cãi, Tư Đồ Sóc liền vội đến khuyên nhủ:
Chị dâu nhỏ à, đại khái là xe hỏng rồi, không khởi động được đâu.