Tô Nhan Hề và Lục An An dìu nhau đi về phía lễ đường, vừa bước đến cửa thì có người hầu đến giúp đỡ.
Ngoài ra, còn có người nhà của Hạ gia, người đang đứng trước mặt cô là bố của cô ấy Hạ Chấn Đông, người đàn ông đã từng bỏ rơi cô và mẹ cô.
Thật không ngờ, cô lại gặp cha trong trường hợp như vậy.
Khuôn mặt Hạ Chấn Đông hạnh phúc vì con gái ông sắp kết hôn với Cố gia danh môn vọng tộc của thành phố A.
Kết quả là Hạ gia sẽ được cứu.
- Cẩm Hề, con gái của cha, đến thời gian rồi, chúng ta đi vào đi.
Hạ Chấn Đông cười và nói liền muốn dắt tay Tô Nhan Hề.
Tô Nhan Hề bỗng nhiên nghe giọng nói của cha “Cẩm Hề” cô liền hồi tỉnh lại, bỗng dưng trái tim đau nhói, sau đó không biểu hiện ra, lập tức đụng chạm của cha.
- Không cần, tôi có thể tự đi vào.
Giọng nói lạnh lùng và tạo khoảng cách giữa hai người.
- Cậu được không?
Lục An An tỏ ra nghi ngờ.
Tô Nhan Hề mỉm cười:
Chẳng phải vẫn còn có cậu sao.
Sau đó, mặc kệ Hạ Chấn Đông nghi ngờ, cô từng bước từng bước bước vào lễ đường.
- Chờ tớ!
Lục An An làm phù dâu, tự nhiên đi kèm. Giống như không có sự có mặt của Hạ Chấn Đông, tâm trí của ông càng khó hiểu hơn.
Cẩm Hề, hôm nay con bé cứ là lạ?
Lễ đường tráng lệ, khách đông nghìn ngịt.
Theo tiếng nhạc, Tô Nhan Hề bước trên tấm thảm đỏ đã được trải trước đó và đi đến cuộc hành trình tương lai không xác định của mình.
Từng bước như bước lên bông, điều đó phải sự thật.
May mắn thay, cô nghe thấy ca khúc hôn lễ được chuyển sang ca khúc khác, để nhắc nhở cô.
Không xa, người đàn ông mặc bộ đồ âu phục, đi giày đang đứng đợi, anh ta cũng như những khách mời đang nhìn cô.
Tô Nhan Hề biết rằng, anh ta là Cố Tây Thành, người mà cô ấy phải kết hôn. Trước đó, họ chưa bao giờ gặp mặt.
Bởi vì thân phận họ khác biệt, anh là quý công tử của xã hội thượng lưu, cô là tiểu nha đầu ở vùng nông thôn nghèo.
Vận mệnh là kỳ diệu như vậy, Tô Nhan Hề có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ rằng sẽ dính líu với anh ta.
Điều đáng kinh ngạc nhất trên thế giới, bỗng nhiên trong một thời gian ngắn, cô đã trở thành cô dâu, mà chồng cô lại là người mình không quen biết.
Qua tấm màn che, Tố Nhan Hề đoán rằng người đứng trước mặt là cha của Cố Tây Thành.
Cô từng nghe An An nói qua, anh có một khuôn mặt làm người khác bối rối, vóc dáng đẹp, giàu có.
Nếu một người phụ nữ có thể kết hôn với anh ta, cuộc sống này là hoàn hảo. Tô Nhan Hề cười trong đau khổ, tại sao cô lại cảm thấy như sắp rơi vào địa ngục? Tuy nhiên, cô phải thừa nhận rằng theo tin đồn thì Cố Tây Thành thực sự đẹp trai. Xem ra đôi khi tin đồn là đúng!
Nghĩ tới những điều này, cô chau mày lại. Như vậy, theo tin đồn anh ta không thích phụ nữ mà là thích đàn ông có phải sự thật không? Tô Nhan Hề ớn lạnh, cả người rùng mình, chân bị xoắn lại, suýt bị ngã xuống.
- Cẩn thận chút!
Cũng may là An An nhanh mắt nhanh tay đỡ cô ấy đứng dậy. Tuy nhiên, vẫn làm khách kinh ngạc.
Phốc...... phù rể đứng bên cạnh Cố Tây Thành Tư Đồ Sóc không thể nhịn cười. Nói thì thầm bên tai Cố Tây Thành:
- Xem ra vợ anh trông có vẻ lo lắng.
Cố Tây Thành trầm xuống, nhìn cậu ta, như lời cảnh báo. Tư Đồ Sóc khôn ngoan nhanh chóng ngừng cười:
- Ok, mình không thấy cô ấy sắp ngã.
Câu trả lời của cậu ta khiến Cố Tây Thành không thể không cười, và chuyển hướng sang Tô Nhan Hề đang bước tới. Người phụ nữ này...
Ngay cả Cố thiếu gia của chúng tôi tìm một từ để diễn tả cô gái đó, cô dường như cảm nhận được ánh mắt của anh ấy đang nhìn về phía cô, căng thẳng đến mức bị vấp mấy lần. Tại thời điểm này, ngay cả những vị khách mời không thể không cười lên. Cố Tây Thành vô cùng không hài lòng, mất mặt, làm mất mặt anh ta. Ánh mắt không hài lòng của anh ta nhìn của trợ lý Âu Dương Hạo từ phía sau. Âu Dương Hạo phản ứng rất nhanh và nhanh chóng đến trước mặt anh ta.
- Chủ tịch!
- Cô gái này bị tật ở chân à?
- Theo điều tra, không có!
- Vậy thì cô ấy đi như một con vịt vậy! Lắc lư lắc lư thật khó coi.
-...
Âu Dương Hạo xấu hổ, làm thế nào anh ta biết điều này?
- Ha ha ha!!!
Tư Đồ Sóc không nhịn được cười,cười phá lên, và một lần nữa thì thầm nhắc nhở Cố Tây Thành:
- Cô dâu của bạn đến rồi.
Họ, họ lại dựa gần vào nhau! Trong lòng Tô Nhan Hề ngỡ ngàng, ánh mắt hiếu kỳ nhìn Cố Tây Thành và Tư Đồ Sóc. Cả hai đều có vẻ đẹp trai hút hồn so với những người đàn ông khác, đứng cạnh nhau lại càng thấy đẹp đôi. Lẽ nào họ thực sự yêu nhau?
Tô Nhan Hề bị bối rối, vừa nãy suýt bị vất ngã mấy lần. Ngay cả tiếng cười của các vị khách, cô cũng không quan tâm, càng cảm thấy không xấu hổ. Bởi vì tất cả những suy nghĩ của cô ấy đều nghĩ đến chú rể và người phù rể. Ở phía trước là bậc cầu thang, Lục An An lo lắng nhắc nhở Tô Nhan Hề.
- Hãy cẩn thận!
- Ah?
Tô Nhan Hề tỉnh lại, liền quay lại nhìn Lục An An, nhưng không chú ý đến bậc cầu thang. ì vậy, cô mặc chiếc váy cưới màu trắng, cô ngã xuống trong mọi ánh nhìn của các vị khách, và toàn bộ mọi người đều nghiêng người về phía trước sân khấu.