- Cha... cha! Con... con biết sai rồi! Cha tha thứ cho con đi!!!
Park Chuan nhíu mày,
- Con đứng dậy, một người hơn bốn mươi tuổi đầu rồi, một khi đã dám làm chuyện này, thì cũng phải có gan mà gánh chịu!
Park Seong Yoen hai chân run rẩy đứng dậy, nước mắt chảy ròng ròng, miệng mếu máo.
- Con dựa uy cha để ngồi vào ghế trong bộ tài chính, rồi lại dùng hơn một trăm trăm triệu để đánh bạc, dùng tiền để mua danh tiếng và nuôi một lũ ăn bám, còn dùng tiền để Yeon Hui đi mua danh...
- Chuyện này cha không ngăn cản con, chỉ để cho luật sư Kim ghi lại tất cả không sót một chi tiết nào. Trên tay con chỉ là bản sao thôi, bản gốc của những tài liệu này, đều được luật sư Kim cất giữ ở nơi bí mật rồi.
Park Seong Yoen khóc không thành tiếng,
- Cha! Con biết sai rồi! Mong cha tha cho con lần này, lần sau con không dám nữa! Tốt xấu gì Nghiên Hi cũng là cháu gái cha! Một khi cha đã yêu thương Trinh Tú như vậy, thì cũng không thể không để lại cho Yoen Hui cái gì chứ!
- Vô liêm xỉ!
Park Chuan hét lớn, đôi mắt trợn tròn, trong nháy mắt ông đã để lộ ra sát khí của một con cọp,
- Con cháu của Park Chuan ta, nếu thực sự muốn nổi bật hơn người, thì phải biết sử dụng bản lĩnh của mình! Ta yêu thương Trinh Tú, không chỉ vì nó hiểu chuyện, mà là vì ta đã mắc nợ nó! Bởi vì đã để nó phải sống khổ sở, còn Yeon Hui một khi đã muốn trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng, có bản lĩnh thì tự mình đi mà giành lấy giải thưởng! Con có biết là chuyện như thế này khiến nhà họ Park chúng ta phải hổ thẹn như thế nào không?!
Park Seong Yeon không dám nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Park Chuan.
Một lúc lâu sau, Park Chuan mới bình tĩnh trở lại, mới nói:
- Con có thể yên tâm, nếu như chuyện này là do con làm, thì đương nhiên con phải đứng lên chịu trách nhiệm. Dù gì thì con cũng vì đứa con gái ruột thịt của mình, nên cha cũng sẽ không gây khó dễ cho con làm gì, ý của cha... con có hiểu không?
- Con hiểu, cha, nhất định con và Hạo Minh, sẽ giúp Trinh Tú chèo chống tập đoàn Tinh Nguyệt!
Park Chuan gật đầu, thở dài, có ý bảo con ra ngoài.
Park Seong Yoen lau mồ hôi lạnh, yên lặng rời khỏi phòng làm việc.
Ra khỏi phòng, sắc mặt của Park Seong Yoen tối sầm xuống, chửi thầm hai tiếng, bất lực thở dài, rồi lại vội vã xuống lầu.
Vừa xuống tới lầu dưới, thì lại nhìn thấy Park Jung Hoon bước ra khỏi cửa.
Park Seong Yeon nhếch miệng cười nhạt, bước lên phía trước nói:
- Jung Hoon, đợi cô một chút.
Park Jung Hoon quay người lại, ôn hòa cười nói:
- Cô, có chuyện gì vậy?
- Cô hỏi cháu chút chuyện, tại sao... ông lại bảo cháu mời cả nhà tổng giám đốc Lâm từ Trung Hải đến?
Park Seong Yeon nhíu mày hỏi.
Park Jung Hoon nhún vai,
- Ông muốn cảm ơn cả nhà tổng giám đốc Lâm vì họ đã chăm sóc em họ lúc ở Hoa Hạ, cũng muốn tặng họ chút quà nữa.
- Thật vậy sao?
Park Jung Hoon nghiêm túc gật đầu,
- Đương nhiên.
Park Seong Yoen cười khẩy,
- Uhm, cháu không nói thật cũng không sao, nhưng cô phải cảnh cáo cháu, ông nội cũng không còn được mấy ngày nữa đâu, nhưng ông ta vẫn chưa lú lẫn chút nào, tốt nhất là cháu hãy để móng vuốt của mình cho sạch sẽ, ông ta mà tức giận lên thì, người thân cũng sẽ không nhận đâu.
- Cháu không hiểu cô đang nói gì, từ nhỏ cháu đã được cha Chong Moon nhận nuôi, lại ở bên cạnh ông nội bao nhiêu năm như vậy, một lòng một dạ muốn báo đáp công ơn của ông nội, không hề có bất cứ suy nghĩ nào khác.
Park Jung Hoon nói một cách vô tội.
- Được rồi, lòng dạ chúng ta như thế nào thì tự mình biết.
Nhìn cái bóng đang rời đi của Park Seong Yeon, vẻ ngây thơ trên khuôn mặt của Park Jung Hoon dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ vô cùng lạnh lùng, lẩm bẩm nói:
- Hừ, một tháng thôi... là đủ rồi...
...
Dương Thần ở Trung Hải cũng không nghĩ nhiều đến việc tập đoàn Tinh Nguyệt ở Hàn Quốc xa xôi cố găm giữ bao nhiêu tin nội bộ.
Đối với Dương Thần mà nói, thời gian ba ngày chớp mắt đã trôi qua.
Trong ba ngày này, ngoại trừ việc dạy cho các cô tu luyện, còn phải dẫn An Tâm đến nhà giam mới.
Là cai ngục trong tù báo tin ra, An Tại Huân một ngày trước khi đổi nhà giam, thần trí của ông ta đã không còn minh mẫn nữa, bắt đầu rơi vào tình trạng hôn mê.
Dưới sự chuẩn đoán chính xác của bác sĩ, An Tại Huân bởi phải chịu đựng sự giày vò trong một thời gian dài, nên đã dẫn đến tâm thần.
Bây giờ ông ta đang nói năng lung tung, và căn bản là không thể nhận ra được mình, những đau khổ và kỳ vọng mà An Tâm đã phải trải qua đều đã hóa thành nước mắt hết.
Dương Thần vô cùng đau xót, hỏi An Tâm có muốn đi cửa sau không, bởi nếu như An Tại Huân tống vào tù như vậy, dù sao ông ta cũng phạm tội phản quốc, nếu không có gì bất ngờ, thì chắc chắn sẽ phải lĩnh án tử hình.
An Tâm cũng rất kiên cường, kiên quyết phản đối đề nghị này,
- Cha em đã làm quá nhiều chuyện sai trái, nếu như vì bệnh của ông ấy, mà lại thả ông ấy ra, thì sẽ không công bằng với những người vô tội trước đây từng bị ông ấy hại.
Cuối cùng, An Tâm vẫn đổi cho An Tại Huân một phòng giam có điều kiện tốt hơn, rồi lại bỏ ra một ít tiền nhờ người chăm sóc ông ấy, rồi kiên quyết rời đi.
Dương Thần bỗng phát hiện ra, cùng với thời gian, tính từ lúc gặp mặt, cái tính hoạt bát của An Tâm dần dần được thay thế bằng sự điềm tĩnh mất rồi.
Ở một nơi khác, Lâm Nhược Khê đang giúp Lam Lam xử lí đủ loại giấy tờ về thân phận, phải đưa Lam Lam đến một mẫu giáo cách nhà mình không xa lắm nhưng cũng phải có tiếng tăm một chút, nhưng mẫu giáo Vân Hoa chẳng hạn.
Tuy nói Lam Lam có tài năng thiên bẩm, nhưng sau này cũng phải tự lập, không thể sống với người lớn cả đời được, nên việc có thêm bạn mới là điều cần thiết.
Lam Lam thì đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, mặc dù bây giờ vẫn còn chưa thực sự muốn sống theo nề nếp quy củ cho lắm, vẫn cảm thấy mặc hơi nhiều quần áo một chút là thấy nóng, nhưng khi chơi cùng với các bạn khác, Lam Lam cũng tỏ ra rất vui vẻ.
Chỉ có điều, Lam Lam cũng có phiền muội, bởi sức của các bạn khác quá nhỏ, không cẩn thận thì có thể làm bị thương người khác, nên Lam Lam chỉ dám cẩn thận chơi đùa với các bạn mà thôi.
Cơm trưa và điểm tâm của cô bé cũng có vấn đề, Lâm Nhược Khê cũng đặc biệt căn dặn, nếu như đói thì tối về nhà có thể ăn thêm, nhất định không được cướp đồ ăn của các bạn khác, nhưng khiến cho Lam Lam sắp rơi nước mắt đến nơi là việc cơm ở nhà trẻ ăn không đủ nó, quả thật là rất đáng thương!
Vốn dĩ Lâm Nhược Khê định mỗi sáng trước khi đi làm sẽ đích thân đưa Lam Lam đi, nhưng trong nhà còn có Mẫn Quyên, cô bảo mẫu này càng ngày càng không có việc để làm rồi, nếu như chút chuyện nhỏ này cũng giành với cô ấy, thì e rằng Mẫn Quyên sẽ không đồng ý tiếp tục ở đây nữa.
Còn nữa, Lâm Nhược Khê mặc dù không bảnh chọe, nhưng biết nếu mình lái một chiếc Bentley đi đón con gái thì có vẻ hơi khoa trương, hơn nữa bản thân mình cũng rất ghét việc bị người khác soi mói, thế nên liền giao việc đưa đón Lam Lam cho Mẫn Quyên.
Mẫn Quyên đương nhiên là vui vẻ hài lòng rồi, nói cho cùng thì cô cũng đã quen với việc ở bên cạnh Lam Lam một năm nay rồi, đột nhiên không có việc gì làm nên cũng cảm thấy hốt hoảng.
Đặc biệt là vú Vương cũng cảm thấy chuyện này rất hợp lý, vú Vương đã làm người giúp việc ở cái nhà này hai ba mươi năm rồi, vú Vương chăm sóc Lâm Nhược Khê trưởng thành, còn Mẫn Quyên thì chăm sóc Lam Lam.
Thành phố rộng lớn như vậy, người giàu như thế này, nếu thực sự muốn tìm người giúp việc thì chẳng khó khăn gì, mình được nhờ phúc của Lam Lam và lão gia, nhưng cũng không thể lãng phí cơ hội quý báu này được.
...
Kèm theo còn có cả chuyện Tiêu Chỉ Tình hồi phục sức khỏe ở bên Anh nữa chứ.
Dương Thần một mình đi tới bệnh viện thánh Maria, dự định sẽ đưa Tiêu Chỉ Tình về Hoa Hạ.
Không ngờ, vừa bước vào phòng bệnh đặc biệt đã nhìn thấy Jane ngồi bên cạnh giường bệnh của Tiêu Chỉ Tình, đan nói đủ thứ chuyện với Tiêu Chỉ Tình bằng tiếng Anh.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Dương Thần, Jane đã đoán ra được suy nghĩ của anh, hé miệng cười nói:
- Sao, có thời gian đến đón người tình của anh hả, mà không có thời gian đến chào em một tiếng rồi hẵng đi sao?
Tiêu Chỉ Tình nghe thấy Jane gọi mình là người tình của Dương Thần, khuôn mặt liền ửng hồng, nhưng lộ rõ vẻ sung sướng.
Dương Thần xấu hổ cười nói:
- Không phải là anh ngại đâu, mà là sợ là phiền em thôi.
- Em vốn dĩ là người cả ngành rảnh rỗi, không có gì là phiền cả, em thấy là anh đang tránh em thì có.
Jane trừng mắt nhìn hắn.
Dương Thần vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác,
- Hai người đang nói chuyện gì vậy, sao lại giống như những người bạn đã quen thân với nhau từ lâu thế?
Tiêu Chỉ Tình có phần hưng phấn trả lời:
- Đang nói về máy tính, Jane quả thực rất lợi hại, hóa ra y thuật lại cao minh như vậy, còn biết rất nhiều về những thứ mà em chưa hiểu, em đang nhờ cô ấy chỉ bảo thêm.
Dương Thần có chút đắc ý nói:
- Đúng thế, Jane toàn tài mà, y học là chính, nhưng những thức khác cũng không tệ chút nào đâu.
Jane ríu rít nói:
- Sao giống như là anh đang tự khen mình thế nhỉ, không giống đang khen em chút nào?
- Da mặt anh giày, nhờ em mà được thơm lây!
Dương Thần nói.
- Anh thừa nhận cũng nhanh đấy
Jane bất lực thở dài, đứng dậy với lấy chiếc áo khoác gió màu hồng phấn của mình,
- Hôm nay em đến cũng là để xác nhận lại tình trạng của Chỉ Tình, một khi em đã ra tay phẫu thuật, thì cô ấy đã là bệnh nhân do em phụ trách, em phải chịu trách nhiệm đến cùng. Xem ra bây giờ, cũng đã hồi phục đến bảy tám phần rồi, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến chuyện quay về Hoa Hạ của anh.
Dương Thần hài lòng nói:
- Không sao là tốt rồi, em phải đi sao?
Jane gật đầu
- Em phải đi xa một chuyến, có một ca phẫu thuật khó, hai học sinh người mỹ của em hi vọng em có thể qua đó để giúp họ xử lý, em định sẽ đi sớm, khám xong cho bệnh nhân sẽ bắt tay vào chuẩn bị.
- Thù lao chắc không thấp đâu nhỉ, không thì em đã chẳng đồng ý đi.
Dương Thần cười giải thích.
Jane cũng không phủ định
- Thứ nhất phẫu thuật là một cuộc chiến, thứ hai tiền thì quả thật rất nhiều, kiếm được còn có thể đầu tư vào việc khác, tại sao lại không làm chứ?
Nói rồi, cô khoác áo lên người, vẫy tay, tặng một nụ hôn gió, rồi rời đi.
Tiêu Chỉ Tình nhìn Jane đầy ngưỡng mộ, thì thào hỏi:
- Dương Thần, vì sao anh không chấp nhận Jane tiểu thư, em là phụ nữ mà còn mê nữa là, thông minh như vậy, tính tình lại tốt, con người cũng rất lương thiện, quan trọng hơn là cô ấy cũng rất xinh đẹp, anh không có lý do nào để từ chối cả?