Lâm Nhược Khê nhìn vẻ mặt cứng đơ của Dương Thần, lo lắng hỏi han:
- Ông xã, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Thần cúp điện thoại xuống, trầm giọng nói:
- Mẫn Quyên đưa Lam Lam đi, trên đường bị kẻ lạ chặn lại, định bắt cóc bọn họ.
- Cái gì?
Lâm Nhược Khê bàng hoàng đứng dậy:
- Vậy bây giờ thế nào rồi?
Quách Tuyết Hoa và vú Vương cũng nhanh chóng nhìn lại.
Dương Thần trấn an cười nói:
- Đã bị con gái cưng của chúng ta giải quyết rồi. Anh sẽ đến giải quyết phần còn lại, yên tâm đi, Lam Lam không sao cả.
Lâm Nhược Khê thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực:
- Vậy anh mau đi đi, anh nhanh lên nhá, chút nữa em sẽ đuổi theo.
Dương Thần cũng không chần chừ nhiều, cũng không lái xe, thoắt cái đã ở trên con đường nhỏ đó, tìm được Mẫn Quyên và Lam Lam cũng rất dễ dàng.
Trong nháy mắt, Dương Thần đã xuất hiện ở nơi sự việc xảy ra.
- Anh Dương, anh tới rồi.
Mẫn Quyên cũng đã từng chứng kiến, việc Dương Thần bỗng nhiên xuất hiện cũng không có gì kỳ lạ nữa.
Dương Thần gật gật đầu, đi đến bên cạnh xe, giơ tay dắt Lam Lam từ trong xe ra, nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của tiểu mập, vỗ vỗ nhẹ, xác định không có vấn đề gì, mới đưa mắt nhìn ba tên ở trên mặt đất.
Hai gã đàn ông đã bị Lam Lam giết chết, còn lại tên tóc đỏ, vì quá đau đớn nên đã hôn mê bất tỉnh.
Dương Thần nhìn “vết tích” của Lam Lam, thực sự có thể hạ thủ một cách tàn nhẫn như vậy, gần bằng cha của mình, đúng là “con nối nghiệp cha”.
Mặc dù cách nhìn như vậy có hơi chút biến thái, nhưng Dương Thần thực sự hài lòng khi con gái mình giết người một cách quả quyết như vậy.
- Cha... Lam Lam muốn đi vườn bách thú...
Ánh mắt Lam Lam tội nghiệp, thời gian qua đi lâu như vậy rồi, đứa nhỏ sợ không đuổi kịp đoàn.
- Ai da, bộ đồ này dính toàn máu, làm sao đi đến nhà trẻ được.
Mẫn Quyên bất đắc dĩ nói.
Dương Thần cười cười:
- Không phải sợ, tốc độ của cha rất nhanh, sẽ đưa Lam Lam đi thay đồ, rồi lập tức phi đến nhà trẻ, chắc chắn sẽ đuổi kịp.
Lúc này Lam Lam mới vui vẻ trở lại, vỗ tay:
- Ồ ồ! Cha là nhất.
- Đúng vậy, nhưng Lam Lam à, sau này nếu như giết người thì tốt nhất đừng dùng cách máu me này, không cần làm bẩn quần áo, như vậy sẽ đỡ phải thay quần áo.
- Không dính máu me thì làm sao giết được kẻ xấu?
Lam Lam tò mò hỏi.
Dương Thần nhẹ nhàng nói:
- Ví dụ như bóp cổ của kẻ xấu, vặn vài vòng, hoặc là đập đá vào đầu họ, đều được.
Lam Lam mơ màng gật đầu:
- Lam Lam sau này khi nào muốn giết người sẽ thử.
- Ha ha, đúng vậy, đúng là con gái cha.
Dương Thần cười một cách ngây ngô.
Mẫn Quyên không còn lời gì để nói với cha con nhà này, lại còn nói về chủ đề này một cách nhẹ nhàng như vậy, ba tên cướp vẫn còn nằm trên mặt đất. Mặc dù “chưa toại”, nhưng cũng phải biết vì sao người ta đến nơi đây để chặn đường bắt cóc.
Dương Thần lúc này mới quay đầu nói:
- Mẫn Quyên, đợi Lâm Nhược Khê đến, bảo cô ấy liên hệ với Nghiên Nghiên. Ở đây vẫn còn dấu vết, điều tra sẽ không quá khó, tôi đưa Lam Lam về nhà thay đồ trước.
Bởi vì bây giờ những người phụ nữ này đều đã có tu luyện, Dương Thần sớm đã bảo người của tiểu đội Hải Ưng trở về châu Âu, dù sao người ta cũng có nhiều người nhà, sẽ nhớ họ nhiều.
Cho nên, điều tra chuyện này cũng đành phải làm phiền Thái Nghiên vậy.
Mẫn Quyên hiền lành gật đầu, hiểu ý.
Dương Thần nhân lúc xung quanh chưa có ai, lập tức quay về nhà, chạy đến phòng của Mẫn Quyên, quần áo của Lam Lam đều ở đây.
Thay đồ cho cô con gái nhỏ xong, liền lau vệt máu trên mặt cho Lam Lam, xịt chút nước hoa, để che mùi máu tươi đi, làm mọi việc không đến 10 phút.
Sau đó, Dương Thần đã ôm Lam Lam chạy đến sân thượng của nhà trẻ Vân Hoa, như vậy cũng sẽ không xuất hiện đột ngột, khiến người khác nhìn thấy.
Lam Lam hoàn toàn không cảm thấy chút ảnh hưởng nào từ việc giết người vừa rồi, ngược lại còn cảm thấy buổi sáng hôm nay sảng khoái khác thường, trước lúc chia tay còn năn nỉ Dương Thần sau này cho cô bé bay nhiều hơn.
Dương Thần sao có thể nghe lời cô bé được, vỗ vào mông tiểu mập, bảo cô bé nhanh chóng đến phòng học, hòa vào những bạn khác, rồi sau đó hắn lặng lẽ quay đầu trở về.
Lâm Nhược Khê làm theo ý của Dương Thần, gọi Thái Nghiên phái cảnh sát đến hiện trường giải quyết.
Hai người đàn ông đã tử vong, còn tên tóc đỏ thì được đưa đến bệnh biện, làm chút phẫu thuật nhỏ, sau đó là trị liệu.
Mặc dù Lam Lam giết người, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ, lại là “tự vệ”, vì vậy căn bản không là việc gì to tát.
Thái Nghiên đối với “đứa con gái nuôi” của mình, suýt nữa đã bị bắt cóc, đương nhiên cũng có chút bất mãn, sai người nhanh chóng điều tra tin tức về bọn cướp, đến thẩm vấn trực tiếp ngay tại phòng bệnh.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê cùng đứng trong phòng bệnh, cũng không có tâm trạng đi làm nữa, thế nào thì cũng phải giải quyết xong việc đám người dám ra tay với con gái mình trước đã.
- Cậu không cần che giấu trước mặt chúng tôi, chúng tôi đã điều tra ra, trước kia cậu là thành viên bị trục xuất khỏi hội Đông Hưng - Mạnh Quân, hai thuộc hạ của cậu là A Trạch và Vương Phi cũng có không ít lần phải tiến hành ghi chép như thế này.
Tư liệu của các người, trên tay của cảnh sát chúng tôi đều đã lập hết hồ sơ. Nếu như cậu phối hợp điều tra với bên cảnh sát của chúng tôi, nói ra kẻ đứng sau sai khiến và âm mưu, thì khi kiện lên tòa cậu có thể được xử khoan hồng.
Nếu như cậu biết mà không nói thì chúng tôi đảm bảo, với thân phận của đứa nhỏ mà cậu bắt cóc, ít nhất cậu cũng phải ngồi tù 10 năm. Cho dù có để cậu chết thì cũng không có ai dám nói gì.
Thái Nghiên vẻ mặt lạnh lùng thẩm vấn tên tóc đỏ, có nhiều chỗ phóng đại lên, nhưng lại rất hữu nghiệm.
Mạnh Quân còn đang đau đớn ở chân, nghe thấy cô nữ cảnh sát ở trước mặt nói những câu nghiêm túc như vậy, người liền run lẩy bẩy.
- Tôi… Thưa đồng chí cảnh sát, tôi chỉ là một kẻ làm ăn kiếm chút thu nhập. Ông chủ mướn tôi, bảo tôi dẫn các anh em đến bắt cóc đứa nhỏ này, chúng tôi liền làm theo. Chúng tôi chỉ kiếm chút tiền để sống, căn bản không biết đối phương mà ông chủ muốn bắt là người như thế nào.
- Vậy sau khi cậu bắt cóc, thì sau đó cậu muốn đưa đứa nhỏ đi đâu, địa điểm là gì?
Thái Nghiên chất vấn.
Mạnh Quân vội hỏi:
- Địa điểm là nhà máy gia công bánh ngọt đã bỏ hoang ở đường Nam Đình, ngoại ô phía Tây. Chúng tôi chỉ cần đưa đứa nhỏ đến đó là được, ông chủ sẽ phái người đến nhận.
- Chẳng phải cậu còn có một kẻ đồng lõa khác chạy trốn rồi sao, bây giờ tên đó đang ở đâu?
Mạnh Quân nghiến lợi nói:
- Đúng rồi, thưa đồng chí cảnh sát. Gã tên là A Lỗ, gã không phải là người của chúng tôi, là người mà ông chủ phái đến giám sát chúng tôi làm việc. Gã nhất định biết kẻ đứng sau là ai. Mặc dù gã chạy mất, nhưng tôi có thể nói cho đồng chí cảnh sát biết biển số xe của gã, nhất định các người có thể tìm ra được tung tích của gã.
Kẻ tóc đỏ vội vàng, lúc quan trọng này, đảm bảo mình mới là người quan trọng nhất, vì vậy có thể nói ra toàn bộ.
Có biển số xe, Thái Nghiên tra trên mạng, phối hợp với đồn cảnh sát, nên có thể dễ dàng tìm ra được hướng đi của chiếc xe tải màu trắng kia.
Đợi thu thập được tất cả những tài liệu xong, Thái Nghiên lập tức sau người bao vây toàn bộ Trung Hải để tìm ra chiếc xe đó.
Không lâu sau, phía dưới truyền tin lên, đã tìm được chiếc xe kia bị dừng lại ở một đoạn đường thuộc ngoại ô phía Tây, nhưng trong xe không có người.
Nhưng những tên côn đồ đó, đa phần đều có hồ sơ trong đồn cảnh sát, tên tài xế A Lỗ nhanh chóng đã được tìm ra từ đống hồ sơ đó.
Sau khi được Mạnh Quân xác định chính xác là A Lỗ, Thái Nghiên liền ra lệnh truy nã. Toàn bộ thành phố Trung Hải điều tra tên A Lỗ này, chỉ cần tìm được gã là sẽ biết được ông chủ của gã là ai.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê nhìn bức ảnh chụp A Lỗ, vẻ lấm la lấm lét không giống người tốt, nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể chờ Thái Nghiên đem người đi bắt gã về.
Lâm Nhược Khê không khỏi vui mừng, Lam Lam là một đứa trẻ không giống ai, đặc biệt là vào những lúc nguy hiểm, có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, đúng là một chuyện vui.
Xử lý xong một loạt các sự việc, thì cũng đã đến giữa trưa.
Thái Nghiên đang định cùng Dương Thần và Lâm Nhược Khê đi ăn cơm thì điện thoại từ cục gọi đến.
Thái Nghiên nhận điện thoại, chưa nghe được mấy câu thì đã lặng lẽ chau mày, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê nhìn nhau, không hiểu chuyện gì, vừa rồi chẳng phải còn đang tốt đẹp sao, sao Thái Nghiên lại hồn bay phách lạc như vậy.
Thái Nghiên run rẩy buông điện thoại xuống, mắt đẫm lệ, nước mắt rơi xuống.
- Nghiên Nghiên, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô đừng làm bọn tôi sợ…
Lâm Nhược Khê thấp giọng nói.
Thái Nghiên che miệng lại, nhưng vẫn không kìm được, khóc rống lên, hai hàng lệ rơi xuống, vẻ mặt lo lắng, nhìn Dương Thần nói:
- Tiếu Dã… Tiếu Dã… Anh ấy chết rồi…
Khuôn mặt Lâm Nhược Khê nghi hoặc, căn bản không biết Tiếu Dã là ai nhưng Dương Thần thì lại kinh ngạc, không dám tin.