Lau vết máu trên mặt, Trương Quốc Bình thấy hai chiếc răng của mình bị lung lay, tức giận đến hộc máu mồm, nhưng nếu như cứ đánh bừa với Thái Nghien thì y thực sự không dám, y nghe nói Thái Nghiên đã từng được huấn luyện trong bộ đội đặc chủng.
Suy nghĩ một hồi, rút lui vẫn là hay nhất, đi tìm cậu mình-Giám đốc sở Chu, có cán bộ cấp sở làm ô dù, Cục trưởng cục cảnh sát thành phố như Thái Nghiên là cái thá gì được?
Hầm hầm nhìn Thái Nghiên một cái, Trương Quốc Bình xoay người vung tay lên, ra hiệu rút lui.
Nhưng không đợi cho y ra đến cửa, một bóng dáng thoắt cái đã chặn ngay trước mặt y, chính là Dương Thần.
Trương Quốc Bình nhíu mày, cười gằn nói:
- Tiểu tử kia, ngươi làm gì vậy?
Dương Thần vẻ mặt lãnh đạm nói:
- Mày mắng người phụ nữ của tao là đồ đàn bà thối, mày còn dám nói người phụ nữ của tao là “thối” cơ đấy, vậy thì sao tao có thể để mày đi được?
- Thế nào, mày muốn đánh cảnh sát sao?
Trương Quốc Bình gân cổ lên nói.
Dương Thần thở dài, lắc đầu vài cái, đá một cước thẳng tắp vào giữa hai chân.
- A!!!!!!!!!!!!!
Một tiếng kêu bi thảm vang lên, Trương Quốc Bình há hốc miệng, hai mắt long sòng sọc, lấy hai tay che lấy phần dưới của mình, cuộn người ngã trên mặt đất.
- Đồn trưởng…Đồn trưởng…
Vài viên cảnh sát thấy choáng váng, đôi nam nữ này thật là hung dữ.
Ở giữa hai chân của Trương Quốc Bình bắt đầu chảy ra một thứ chất lỏng, không biết là máu hay cái gì khác, một thứ mùi ghê tởm bay lên.
Vài viên cảnh sát lập tức đỡ Trương Quốc Bình đang toát mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch ra khỏi cửa, nửa giây cũng không dám ở tiếp.
Cha của Tiếu Dã nhìn thấy thế, thở dài nói:
- Cục trưởng Thái, cậu thanh niên này, thực ra hai người không cần làm như vậy, làm như vậy sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho hai người mà thôi. Tên mập họ Trương đó có ô dù che cho, cậu của y và tên Lôi Chính Phúc có quan hệ với nhau. Tên đó là chân chó theo sau, hai người hôm nay đánh y, cậu của y nhất định sẽ bảo Lôi Chính Phúc hạ độc thủ với hai người, các người hãy mau chóng trở về thành phố đi.
Thái Nghiên cười trấn an nói:
- Không sao đâu, Tiếu bá bá, chúng cháu đang ước tên Lôi Chính Phúc kia đến tìm chúng cháu. Bác hãy nói đi, trước khi Tiếu Dã chết, có chuyện gì đặc biệt xảy ra không, có chứng cứ gì có thể chứng mình việc này có liên quan đến tên Lôi Chính Phúc kia không. Hôm nay cháu đến đây rồi, thể nào cũng phải bắt gã về.
Cha của Tiếu Dã thấy nhắc đến con trai mình, toàn thân lại phát run, thở dài nói:
- Tối hôm qua, tên Lôi Chính Phúc kia lại dẫn người đến nhà của chúng tôi, yêu cầu chúng tôi phải nhận 50 nghìn của gã, tôi cương quyết không nhận. Nếu như nhận thì chẳng khác nào nhận hối lộ cả, sẽ trở thành một kẻ chung thuyền với gã?
Tôi và Tiếu Dã đã đuổi tên Lôi Chính Phúc đó ra khỏi cửa, Tiếu Dã còn nói, từ giờ đến cuối tháng không còn mấy ngày, bảo tôi và nó sẽ đi khuyên dân làng một lần nữa, không bỏ phiếu cho tên Lôi Chính Phúc kia.
Nhưng không ngờ…không ngờ đến sáng hôm nay…
Cha Tiếu Dã lại nghẹn ngào, không nói được tiếng nào.
Bác gái ở một bên tức giận nói:
- Tên Lôi Chính Phúc kia quá nhẫn tâm, nhà họ Lôi chúng nó cũng đã ở cái thôn Lộc Sơn này của chúng ta một vài năm rồi, cả đời này nhà gã không khác gì đồ cầm thú. Những gia đình bình thường không nhận hối lộ thì gã phái người đến đánh họ, ép họ, nên họ chỉ có thể nhận.
Còn những người không đánh được như Tiếu Dã-là nhân viên của nhà nước, thì gã cho người đến biếu xén quà. Tiền lì xì càng tặng càng nhiều, làm cho người ta không nhận không được. Tiếu Dã là một đứa con tốt, nó nói với chúng tôi rằng, để cho tên Lôi Chính Phúc kia làm Trưởng thôn thì đất đai của mọi người đều sẽ bị ô nhiễm, vì vậy đã làm cho tên Lôi Chính Phúc tức giận.
- Ai da, tên Lôi Chính Phúc đó, ở đâu cũng có người của gã, thôn chúng tôi có hai sinh viên đại học đi tìm lãnh đạo trong thành phố, nhưng lãnh đạo thì chưa thấy, đã bị người của tên Lôi Chính Phúc kia nhìn thấy, nói với Lôi Chính Phúc rằng có người đi tố cáo gã, trên đường trở về thị trấn đã bị thuộc hạ của Lôi Chính Phúc đánh cho đến nỗi điên điên dại dại.
Bây giờ toàn thị trấn Lộc Sơn, Lôi Chính Phúc là to nhất, không ai làm gì được gã, những người như Tiếu Dã cũng rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không thể động đến gã, Tiếu Dã thật đáng thương…
- Gã muốn để cho người trong thôn biết rằng, hoặc là bỏ phiếu cho gã, nếu không thì chỉ có đường chết.
Một ông lão phẫn nộ nói.
Nghe xong những lời này, sắc mặt Thái Nghiên như đóng băng, hỏi mọi người:
- Tiếu Dã, anh ấy…bây giờ đang ở đâu?
Cha của Tiếu Dã thấp giọng nói:
- Được đưa đến bệnh viện thị trấn rồi. Cục trưởng Thái, chi bằng các người dẫn theo tôi, tôi vẫn chưa đi thăm Tiếu Dã.
Trước kia bị người của Trương Quốc Bình đè ép ở đây, không có ai đưa cha của Tiếu Dã đi đến bệnh viện xem di thể của con trai.
Thái Nghiên nhẹ nhàng ra hiệu cho Dương Thần, dẫn cha của Tiếu Dã đến bệnh viện.
Vào trong bệnh viện, dưới sự chỉ dẫn của y tá, ba người cuối cùng cũng nhìn thấy Tiếu Dã ở trên giường bệnh, không còn một chút tức giận nào.
Vẻ mặt của Tiếu Dã rất thanh thản, bình tĩnh đến nỗi khiến cho lòng người phải tan nát.
Cha của Tiếu Dã nhìn thấy khoảng khắc của con trai, liền khóc bên giường bệnh, nước mắt tuôn trào.
Dương Thần thở dài, tâm trạng cũng trầm xuống.
Vài ngày trước, còn mới nhìn thấy một người thanh niên tuấn tú, cùng với Thái Nghiên bước ra từ trong nhà hàng, còn hung hăng giáo huấn hắn.
Thế mà bây giờ đã âm dương cách biệt.
Đối với Dương Thần mà nói, anh ta chỉ là một người xa lạ, một tình địch hoàn toàn không có khả năng cạnh tranh gì, sự nhỏ bé của anh ấy khiến cho Dương Thần thậm chí còn cảm thấy tâm trạng mình rất vô lý.
Nhưng đối với Thái Nghiên mà nói thì anh ta cũng là một bạn học đại học chung trường với nhau 4 năm, một người luôn ái mộ cô, chính trực, lương thiện, trẻ tuổi, tài năng.
- Vì sao, vì sao ông trời luôn bất công với anh ấy như vậy… Rốt cuộc anh ấy đã làm sai điều gì? Anh ấy chỉ làm những việc mà anh ấy nên làm, không phải sao. Chẳng lẽ, người tốt đều được báo đáp như vậy sao?
Tiếu Dã còn trẻ như vậy, anh ấy đã rất cố gắng trong trường cảnh sát, thi làm nhân viên công vụ, anh ấy còn có nhiều ước mơ chưa thực hiện. Cuộc đời của anh ấy chẳng phải chỉ vừa mới bắt đầu thôi sao? Bao nhiêu kẻ đáng chết thì vẫn sống, tại sao Tiếu Dã lại phải ra đi trước chứ? Sao anh ấy lại có thể ra đi một cách vô nghĩa như vậy?
Dương Thần không thể nói được lời nào, tính mạng con người có lúc lại rất mong manh, khiến cho hắn hoàn toàn có thể coi thường, có khi lại đáng quý một cách kỳ lạ.
Khi thu lại mạng sống, Dương Thần chưa bao giờ suy nghĩ xem, những người này còn có câu chuyện gì khác ở đằng sau không, cuộc sống của họ liên quan đến cái gì.
Nhưng trước mắt, một tính mạng như vậy, lại khiến cho Dương Thần không kìm được sự tiếc hận.
Tính mạng con người không phải là thứ mà bản thân nó đã có giá trị, mà phải từng trải, mới có thể trở nên quý giá.
Một phút cảm động khiến cho Dương Thần đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, trong một khoảng thời gian ngắn đã quên hết tất cả những gì xung quanh.
Hóa ra, sự vĩ đại của loài người không nhờ là vì sự nhỏ bé của hắn.
Lúc này, y tá phụ trách việc xử lý thi thể của Tiếu Dã dường như muốn tiến lên, nhưng lại do dự, nói với cha Tiếu Dã:
- Bác à, con trai bác… khi chúng tôi thay đồ cho anh ấy, phát hiện ra đằng sau lưng anh ấy có một vết thương bị đâm bởi dao.
Cha Tiếu Dã đang nước mắt lưng tròng bỗng ngẩng đầu lên:
- Vết thương gì…
Dương Thần và Thái Nghiên cũng định thần lại, trước đó Trương Quốc Bình có nói là không có dấu vết của việc bị đánh đập, sao y tá lại nói là có vết thương.
- Sao có thể như vậy được, khi bệnh viện đưa con trai tôi đi, tôi không nhìn thấy vết thương nào cả.
Cha Tiếu Dã nói.
Y tá nhìn ra ngoài cửa, xác nhận không có ai, mới nhỏ giọng nói:
- Có, nhưng vì vết thương đã khép miệng lại, máu cũng không nhiều, lại bị che bởi quần áo, không cởi ra thì sẽ không nhìn thấy.
Chúng tôi phát hiện ra liền báo cho đồn công an, nhưng Đồn trưởng Trương ở đồn công an không cho chúng tôi nói với người nhà, nhưng chúng tôi cảm thấy như vậy quá thất đức, người nhà sao lại không được biết cơ chứ.
Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, tôi thấy thực ra người chết đã bị kẻ khác hãm hại, sao lưng anh ấy có người đã dùng dao biết chữ…
- Cái gì?
Thái Nghiên la lên thất thanh.
Dương Thần hí mắt lại, đi lên phía trước, cũng không quan tâm đến sự phản đối của y tá, nâng thi thể của Tiếu Dã lên, xốc quần áo anh ấy lên.
Những vết thương phía sau lưng anh ấy xuất hiện, cha của Tiếu Dã và Thái Nghiên đều đứng chết trân tại chỗ.
Chỉ nhìn thấy đằng sau lưng của Tiếu Dã, có người đã dùng sao nhọn khắc lên da, máu chảy ra thành một dòng chữ to: “Báo cảnh sát thì sẽ chết”.
Cha của Tiếu Dã toát mồ hôi lạnh, hai mắt long sòng sọc, ngất ngay tại chỗ, đương nhiên là do tức giận tột độ.
- Bác Tiếu.
Thái Nghiên kinh ngạc, sắc mặt trở nên trắng bệch, giúp y tá đỡ cha Tiếu Dã dậy.
Y tá vội vàng gọi nhân viên chăm sóc đến, đưa cha của Tiếu Dã vào điều trị.
Thái Nghiên hồn bay phách lạc, nhìn thi thể của Tiếu Dã:
- Hóa ra...là em hại anh ấy... Sao em lại ngu xuẩn như vậy chứ... Là em hại anh ấy...
Dương Thần đau lòng, ôm lấy cô:
- Đừng có nói ngốc nghếch như vậy. Cho dù em có che giấu tốt đến đâu, cho dù không phải là em giúp anh ta, dựa vào tai mắt của Lôi Chính Phúc, thì sớm đã phát hiện ra em, và cho người ra tay với cậu ta.