Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1163: Tiếng mưa gió trong đêm



Bất giác ba ngày trôi qua, cuối tháng là ngày tuyển cử chức trưởng thôn của thôn Lộc Sơn.

Vốn dĩ ban đầu “Người đứng đầu” duy nhất là Lôi Chính Phúc, nhưng vì cậu ta lại chết bất đắc kì tử tại nhà, nên dân chúng đã đề cử trưởng thôn tiền nhiệm lên giữ chức.

Mọi người trong thôn cũng không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mọi người phân vân, nhưng khi Lôi Chính Phúc chết, thì có thể nói là ai ai cũng cảm thấy vui mừng trong lòng.

Cơ quan cấp trên phái người đi điều tra, Lôi Chính Phúc vi phạm quy định xây nhà xưởng, làm ô nhiễm môi trường, hơn nữa còn có hoạt động xã hội đen vi phạm pháp luật, mặc dù đã chết, nhưng gia sản vẫn bị tịch thu, những người bị tình nghi có liên quan, sẽ bị thẩm vấn, xét xử.

Nhà máy sản xuất giấy trong thôn Đả Võng bị đóng cửa. Chính phủ chi tiền để xử lý khu vực bị ô nhiễm, bố trí công việc mới cho công nhân.

Thị trấn Lộc Sơn đã bắt giam Trương Quốc Bình, kẻ bị tình nghi đã nhận hối lộ và thi hành pháp luật một cách bạo lực.

Tại thành phố Trung Hải, cũng vì ảnh hưởng của Lôi Chính Phúc và Trương Quốc Bình của một trấn nhỏ, mà bị liên lụy, kéo theo một loạt các cuộc kiểm tra kỷ luật.

Nhưng điều khiến thành ủy Trung Hải thấy sợ đấy là chuyện ở thị trấn Lộc Sơn lại kinh động tới cả Thủ tướng Ninh Quang Diệu ở tận Yến Kinh xa xôi.

Ninh Quang Diệu lên nhậm chức ở nhiệm kì sắp tới, cần tranh thủ tạo dựng thanh danh, đúng lúc phải giết gà dọa khỉ, chỉnh đốn lại không khí của đảng.

Sau khi ngồi máy bay suốt đêm tới Trung Hải, Ninh Quang Diệu lập tức cho Giám đốc sở công an Trung Hải – Chu Chí Đông, Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường, cùng hơn mười quan chức khả nghi khác là tâm phúc của Lôi Chính Phúc đồng loạt từ chức.

Cơ quan cao cấp của Trung Hải có thể nói là đã có sự thay máu hoàn toàn. Nhưng cũng bởi vì chuyện của Lôi Chính Phúc quá ồn ào, không thể che đậy được nữa, trong thời điểm nhạy cảm này không ai dám đứng ra nói giúp ai câu nào.

Trong nhất thời, toàn bộ bộ máy đầu não của Hoa Hạ phải hứng chịu một trận phong ba, bọn quan chức càng thêm kính sợ Ninh Quang Diệu, các cơ quan ngôn luận trên mạng thì ngày càng săn đón vị thủ tướng trẻ tuổi này của Hoa Hạ.

Vào lúc diễn ra một loạt các thay đổi không ngờ này, Cục trưởng cục cảnh sát phân cục phía Tây Trung Hải – Thái Nghiên chủ động từ chức, đây cũng có thể xem là chuyện hết sức bình thường.

Ngoài nội bộ trong cục có không ít ý kiến khác nhau, thì bên ngoài mọi người cũng đang bàn tán sôi nổi về việc lựa chọn người thay thế.



Biệt viện phía tây ngoại ô, tại nhà Dương Thần.

Mặc dù không phải là cuối tuần, nhưng Quách Tuyết Hoa cũng nhân lúc Lâm Nhược Khê đi làm, liền gọi Tiêu Chỉ Tình và Sắc Vi đang rảnh rỗi tới nhà, ba người thiếu một, cô con dâu tới đúng lúc lại chính là người vừa từ chức cục trưởng, tự cho mình một kì nghỉ dài ở nhà – Thái Nghiên.

Thoát khỏi bộ cảnh phục, vẻ ngoài của Thái Nghiên có vẻ trung tính, mái tóc thẳng mượt được cắt ngắn, cô mặc một chiếc áo len, kết hợp với quần bò, giữa mùa đông nhưng lại tràn đầy sức sống.

Trên bàn mạt chược, Thái Nghiên hiển nhiên còn vụng về hơn cả An Tâm, toàn dựa vào cảm tính, không ngừng tặng bài cho Quách Tuyết Hoa.

Khiến cho Quách Tuyết Hoa cười không ngớt, thắng liền mấy ván.

Vừa chơi bài, mọi người vừa nói chuyện phiếm, trên thực tế những cuộc gặp mặt như thế này diễn ra thường xuyên, hơn nữa các cô đều có tu luyện, lại cùng tu luyện một loại công pháp, mọi người coi nhau như người trong nhà, cho nên cảm giác vô cùng thân thuộc.

- Chị Nghiên Nghiên, sau này chị thật sự không làm cảnh sát nữa hay sao? Em nghe ông xã nói chị coi việc làm cảnh sát là một việc vô cùng vẻ vang mà?

Tiêu Chỉ Tình hiếu kì hỏi.

Thái Ngiên lười biếng vươn vai một cái:

- Đấy là lúc trước, bây giờ cảm thấy không còn tí sức lực nào nữa rồi. Hơn nữa tôi lại ra tay giết Lôi Chính Phúc, theo luật thì tôi đã phạp pháp rồi, một người phạm pháp có thể làm cảnh sát hay sao!

- Không đến nỗi vậy chứ, chẳng qua chỉ là giết một tên cặn bã thôi mà.

Sắc Vi cười nói.

- Hứ, không làm nữa! Mệt rồi! Bí bách! Vô vị! Tôi định mấy ngày nữa về Yến Kinh, chăm sóc bố mẹ, nhận tiện hỏi chị tôi xem làm cách nào có thể tăng tốc độ tu luyện.

Nói xong, Thái Nghiên cười hi hi nói với Sắc Vi:

- Chị Sắc Vi, chị giỏi thật đấy, chị tôi từ nhỏ đã luyện nội công cũng chưa thể tiến vào Hóa Thần, chị lại thăng cấp trước, nói xem có gì tâm đắc?

Sắc Vi bất đắc dĩ nói:

- Nếu có thể nói tôi sớm đã nói rồi. Bây giờ tôi càng lúc càng hiểu tại sao ông xã lại nói chuyện cảnh giới. Cô lĩnh ngộ được chính là lĩnh hội được, không thể lĩnh ngộ được cũng không còn cách nào.

Tôi thực sự không biết nói thế nào, nói thế nào cũng thấy không đúng. Hơn nữa, tôi thấy “ đạo” của mỗi người không giống nhau, nó chỉ có tác dụng với chính bản thân mình mà thôi.

Thái Nghiên chu môi:

- Thôi được rồi! Thần bí như vậy, tôi về Yến Kinh hỏi chị tôi.

- Coi con bé này cố chấp chưa kìa, chu mỏ như thế còn treo được cả lọ dầu đấy! Nếu Sắc Vi có thể nói, làm gì có chuyện con bé không nói chứ. Dương Thần cũng không biết phải nói thế nào, thì Sắc Vi nói sao được chứ?

Quách Tuyết Hoa cười mắng.

Thái Nghiên cười hi hi nói:

- Mẹ, con chỉ đùa thôi mà…Ôi! Đúng rồi! Sao mẹ lại đã hồ rồi?

Quách Tuyết Hoa mở bài, vui vẻ gật đầu:

- Ai kêu cả ba con chơi mạt chược mà tâm trí cứ để đâu đâu, cũng không để ý xem bài của mẹ thế nào nữa.

Nhìn vẻ đắc ý của Quách Tuyết Hoa cả ba cô đều không nhịn được cười.

Lúc xẩm tối, Mẫn Quyên đón Lam Lam về tới, trong nhà bỗng trở nên rộn rã hơn hẳn.

Không lâu sau đấy, Lâm Nhược Khê cũng về tới, nghe nói Quách Tuyết Hoa nhân lúc cô đi làm gọi các cô tới chơi mạt chược đôi mắt bỗng trở nên u ám.

Nhưng nghe nói Thái Nghiên cũng ở đây, Lâm Nhược Khê cũng muốn tìm người bạn thân từ nhỏ tới lớn hàn huyên tâm sự, mấy hôm trước nghe chuyện của Thái Nghiên và Tiếu Dã, cô lo lắng Thái Nghiên sẽ đau lòng.

Nhưng Thái Nghiên là người có tính tình cởi mở, cô đã nhanh chóng quên đi những chuyện đau lòng để vui vẻ chấp nhận hiện thực.

Vú Vương sớm đã chuẩn bị cả một bần ăn thịnh soạn, giữ các cô ở lại ăn cơm, dù sao thì cô con gái ruột Tiêu Chỉ Tình cũng ở đây, tâm tư vú Vương thế nào đều lộ rõ trên mặt.

Cũng như vậy, mẹ con Mặc Thiện Ny cũng được mời tới, mọi người đều hào hứng tham gia.

Cũng may diện tích khu biệt viện phía tây ngoại ô rộng rãi, cho dù có mười mấy người cùng ở đó cũng không hề thấy chật chội.

Lúc sắp ăn cơm, Lâm Nhược Khê không kìm được hỏi:

- Dương Thần đâu? Vẫn chưa về sao?

Quách Tuyết Hoa mỉm cười:

- Nhịn tới giờ mới hỏi, đúng là chỉ có mình con. Hôm nay Dương Thần bận tới nhà Tinh Tinh, giúp nhà thông gia chuyển nhà.

Lâm Nhược Khê lúc này mới chợt nhớ, bất giác gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Sau khi Lý Tinh Tinh trở về nhà, ngày ngày khuyên bảo động viên vợ chồng ông Lý, vợ chồng ông mới đồng ý trút bỏ gánh nặng, đồng ý mối quan hệ nam nữ kì quái của con gái và Dương Thần.

Thực tế là hai vợ chồng ông cũng không có cách nào phản đối, con gái đã trao tất cả cho người ta rồi, Dương Thần lại đột nhiên trở thành người có tiền có thế, họ sống chết cũng muốn con gái của mình có một danh phận, điều này giống như là lấy vải thưa che mắt thánh vậy.

Ngay sau khi Lý Tinh Tinh thông báo cho Dương Thần biết chuyện, Dương Thần vui mừng nhảy tưng tưng từ tầng hai xuống tầng một.

Lão Lý là người bạn đầu tiên mà Dương Thần quen biết sau khi về nước, đối với hắn, lão Lý luôn coi hắn như một người bình thường, điều này khiến một người cô độc như Dương Thần cảm thấy được an ủi rất nhiều, dường như là có thêm một niềm hy vọng mới.

Vì quan hệ với Lý Tinh Tinh, mà Dương Thần không thể gặp mặt ông một cách bình thường, điều này khiến Dương Thần cảm thấy rất đáng tiếc.

Lần này rốt cục vợ chồng lão Lý cũng đã gật đầu. Dương Thần đương nhiên vui không tả xiết, ngay hôm sau đã chạy sang nhà lão Lý, uống với vợ chồng lão Lý đến tận khuya.

Tảng băng cuối cùng cũng đã tan, Dương Thần thừa thắng xông lên, hắn thấy nhà lão Lý vẫn là căn phòng nhỏ ở khu chung cư cũ, hắn nhanh chóng quyết định tìm một căn nhà ở gần Bộ giáo dục mới được xây dựng.

Thứ nhất thuận tiện cho vợ chồng lão Lý đi khám bệnh định kỳ, thứ hai là thuận tiện cho việc Lý Tinh Tinh vừa đi làm, vừa chăm sóc vợ chồng ông.

Đối với việc Dương Thần ra sức lấy lòng bố mẹ vợ, Lâm Nhược Khê mặc dù trong lòng thấy không thoải mái, nhưng bên ngoài lại tỏ ra rất ủng hộ.



Vì mấy người Sắc Vi đều đồng ý ở lại khu biệt viện ở ngoại ô phía tây, nên sau bữa tối, cả nhà cùng ngồi quây quần trên sô pha, xem bộ phim Hàn Quốc đang “hot” thời gian gần đây.

Đương nhiên, Thái Nghiên không có hứng thú với loại phim tình cảm sướt mướt này, thật khó hiểu khi các cô gái khác đều thích nó, liền một mình lái xe đi.

Đến gần 11 giờ, mặc dù các cô đều rất hứng thú xem phim Hàn, nhưng cũng không thể xem cả đêm, Mạc Thiện Ny và Sắc Vi tính về trước.

Đúng lúc các cô định đứng dậy, lông mày Sắc Vi nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Quái lạ! Có hai tu sĩ Hóa Thần đang ở đây, không biết là bạn hay là thù…

Các cô nhìn chằm chằm Sắc Vi, Quách Tuyết Hoa và vú Vương ngạc nhiên.

Tu vi của mọi người chỉ ở mức trung bình, còn Sắc Vi đã tiến vào thời kì Hóa Thần, tự nhiên có thể cảm nhận được, không khí trở nên căng thẳng.