Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1192: Buồn nôn chết mất



- Cần cô cái gì?

Lâm Nhược Khê bị bộ dạng của An Tâm làm cho kinh ngạc

An Tâm vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Chị Nhược Khê, mặc dù em thừa nhận...là em có lỗi với chị, nhưng em thật sự không phải loại phụ nữ chuyên đi dụ dỗ đàn ông...Nếu chị bảo em dùng sắc đẹp để có được hạng mục đó, em tuyệt đối sẽ không làm.

Em cảm thấy,cho dù chị có không thích em thế nào đi nữa, cho dù em ngốc hơn chị, thì chị cũng không thể coi em là con ngốc như vậy...

Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng hiểu, sau khi tỉnh táo lại, bình tĩnh thấp giọng mắng vài câu.

- Đầu óc cô có vấn đề hay sao mà có suy nghĩ đấy? Tôi nói gì sao! Hơn nữa, cô cho rằng cô đi bán nhan sắc là có thể làm được việc sao? Cô cũng quá ngây thơ rồi!

An Tâm ngây ra mộ hồi lâu,hai má đỏ hồng, ấp úng nói:

- Vậy, cái kia là có ý gì?

Lâm Nhược Khê thở dài.

- Ý của tôi là để cô tự mình nghĩ xem cô có thể cho anh ta điều kiện gì.

An Tâm “ ồ” một tiếng, tỉ mỉ suy nghĩ một lát,lắc đầu.

- Em nghĩ, điều kiện em có thể cho anh ta cũng tương đương với điều kiện mà bây giờ anh ta đã có được, đây có thể là hạng mục hơn hai tỉ, anh ta vừa khởi công hạng mục là có thể trở thành tỉ phú rồi, còn có vị trí Phó tổng giám đốc Thường vụ, thật không thể cho thêm được nữa, bằng không khác gì để anh ta làm Chủ tịch Hội đồng quản trị rồi

Lâm Nhược Khê sớm đã đoán được nên cũng không cảm thấy kì quái, lại nói tiếp:

- Vậy cô đã từng cho người liên hệ với anh ta chưa, hỏi anh ta xem anh ta cần điều kiện như thế nào mới đồng ý quay về An Thị?

- Cái này thì không có, đây căn bản không có cách nào nói chuyện, đến nói chuyện hợp tác bọn họ còn không đồng ý, một chọi một, chúng ta quả thực không thể cho thêm được nữa.

An Tâm bất đắc dĩ nói.

Lâm Nhược Khê gật gật đầu.

- Nếu như vậy thì cô hãy cử người liên hệ thử xem,trực tiếp tìm người phụ trách kia, đi thẳng vào vấn đề hỏi anh ta xem cần điều kiện gì mới đồng ý quay về An Thị.

- Vậy anh ta không phải là lời lớn rồi sao?

- Hãy nghe tôi nói hết.

Lâm Nhược Khê không vui nói.

- Ồ...

An Tâm cúi đầu.

Lâm Nhược Khê đứng dậy, bước đi thong thả, tiếp tục nói:

- Đợi sau khi cô liên lạc với người đó, cho dù là anh ta tchâm biếm thế nào, nói móc như thế nào cô đều phải đối đãi thật tốt với anh ta, tỏ ra vẻ muốn cầu cạnh anh ta.

Sau đó, bất luận anh ta ra cái giá thế nào, ngoại trừ việc thay thế cô giữ chức Chủ tịch Hội đồng quản trị ra thì tất cả mọi điều kiện, như công ty cổ phần, chức vị, chia hoa hồng, tất cả đều đáp ứng hết!

- Hả? Đó không phải...

An Tâm vội vã muốn mở miệng.

- Hãy nghe tôi nói hết!

Lâm Nhược Khê bất mãn vì bị cắt lời.

- Ồ...

Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục nói:

- Chỉ cần anh ta đưa ra điều kiện, các cô đều đáp ứng, cho dù là khoa trương thế nào thì cũng phải gặp mắt, kí hợp đồng chứ.

Mấy người hẹn anh ta đến một nơi rất bí mật, khiến anh ta buông lỏng cảnh giác, còn cô sẽ tự mình qua đó để đàm phán với anh ta, cô phai nhớ rõ, ăn mặc thật xinh đẹp, càng hấp dẫn càng tốt, hơn nữa lúc gặp anh ta, phải giữ vẻ mặt luôn mỉm cười, giống như vẻ hợp tác rất vui vẻ.

Đợi đến lúc anh ta kí hợp đồng với cô, lúc anh ta hạ bút, cô liền cắt ngang, nói với anh ta, cô cảm thấy không thích hợp, đổi ý rồi.

An Tâm nghe đến đó, không hiểu ra sao.

- Chị Nhược Khê, nếu là như vậy thì em làm nhiều việc như vậy không phải là phí công sao? Anh ta chỉ càng thêm phẫn nộ, càng muốn báo thù An Thị chúng em mà thôi.

Lâm Nhược Khê thần bí cười.

- Đương nhiên không đơn giản như vậy rồi, trước khi làm tất cả những cái này, cô cần hối lộ một vài phóng viên và biên tập của một vài tờ báo tài chính vừa và nhỏ.

- Tìm những người đó làm gì?

An Tâm buồn bực.

- Đương nhiên là để chụp hình lúc cô ký tên hiệp ước rồi, xung quanh sớm đã bố trí máy chụp ảnh, sau khi chụp ảnh xong liền tiến hành tuyên truyền, những tấm ảnh sử dụng còn phải là hình ảnh anh ta đang ký hiệp ước.

Lâm Nhược Khê cười nói.

An Tâm suy nghĩ, một lát sau, rốt cục nghĩ thông suốt mấu chốt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cười, đôi mắt trợn tròn.

- Ờ! Em hiểu rồi! Nói như vậy, người đó sẽ không thể có được sự tín nhiệm của nội bộ công ty chúng ta, hơn nữa vì anh ta có quan hệ với An Thị, lại còn có em ở trong ảnh đó nữa, vẻ mặt còn tỏ ra đã thành công thì bọn họ sẽ lập tức tin, anh ta đã ký kết hợp đồng với chúng ta, định chơi trò ăn gian.

- Không sai.

Lâm Nhược Khê gật đầu nói:

- Hạng mục lớn liên quan đến sự tồn vong của công ty này, bọn họ sẽ không dám có chút sơ sẩy, trong giai đoạn mấu chốt này, anh ta có thể coi là người tổng phụ trách, gặp mặt anh ta, còn ký kết một vài thứ, cho dù anh ta có ký thành hay không, thì đều sẽ khiến công ty bọn họ hoài nghi.

Hơn nữa, đội của anh ta cũng sẽ cảm thấy, anh ta đang phản bội, nếu tôi đoán không sai, sau việc này, nội bộ của anh ta sẽ xuất hiện chia rẽ. Đến lúc đó, điều kiện mà anh ta có được ở bên đó sẽ giảm xuống, hoặc là...bị đuổi đi. Mà một người kiêu ngạo như anh ta sẽ không thể nhẫn nhịn để người khác hoài nghi mình, có lẽ sẽ tự mình chạy đến đây.

Đợi đến lúc đó, cô lại cho anh ta một điều kiện tương đối hợp lí, để anh ta quay lại An Thị, ủy thác trọng trách, tiếp tục làm hạng mục của anh ta, như vậy cho dù là bất mãn với cô thì anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm thuê cho cô, hơn nữa đội của anh ta cũng sẽ có một bộ phận cùng sang đây.

Dù thế nào, công ty của các cô kỳ thực về tiền tài hay kinh nghiệm, thậm chí là mạng lưới quan hệ chính phủ, đều mạnh hơn những đối thủ cạnh tranh, anh ta cũng sẽ không cự tuyệt một sân khấu lớn như vậy, không phải sao?

An Tâm vui mừng từ trên ghế nhảy dựng lên.

- A!! Quá đúng! Tại sao em lại không nghĩ đến chứ, em có thể đưa điều kiện, nhưng em cũng có thể tạm thời không cho nữa! Chị Nhược Khê, chị thật thông minh, em muốn hôn chị....

An Tâm vô cùng vui mừng chạy lên, ôm cổ Lâm Nhược Khê hôn liên tục vài cái.

Đến cuối cùng,thậm chí giữa môi còn hôn thật nồng nhiệt.

Lâm Nhược Khê mở to mắt.

- Haha, em muốn đi nói cho đội PR của chúng ta biết, lập tức đi mua chuộc mấy tờ báo nhỏ, tung hết những tư liệu ở An gia trước đây của tên kia, chiêu này nhất định có thể dùng được.

An Tâm vui tươi hớn hở nói

Lâm Nhược Khê cảm giác trên môi mình vẫn còn chút nước miếng ngọt ngọt, bị phụ nữ hôn ác như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên, khuôn mặt cô không khỏi ửng hồng, thẹn thùng.

Nghe thấy An Tâm nói như vậy, cô bật người phủ quyết nói:

- Không được! Cô có thể đi mua những ký giả kia, nhưng tuyệt đối không thể mua những giới truyền thông này.

- Vì sao?

An Tâm buồn bực.

- Bởi vì cô vừa mua lại, bọn họ đã có thể điều tra ra, sau lưng những báo chí truyền thông kia là An gia các cô, vậy bọn họ còn có thể tin báo đài sao? Cho nên, chỉ mua người,không mua công ty, hơn nữa, nơi mà mấy người đàm phán có thể rất yên tĩnh, rất bí mật, nhưng không thể là phòng kín, bởi vì nơi đó không giống nơi để người khác có thể chụp ảnh được, vậy rõ ràng là có người cố ý sắp đặt, không được tự nhiên.

Lâm Nhược Khê nhắc nhở.

An Tâm hít sâu một hơi, cổ quái nhìn Lâm Nhược Khê.

Bị như vậy nhìn chằm chằm, Lâm Nhược Khê sờ sờ mặt mình, nghi ngờ nói:

- Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ mặt tôi có gì sao?

- Không phải...

An Tâm lắc đầu, cảm thán mà nói:

- Em đang nghĩ, may mà chúng ta cùng làm trong ngành khách sạn ẩm thực đấy, nếu như em buôn quần áo thì công ty nhà em đã sớm bị chị mua rồi...Chị nghĩ quá chu toàn rồi, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy...

Lâm Nhược Khê không cho là đúng.

- Tôi nghĩ cô sẽ nói tôi độc địa chứ, kỳ thực cũng không phải kế hoạch rất cao thâm, chỉ là chút thủ đoạn mà thôi, chủ yếu là người đó dễ đối phó, khuyết điểm quá rõ ràng rồi.

An Tâm ôn nhu cười cười, lại giang hai cánh tay ôm lấy Lâm Nhược Khê.

- Cảm ơn chị Nhược Khê, em biết mặc dù chị vẫn thường ức hiếp em nhưng trong lòng chị vẫn rất thương em...

Lâm Nhược Khê nhanh chóng ôm lấy vòng eo mềm mại của An Tâm đầy ra.

- Buồn nôn chết đi được, từ sau không được phép ôm tôi, càng không được phép hôn tôi.

An Tâm lè lưỡi, hiển nhiên không cho là quan trọng.

Sau khi bàn bạc tỉ mỉ về quá trình thực hiện kế hoạch xong, An Tâm bước chân nhẹ nhàng đem làn gió thơm mát rời khỏi phòng làm việc.

Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng thở ra, nói thật, độ tuổi của An Tâm cũng không ít hơn mình là mấy, nhưng lại luôn cảm thấy cô ta giống như một đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành vậy, có chút khiến người khác nổi da gà nhưng cũng rất sảng khoái.

Bản thân giúp đỡ An Tâm, giúp tình nhân của tên vô lại kia lại vẫn cảm thấy vui vẻ, mình rốt cuộc thật sự coi An Tâm là em gái hay là...thật sự coi tình nhân đó là người của mình sao?

Quay đầu lại, nhìn hai hộp gạo nếp viên,trong mắt Lâm Nhược Khê lộ ra một vài suy nghĩ phức tạp.