Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1241: Nguyên khí thuần âm



Tận mắt nhìn thấy người phụ nữ đột nhiên hung bạo, người đàn ông trung niên Nhật Bản sợ đến nỗi sắc mặt hoảng hốt như thiếu ăn, nhìn thấy bản lĩnh này đã biết hai người phụ nữ này không phải là gái gì hết, bản thân tìm sai rồi.

Vừa nghĩ đến trên đảo còn có rất nhiều lính đánh thuê không muốn sống, lập tức liền nghĩ đến vụ này, người đàn ông nào còn tâm trí tiếp tục giành thể diện?

- Đi nhanh đi.

Ôm lấy ngực, người đàn ông gọi hai vệ sĩ, ảo não đi ra từ đoàn người đông đúc.

Từ phía khách du lịch xung quanh truyền đến tiếng cười vang, mấy người Nhật Bản này không quan tâm nổi nữa, vội vàng chạy trốn.

Một đoạn nhạc đệm nhỏ như vậy, mặc dù làm Sắc Vi và Christine có chút phiền muộn, nhưng không hại đến đại thể, đợi khi đám người tản đi, hai người phụ nữ tiếp tục mua đồ cho mình.

Nhưng bị người đàn ông trung niên tồi tệ kia nói như vậy, Sắc Vi cũng không dám mua những thiết kế khoa trương quá mức, trong lòng lại tự hỏi, nên tìm thời điểm nào để mặc vào thử hiệu quả…



Trong căn phòng thượng khách của khách sạn Cassano, giai điệu của đàn vi – ô – lông du dương vang vọng bên trong, khúc nhạc đến từ bộ phim “Roméo và Juliette”.

Chương nhạc duy mỹ, làm cho trái tim của con người cũng có thể đắm chìm trong sự dịu dàng nhẹ nhàng.

Trên quầy rượu trong gian phòng, bầy một chai Lafite năm 82.

Trên tay Thái Ngưng đang cầm ly thủy tinh đế cao, cái miệng nhỏ nhấm nháp, khuôn mặt đỏ bừng, dung mạo hàm chứa làn sóng xuân, nhìn mãi người đàn ông đang mỉm cười.

Khi Thái Ngưng mở miệng nói muốn uống rượu, Dương Thần sợ hãi hồi lâu, đến cuối cùng mới cười mạnh mẽ, mở một chai rượu nho.

Dù thế nào Dương Thần cũng không nghĩ đến, ngay thời khắc tình nồng vừa rồi, khi bàn tay của anh cởi bỏ chiếc váy của người phụ nữ đến nửa thân người, người phụ nữ lại căng thẳng tột đột

- Lại uống hai ngụm nữa, uống hai ngụm nữa là được rồi.

Thái Ngưng xấu hổ nói nhỏ.

- Không sao, lần đầu tiên mà, khó tránh khỏi căng thẳng, em muốn uống hết một chai anh đều sẽ đợi.

Dương Thần làm ra vẻ nghiêm chỉnh nói.

Thái Ngưng gần như sắp khóc, đến thời cơ quyết định, bản thân có thể vì xấu hổ mà căng thẳng toàn thân cứng đờ như một khúc gỗ.

May mà dưới tác dụng của rượu cồn, bản thân hiện giờ đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, không khống chế hết khả năng tinh thần của bản thân, cho rượu cồn làm tê liệt thần trí của chính mình, thả lỏng bắp thịt toàn cơ thể.

Một bản nhạc kết thúc, căn phòng lại một lần nữa yên tĩnh.

Thái Ngưng thở hắt ra, buông ly rượu xuống, rượu còn chưa uống được một nửa.

Chậm rãi, Thái Ngưng chủ động tiến lên trước ôm lấy người đàn ông:

- Bế em lên giường đi.

Trong lòng Dương Thần thầm nghĩ cuối cùng cũng vào chủ đề chính rồi, bộ dạng giả như không có gì, nhưng trong lòng ngứa ngáy ai có thể biết được?

Tiện tay gạt công tắc của mấy cái đèn điện, ánh đèn dần dần tối đi, tia sáng từ cửa sổ chiếu rọi vào, làm cho căn phòng như mờ ảo.

Dương Thần ôm ngang thân thể mềm mại của người con gái đẹp, đến bên chiếc giường lớn êm dịu, cúi người dịu dàng buông người phụ nữ từ trong lòng xuống.

Giờ khắc này, đã không còn cần bất kỳ một mánh khóe dư thừa nào, rượu cồn vừa rồi, chính là liều thuốc mời giục tốt nhất, nhưng Dương Thần vẫn hi vọng có thể cho người phụ nữ một đêm đầu tiên hoàn mỹ hết khả năng, nên cúi đầu tinh tế hôn lên má, lên trán, lên làn môi mỏng của người phụ nữ.

Trong cái hôn ẩm ướt nóng bỏng triền miên, cổ họng Thái Ngưng bắt đầu tản mát ra âm thanh nhẹ nhàng đến mê người, loại âm sắc non nớt này, như khóc như tố, vô cùng cuồng dã câu dẫn hormone đàn ông.

Tay Dương Thần bắt đầu dần dần dùng sức, cách một lớp áo váy, sau khi vuốt ve núi đôi mềm mại nhẵn mịn của người phụ nữ, liền cởi bỏ toàn bộ vật che chắn kia ra.

Cùng khỏa thân, chỉ còn lại một đôi tất màu trắng, không phải không muốn cởi ra, mà thuận theo đôi tất vuốt ve đôi chân nhỏ nhắn của người phụ nữ, cảm giác trượt êm như lụa mà chắc nịch này, làm Dương Thần thích thú khác thường.

Thái Ngưng đã vô tri vô giác, nhưng cảm nhận nói với cô ấy, hành động được nghiền ép dưới sự cường tráng, được khiêu khích các bộ phận nhạy cảm, quả thực có một sức hấp dẫn không thể nói nên lời.

Khi “cây súng thép” của Dương Thần đứng thẳng chắc nịch, chạm đến xung quanh nụ hoa non nớt của người phụ nữ, không khí trên giường dường như đều nhuộm thành màu phấn hồng.

Cơ thể Thái Ngưng cứng đờ chắc nịch, lại nhẹ nhàng thả lỏng ra, dường như chuẩn bị nghênh đón một khoảnh khắc thiêng liêng.

Dương Thần có thể cảm nhận được rõ rệt, chỗ đó của người phụ nữ đã làm cho “đầu súng” của mình ẩm ướt hoàn toàn, xem ra thời gian động tình đã đủ rồi.

- Ngưng Nhi, vào đây…

- Ưm…

Không biết câu nói “Ưm” của người phụ nữ có ý nghĩa gì, nhưng Dương Thần mặc kệ nó có ý nghĩa gì, bản thân đạn đã lên nòng, không thể không tiến.

Đầu pháo cực đại tiến vào trong nháy mắt, hai cánh tay ngọc của Ngưng Nhi đều quấn chặt sống lưng to lớn của Dương Thần.

Con đường mòn uốn khúc của Thái Ngưng sâu và hẹp khác thường, nhưng tính đàn hồi lại vượt xa sự tưởng tượng của Dương Thần, có thể là do nguyên nhân từ nhỏ đã luyện công lại có tu vi Hóa Thần Kỳ, còn có một luồng nguyên khí thuần âm, thuận theo vận mệnh của Dương Thần, dung hòa với lực thiên địa bên trong đan điền của Dương Thần.

Dương Thần biết rằng đây chính là nguyên nhân lúc đầu Đường Lộ Di không cho bản thân đụng chạm vào Thái Ngưng.

Nguyên khí thuần âm Tiên Thiên, chính là dựa vào chúng, Thái Ngưng mới có thể nhanh chóng và thuận lợi nhập vào Hóa Thần.

Nhưng hôm nay, những nguyên khí thuần âm này lại bị đan điền của Dương Thần hút lấy, hiện giờ đã tiến vào Hóa Thần Kỳ của Ngưng Nhi, tác động rất nhỏ, trái lại có thể do có lực thiên địa trong cơ thể Dương Thần nuôi dưỡng những dương nguyên của quá khứ, nhưng đối với tu hành của Thái Ngưng càng có ích.

Đương nhiên, thủy dung như vậy, tác dụng tương hỗ phát triển, cũng chỉ có lần đầu tiên giao hợp mới có hiệu quả, Dương Thần cũng sẽ không khờ dại cho rằng, chỉ có yêu trên giường, mới có thể làm tu vi tiến triển cực nhanh.

Song tu tất nhiên có thể tìm ra công pháp và nguyên lý, nhưng như Dương Thần hiện giờ, lại không có cách nào tìm đến con đường đó.

Tất cả những điều này đều là thứ yếu, Dương Thần với tư cách là một người đàn ông “có kinh nghiệm”, rất rõ ràng, người phụ nữ hưởng thụ thời khắc này mới là điều quan trọng.

Con ngươi trong suốt ẩm ướt của Thái Ngưng nhảy lên màu nâu vàng vô biên, hai chân thon dài bị đẩy ra nhẹ nhàng run lên, chỉ là vì, thứ rất to ấy đã húc vào cánh cửa ngây thơ đã được niêm phong hai mươi mấy năm của bản thân…

- Ngưng Nhi, đau sao?

Thái Ngưng không đau, giơ đôi chân đẹp quấn quanh hông của hắn, cặp mông trắng như tuyết hành động mạnh mẽ liều lĩnh đến gần, mặc cho tiếng kêu đau đớn hỗn loạn vang vọng trong phòng, Dương Thần đã thăm dò đến cuối cùng.

Khoái cảm chặt chẽ ở nửa thân dưới, nước thủy triều nhấn chìm tất cả các dây thần kinh.

Dương Thần theo phản xạ tiến lên trước một chút, đưa một bộ phận vận mệnh thừa ra bên ngoài nhét hết vào trong.

- Á.

Thái Ngưng lúc này rốt cục đã ngân lên một tiếng đau đớn, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào cái đó của người đàn ông có bao nhiêu vốn, vốn tưởng rằng đã ăn hết vào trong rồi, không nghĩ là đánh giá thấp rồi.

Trong lúc nhất thời, vành mắt của người phụ nữ thấm dần nước mắt, cũng không biết là đau hay là khoan khoái nữa, hoặc là cả hai.

Dương Thần áy náy hôn lên nước mắt của người phụ nữ:

- Anh xin lỗi, trong người em quá dễ chịu…

Thái Ngưng nhìn hắn cười thản nhiên, sắc mặt trắng bệch một chút do đau đớn, mái tóc xanh tỏa ra trên ga trải giường màu trắng tinh trông như mây, cảnh tượng trong nháy mắt này đủ để làm cho tất cả đàn ông phải điên dại.

- Không sao đâu, sẽ hồi phục rất nhanh thôi, em không phải là người phụ nữ bình thường mà…

Dương Thần mỉm cười, quả thực là như vậy, một chút tổn thương nhỏ này, rất nhanh Thái Ngưng sẽ hồi phục, bản thân nếu chần chừ lưỡng lự, sẽ bỏ lỡ ngày đẹp trời, cảnh đẹp, người đẹp

- Vậy anh bắt đầu nhé?

- Vâng, đừng để em phải tiếc nuối.

Thái Ngưng cắn đôi môi đỏ mọng, ánh mắt như hai làn nước mùa xuân.

Dương Thần cười tự tin, coi như đã thổi lên kèn lệnh chiến đấu, gầm nhẹ một tiếng, tay chân quất roi mặc ý làm càn, tiếng thở dốc nặng nề dữ dội ngày càng vang dội trên giường…

Cùng với âm thành mềm mại liên tục không ngừng của Thái Ngưng, như hoa mai nở rộ, Dương Thần cũng không biết bản thân đã cuồng dã bao lâu, cuối cùng cũng truyền sinh khí vào…

Thái Ngưng bị lăn qua lăn lại đến nỗi tóc mai đầy mồ hôi, mềm nhũn trên giường, tưởng như bản thân đã chết đi rồi, lần này cô ấy đã hiểu được, tại sao cô em gái không sợ trời không sợ đất của mình đỏ mặt nói, Dương Thần khi ở trên giường là đáng ghét nhất…

Thái Ngưng thực sự nghi ngờ, vừa rồi làn sóng tuôn trào đó, nếu là người phụ nữ bình thường, sớm đã bị sốc mấy lần rồi.

Khăn trải giường không thể dùng được nữa, khắp nơi đều ướt hết, còn có mùi vị làm người ta xấu hổ.

Dương Thần bế người phụ nữ vào phòng tắm, kì cọ sạch sẽ, thay khăn trải giường, để cho Thái Ngưng có thể nghỉ ngơi hồi phục một chút, chủ yếu là tu dưỡng tâm trạng, tốc độ hồi phục sẽ cực nhanh.

- Lực chân nguyên dường như mạnh lên một chút.

Nghỉ ngơi một lát, Thái Ngưng đứng dậy có chút ngạc nhiên nói.

Kinh nghiệm của Dương Thần vô biên, nựng ngực người phụ nữ, làm cho Thái Ngưng hờn dỗi một trận.

- Đó là tất nhiên, cuối cùng thì tu vị độ kiếp kỳ của em đã giúp đỡ anh, nhưng không tăng thêm lợi ích cho em.

Dương Thần cười bất đắc dĩ, bản thân muốn đạt đến sự nâng cao tu vi lôi kiếp lần thứ hai, nhưng cái gọi là lượng hải hà, chân nguyên thuần âm của Thái Ngưng, chỉ là hạt cát trong sa mạc.