Là một nhân viên mua đồ ăn sáng vĩ đại, Dương Thần cảm thấy các mỹ nữ không xếp hàng nghênh đón mình thì thật không lễ phép. Nhưng hắn càng tò mò hơn khi thấy đám phụ nữ này lại đang thảo luận cái vấn đề gì đây. Thế là hắn đặt đồ ăn sáng xuống rồi liền đến văn phòng làm việc của Lưu Minh Ngọc ngay.
Triệu Hồng Yến mắt tinh, nhìn thấy Dương Thần đi tới liền vẫy tay về phía hắn nói:
- Dương Thần, mau tới chúc mừng chị Minh Ngọc. Nói mấy câu may mắn nghe xem nào.
- Chúc mừng cái gì đó?
Dương Thần cười ha hả hỏi.
- Chị Minh Ngọc đã thăng chức lên làm Trưởng ban Quan hệ xã hội rồi. Thế nào, lợi hại chưa?
Một người vui sướng hài lòng nói.
Dương Thần có chút không ngờ, lại nhìn lại Lưu Minh Ngọc đang bị vây quanh bởi mấy mỹ nữ, dường như vẻ mặt bất đắc dĩ và ngượng ngùng nhưng trong đôi mắt đẹp nghiễm nhiên lộ ra tia vui mừng từ trong nội tâm cô.
- Đáng chúc mừng lắm.
Dương Thần nói xong liền chỉ vào đống đồ ăn sáng mình vừa mua.
- Thật may tôi đã tính trước rồi. Bữa sáng hôm nay đã mua nhiều hơn hai quả trứng luộc lá trà. Ừ, là quà để chuẩn bị cho Trưởng ban Lưu.
Tất cả các mỹ nữ lập tức giận dỗi thể hiện sự phản đối với cái sự không biết xấu hổ này của Dương Thần. Cái này gọi gì là chúc mừng chứ? Hai quả trứng tặng cho phụ nữ thì để làm gì?
Lưu Minh Ngọc không quen với tình huống được nhiều người ủng hộ nhiệt tình thế này, cô đứng dậy cảm ơn các chị em xong rồi bảo mọi người quay về vị trí của mình, đừng để chậm trễ thời gian làm việc.
Dương Thần tò mò hỏi:
- Chị Minh ngọc là Trưởng ban, vậy thì Trưởng ban Mạc sẽ đi làm gì? Bị sa thải rồi sao?
Lưu Minh Ngọc lườm hắn một cái:
- Nói bậy bạ cái gì đó. Trưởng ban Mặc đương nhiên sẽ được điều đến vị trí cao hơn rồi.
- Là chức vụ gì đó?
- Hình như là vì Bộ trưởng Mã của Bộ tài chính cao tuổi rồi nên từ chức, Trưởng ban Mạc lần này trực tiếp nhận vị trí Bộ trưởng Bộ tài chính. Hơn nữa do có biểu hiện xuất sắc trong lúc Chủ tịch dưỡng bệnh nên ban giám đốc trực tiếp nhất trí thông qua cho Trưởng ban Mạc kiêm chức Phó chủ tịch thứ nhất, là phó chủ tịch duy nhất của Quốc Tế Ngọc Lôi. Chi nhánh nước ngoài cũng chỉ có tổng giám sát mà thôi.
Trương Thái không biết từ lúc nào đã lôi được cái bánh bao từ đống đồ ăn, vừa nhai vừa nói.
Bộ trưởng Mã vì tuổi cao nên từ chức? Dương Thần vui rồi đây. Ông già đó từ chức làm sao vì nguyên nhân đó được, hắn nhìn Lưu Minh Ngọc với ánh mắt đầy thâm ý. Quả nhiên liền thấy cô đỏ mặt quay đi.
Nhưng như vậy cũng tốt, về sau mọi người có thể gặp nhau ở trong công ty mà cũng không ngại ngùng nữa.
Không ngờ mình mới vào công ty chưa đến một tháng thì Lưu Minh Ngọc và Mạc Thiện Ny đều thăng chức. Mạc Thiện Ny lại trực tiếp đảm nhiệm hai trọng trách nặng nề, Dương Thần cảm thấy bản thân mình quả nhiên có sự may mắn trời phú.
Đúng lúc này, Mạc Thiên Ny trong chiếc áo màu xám bạc đi từ cửa vào, hôm nay xem ra cũng trang điểm, đầu tóc chải rất mượt, buộc gọn lên cao. Cô ta tháo chiếc kính áp tròng xuống, thay vào đó là cặp kính với gọng kính vàng thanh tú. Nơi cổ trắng ngần là một sợi dây chuyền vàng trắng sáng lấp lánh, phía dưới chiếc quần tất dài màu đen là đôi giầy cao gót cùng màu xám trắng, khiến cho đôi chân dài ngọc ngà càng thêm thẳng và hấp dẫn, ngoài sự hấp dẫn mê lòng người ra, càng có thêm phần uy nghiêm có xem thêm sự nữ tính.
Tất cả các cô gái trong văn phòng đều trở nên yên lặng, nhìn Mạc Thiện Ny bước vào văn phòng với sự chúc phúc và sùng bái. Hiển nhiên, tuổi chưa đến ba mươi mà đã trở thành người đứng thứ hai trong công ty, trong trái tim các cô gái trẻ thì Mạc Thiện Ny có một quầng sáng khiến người ta hâm mộ.
Mạc Thiện Ny đảo mắt nhìn mọi người một lượt, khi nhìn thấy Dương Thần và Lưu Minh Ngọc, dừng lại một chút, lộ ra nụ cười dịu dàng ôn hoà hiếm thấy tại nơi làm việc:
- Minh Ngọc, nhận được thông báo thăng chức chưa?
Lưu Minh Ngọc cảm động gật đầu:
- Cảm ơn Trưởng ban.
- Không cần cảm ơn tôi. Công trạng của cô mọi người đều biết. Thông qua đề bạt là việc của ban giám đốc mà. Tôi chỉ là phụ trách đề cử theo quy định mà thôi. Hơn nữa bắt đầu từ hôm nay, cô cũng là cấp Trưởng ban rồi, lên đến tầng cao trong công ty. Không cần phải cẩn thận dè dặt thế đâu.
Mạc Thiện Ny cười thoải mái. Mấy cô gái xung quanh trong văn phòng cũng lộ ra nụ cười mỉm thiện ý.
- Tôi ở trong công ty ba năm nay, rất nhiều người đều hoài nghi tôi, nói xấu sau lưng tôi nhưng Trưởng ban Mạc thì luôn tin tưởng tôi. Từ xưa đến giờ chưa từng nhắc đến điều gì, tôi thực sự rất cảm kích. Tôi biết chị làm rất nhiều việc cho chúng tôi, chỉ là chị không nói ra mà thôi.
Không ít các nữ nhân viên văn phòng khác cũng xúc động gật đầu tán thành, hiển nhiên tất cả mọi người đã từng nhận được sự chiếu cố của Mạc Thiên Ny. Trong cái thương trường mạch nước ngầm bắt đầu trỗi dậy này, phụ nữ luôn có nhiều điều bất đắc dĩ. Một lãnh đạo cấp trên biết quan tâm bảo vệ đến quyền lợi của bọn họ thì đáng được ủng hộ và tôn trọng.
Mạc Thiện Ny không cho là đúng, cười nói:
- Đâu có gì đâu. Quốc Tế Ngọc Lôi của chúng ta là nơi phụ nữ lấy làm nhà. Nếu như không tin tưởng giúp đỡ lẫn nhau thì chắc chắn sẽ không thể có ngày hôm nay. Đây là lời của Chủ tịch dạy bảo chúng ta. Tôi hy vọng chúng ta có thể ghi nhớ kỹ.
Các cô gái nhân viên văn phòng gật gật đầu, thu lại bộ mặt cười thường ngày mà đều nghiêm túc lắng nghe.
Mạc Thiện Ny vừa lòng nhìn mọi người một cái rồi nói với Lưu Minh Ngọc:
- Minh Ngọc, bây giờ tôi đến văn phòng sắp xếp lại một số đồ đạc. Một tiếng nữa cô đến văn phòng tôi sẽ bàn giao công việc cho cô. Cô cũng sắp xếp lại một chút vị trí công tác của mình. Đợi đến chiều, Chủ tịch sẽ đích thân tìm cô nói chuyện, đến lúc đó thì đừng căng thẳng, chỉ là đơn giản tìm hiểu một chút suy nghĩ của cô thôi mà.
Bàn giao xong một số chuyện, Mạc Thiện Ny chuẩn bị quay về văn phòng thì lúc này, một cô gái nhỏ trong văn phòng mắt đo đỏ nói:
- Trưởng ban Mạc, chị có còn quay lại nữa không?
Mạc Thiện Ny bước chân dừng lại, sững sờ đứng đó, không nói ra lời.
- Đồ ngốc, Trưởng ban Mạc cũng có phải là đi khỏi công ty đâu. Về sau đi làm vẫn có thể tìm được mà.
Một nữ nhân viên văn phòng khác nói.
- Nhưng vẫn luôn cảm thấy khó chịu trong lòng...
Lại một cô gái khác ngập ngừng lên tiếng.
Không hẹn mà gặp, các cô gái trong văn phòng đều lộ vẻ lưu luyến không rời, thậm chí vài cô gái trẻ nhạy cảm còn nước mắt lưng tròng, bắt đầu sụt sịt.
Mạc Thiện Ny nhắm mắt chặt lại mới có thể ngăn được những giọt nước mắt rơi xuống, cười miễn cưỡng nói:
- Mọi người vui lên chút đi, giống như Tiểu Mộng nói đó, tôi có rời khỏi công ty này đâu. Nếu như ai mà nhớ tôi thì có thể lên toà nhà Bộ Tài chính tìm tôi mà. Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì lúc nào tôi cũng hoan nghênh. Hôm nay là ngày thăng chức, tôi đặc biệt trang điểm rất đẹp, mọi người đừng để tôi khóc nữa, trôi mất phấn thì khó coi lắm...
Các cô gái ngừng sụt sùi và mỉm cười, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống.
Nhìn cảnh tượng trước mắt trong lòng Dương Thần hơi xúc động, cảm giác ấm áp hòa thuận này rất là thoải mái. Đúng là một gương mặt xinh đẹp cấu thành lên đoàn thể này, khiến cho cả văn phòng tràn đầy sựấm áp.
Dương Thần rốt cục đã chắc chắn việc mình vào công ty này thực sự là một lựa chọn sáng suốt. Điều mình hy vọng cảm nhận được chẳng phải là sự dịu dàng như thế này sao.
Khi Mạc Thiện Ny đi qua bên người, Dương Thần nói một câu từ trong nội tâm mình:
- Chúc mừng cô!
Mạc Thiện Ny khóe miệng khẽ nhếch:
- Có phải vì may mắn vì rốt cục từ nay trở đi sẽ không bị một lãnh đạo như tôi tra tấn nữa đúng không? Có thể ngày nào cũng yên ổn chơi trò chơi rồi?
- Có chút, nhưng tôi vẫn hơi tiếc nuối. Về sau cũng sẽ khá là nhớ cô đó.
Dương Thần nói thật.
Trên mặt Mạc Thiện Ny hiện lên một tia đỏửng:
- Nói năng thật trơn tru, may là tôi không còn là cấp trên của anh nữa.
Nói xong thì liền đi ra khỏi văn phòng, đầu cũng không ngoảnh lại.
Sự thay đổi nhân sự của công ty cũng không có dao động lớn lắm. Có lẽ sự điều động như thế này với rất nhiều người thì căn bản chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Sự khác biệt chỉ là bên ngoài cửa văn phòng của hai vị Trưởng ban thay đổi tấm ảnh mà thôi.
Buổi chiều sau khi tan ca, Dương Thần tắt máy tính, chuẩn bị về nhà. Đúng lúc đó thì điện thoại liền vang lên.
Dương Thần vừa nhìn, không ngờ lại là Lâm Nhược Khê gọi đến.
Buổi chiều hôm qua bà xã mình tính khí đã không tốt lắm rồi, sau đó một đêm liền mình không về nhà, còn tưởng rằng tính khí sẽ càng tệ không thèm để ý gì đến mình nữa, không ngờ lại gọi điện thoại đến nhanh như thế.
- Em yêu, em lại nhớ đến anh rồi hả?
Dương Thần cười đùa giỡn.
Đầu dây bên Lâm Nhược Khê trầm mặc một hồi, sau đó mới nói:
- Anh vẫn ở công ty sao?
- Ừ, sao thế?
- Xe của em hỏng rồi. Không chạy được nữa.
Xe của Lâm Nhược Khê là chiếc xe Bentley lắp ráp ở Anh. Xe của Anh thì nổi tiếng tao nhã, thợ tay nghề khéo léo. Đáng tiếc là chiếc xe do đất nước cứng đầu chế tạo này có một lỗi bất đắc dĩ, tương ứng với sự chế tạo tinh tế của nó, tính năng và tính thích ứng của chiếc xe lại có rất nhiều điểm không bằng xe của Đức, Nhật v.v. Điều càng đáng xấu hổ hơn chính là xe của Anh bất luận là Aston Martin hay là Bentley, Rolls-Royce, đều có một số lỗi nhỏ, trong đó lỗi đầu tiên chính là các kiểu chết máy.
Đương nhiên, kỹ thuật của những chiếc xe này thì không thể nghi ngờ, nhưng hoàn toàn chính là vì những kỹ thuật tinh vi tiên tiến này khiến cho những chiếc xe Limousine này luôn bị gián đoạn bởi những nhân tố nhỏ bên ngoài.
Ví dụ điển hình nhất, chính là chiếc xe Bentley trị giá trăm triệu bảng Anh của nữ hoàng Elizabeth đệ nhị đã từng để nữ hoàng ở lại trên đường, cuối cùng bất đắc dĩ nữ hoàng phải dùng chiếc xe Jeep chán nản về nhà.
Xe của Lâm Nhược Khê không thể chạy được, là ý gì đây? Đương nhiên là muốn có người đón cô về nhà rồi.
Dương Thần không ngờ vì một lý do kỳ quái như thế, Lâm Nhược Khê mới gọi điện thoại cho hắn. Nhưng nghĩ lại ngoài lý do này ra, cũng không có lý do gì để gọi hắn nữa.
Để tránh bị người của các công ty khác nhìn thấy, hai người hẹn nhau khoảng sau nửa giờ đồng hồ nữa thì sẽ gặp nhau ở sau bãi đậu xe. Đến lúc đó bãi đậu xe cơ bản là không có người. Bởi vì Quốc Tế Ngọc Lôi không có khái niệm thêm giờ, muốn làm thêm giờ cũng là về nhà làm thêm.
Nửa tiếng sau, Dương Thần thảnh thơi đến chỗ dừng xe của Lâm Nhược Khê, bật sáng đèn xe.