Trong tiếng rít gào trầm thấp, Hỗn Độn mở cái miệng lớn dính máu, tựa như vô số răng nanh sắc bén, muốn cắn nát Văn Thao đã hóa thành thể năng lượng!
Văn Thao đã sử dụng tất cả năng lượng phản vật chất, nhưng trong tình huống không có cách nào thu được tiếp viện từ bên ngoài, năng lực của bản thân chung quy có hạn.
Thân hình màu xám bạc, bắt đầu dần dần tan thành mảnh nhỏ, xé bay như những mảng màu bạc bay phất phơ.
- Không! Tôi không thể chết được… Tôi còn có rất nhiều việc phải làm… Không!...
Trong tiếng gào thét, Văn Thao khàn cả giọng, nhưng cũng không có cách nào ngăn cản lòng tham không đáy của con mãnh thú Hỗn Độn!
Hỗn Độn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, nếu ăn hết “tinh hoa cô đặc” của năng lượng phản vật chất, sự hồi phục của bản thân có thể đạt được ích lợi cực lớn!
Nhưng!
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, dị biến nổi lên!
Ngay cả Dương Thần cũng không thể phát hiện trước, ở giữa Thục Sơn phái, cái tháp Bát Quái màu đen tướng mạo xấu xí đó, đúng là hoạt động rồi!
Cái tháp cao màu đen xám, dường như nhận được sự vẫy gọi kỳ diệu nào đó, trải qua mấy nghìn năm lịch sử tang thương, tháp già nua nhưng lại lâu bền không suy yếu, nguy nga chấn động!
Vô số tia sáng mờ màu vàng bắn ra từ vô số khe hở khắp thân của tháp đen, chiếu sáng đỉnh núi, chiếu rọi trời cao!
Trên bầu trời, không biết từ khi nào mây đen tập trung lại từ bốn phương tám hướng, cuồn cuộn ngưng kết thành những sóng mây rộng lớn mạnh mẽ!
Một cột sáng phi thường bắn ra từ đỉnh tháp, xuyên suốt trời cao!
Mây đen vây quanh chùm tia sáng cấp tốc chuyển động, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy thiên lôi cuồn cuộn, màu tím lam bốc lên, giống như một cơn lốc xoáy có thể hủy diệt trời đất!
Mãnh thú Hỗn Độn vốn định nuốt sạch Văn Thao, nhưng lại cảm giác được điều gì đó, bỗng nhiên thu lại dáng vẻ bệ vệ, rút về bên trong Hỗn Độn đỉnh!
Dương Thần nhảy dựng kinh ngạc, quay lại nhìn, mới phát hiện tình huống quỷ dị mà chấn động!
Trên Hỗn Độn đỉnh, lại truyền đến một chút sợ hãi, một chút bất an!
Hỗn Độn đã sợ hãi?
Dương Thần vô cùng kinh ngạc, bởi vì cho đến nay, Dương Thần cũng chưa từng cảm nhận được, Hỗn Độn từng có lúc sợ hãi!
Nó đang sợ hãi cảnh tượng thiên địa chấn động này, hay là sợ hãi cái tháp đen không ngừng rung động đó?
Văn Thao cách đó không xa, sau khi tiêu hao một lượng lớn năng lượng phản vật chất, cơ thể suy yếu, nhưng không hiểu sao đại nạn không chết, khiến anh ta cũng mừng rỡ như điên!
Thừa lúc Dương Thần không chú ý, Văn Thao hóa thành một dòng lưu quang, ý đồ thoát khỏi khu vực Thục Sơn này.
Nhưng, tình huống hiển nhiên lại không đơn giản như vậy!
Ầm!
Cơ thể của Văn Thao trong nháy mắt chạm vào sườn núi, liền bị một lực lượng vô hình bắn ngược trở lại!
Ziiiiiiiziiiiiii!
Dòng điện lôi quang màu xanh tím thông thường, tràn ngập bốn phía thân núi, hẳn là có một bức tường ốp bao phủ Thục Sơn, vô tri vô giác đã hình thành!
- Đó là thứ quỷ gì vậy….
Dương Thần lúc này cũng bất chấp tên Văn Thao đó đang muốn trốn chạy hay định làm gì, vội vã nâng Tuệ Lâm đang nằm trên mặt đất, chỉ sợ người phụ nữ rơi vào bất trắc.
Sau khi kiểm tra một cách đơn giản tim mạch của Tuệ Lâm, phát hiện tim mạch của Tuệ Lâm mặc dù đứt gãy, nhưng cũng may có nội công của Thục Sơn bảo vệ thân thể, trong một thời gian ngắn sẽ không mất máu quá nhiều.
Dương Thần lập tức chuyển vận lực thiên địa tiến vào bên trong cơ thể Tuệ Lâm, dùng sự mạnh mẽ của “Vãng niệm diễn sinh kinh” khôi phục công pháp, tiến hành giúp đỡ, chữa trị một cách đơn giản tim mạch bị tổn thương của Tuệ Lâm.
Dù sao thì cũng không phải là vết thương phức tạp gì, chỉ là vấn đề kinh mạch thuần túy, Dương Thần có thể giải quyết nhanh chóng.
Tuy nhiên, Tuệ Lâm do suy yếu, cũng đã bất tỉnh, không có cách nào cảm nhận được bên ngoài đang có những biến đổi long trời lở đất.
Những đệ tử còn lại trên Thục Sơn, tuy rằng cũng đều bừng tỉnh, nhưng căn bản không dám chạy tới, dị tượng trên không của môn phái này, khiến các cô run sợ trong lòng.
Sau khi Văn Thao liên tục tiến lên vài lần, phát hiện ra vẫn không có cách nào thoát khỏi phạm vi của Thục Sơn, cảm thấy nhụt chí và bất an một hồi.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài tháp đen lại bắt đầu bong ra từng mảng biểu bì màu đen, lộ ra thân tháp màu xám xanh cổ kính bên trong!
Vô số ký hiệu của những đường hoa văn phức tạp mà tinh xảo lần lượt trải rộng trên thân tháp.
Những ký hiệu này lóe ra hào quang màu đỏ vàng, lấp lánh rạng rỡ, mơ hồ truyền ra những câu thần chú dường như đã từ rất lâu đời.
Trên bầu trời, rải ra những mảng vàng rực lờ mờ, rõ ràng là ban đêm, nhưng lại như ban ngày!
Không đợi Dương Thần kịp phản ứng, từ bốn phía của cái tháp cao thần bí kia, ánh sáng vàng lại ngưng kết thành những xiềng xích trong suốt vững chắc như giao long!
Những xiềng xích này nhanh như tia chớp, còn kèm theo lực hút mạnh mẽ, hướng về phía Dương Thần và Văn Thao uốn lượn mà đi!
Dương Thần vừa nhìn thấy đúng là nó đến để trói chặt bản thân, mới giật mình chính mình còn đang ôm Tuệ Lâm!
Nhưng vừa định ném Tuệ Lâm xuống, liền đã bị xiềng xích xích lại toàn bộ!
Cho dù Dương Thần có dùng lực thiên địa để tấn công xiềng xích đó thế nào, nó vẫn lù lù bất động, thậm chí càng siết càng chặt!
Sợ làm bị thương Tuệ Lâm, Dương Thần đành thôi.
Trên thực tế, Dương Thần đã không còn cách nào để suy nghĩ trót lọt, tất cả những việc này rốt cuộc là thế nào!
Hỗn Độn đỉnh đã sớm biết được không thể trốn chạy, ngoan ngoãn rút vào bên trong đan điền của Dương Thần, không một chút động tĩnh.
Xa xa, sự vùng vẫy của Văn Thao cũng hoàn toàn không dùng được, cũng bị xiềng xích xích lại, kéo về phía thân tháp…
Dần dần, Dương Thần nhìn thấy bản thân cách cái tháp khổng lồ đó càng ngày càng gần, mãi đến khi bị một đám ánh sáng màu vàng nuốt lấy…
Cảnh tượng long trời lở đất này, phát sinh trong đêm tối, ngoại trừ một vài đệ tử trong phái Thục Sơn, hoàn toàn không bị ai phát hiện.
Nhưng đến sáng sớm hôm sau, các đệ tử trong phái Thục Sơn thật cẩn thận đi ra xem chừng, lại không thấy cái tháp khổng lồ đó có chút động tĩnh gì.
Mọi người không thể không coi tất cả những việc này là một sự kiện linh dị.
Điều duy nhất khiến các bậc già trẻ trong phái phải sợ hãi, là không thấy sư tỷ Tuệ Lâm đâu, ba người nữ đệ tử cũng đã biến mất rồi!
Tuy nhiên, tất cả những điều này, những đệ tử trẻ tuổi trong phái cũng không có cách nào giải quyết, đành đi thông báo cho Vân Miểu sư thái tại Yến Kinh nơi xa.
Trải qua những hình ảnh như một giấc mơ đêm nay, các đệ tử nhìn vào cái tháp cổ kính màu xám đen dường như trước giờ chưa từng nhúc nhích, mơ hồ đều sinh ra một sự sợ hãi khó nói nên lời…
…
Bắc Cực, dưới lớp băng, trong không gian tĩnh mịch trong lòng đất, một nơi hoàn toàn bí mật, chẳng biết từ bao giờ đã được vận hành.
Rất nhiều máy móc có trí tuệ và năng lực tiên tiến quỷ dị, tiến hành đủ loại kiểm tra đo lường và điều tiết số liệu một cách gọn gàng ngăn nắp.
Trong một nơi thực nghiệm rộng lớn, trên một cái bàn tròn được chế từ băng, một quầng sáng màu vàng đất, trôi nổi giữa không trung, lóe ra dịu dàng.
Trên bàn, có mấy đầu dò tựa như lỗ kim, không ngừng phóng ra năng lượng phản vật chất nhẹ nhẹ, dường như đang tiến hành một sự cân bằng nào đó.
Một người mặt sắt mặc hắc bào, nằm trên một cái giường băng, nhìn vào một cái TV vệ tinh quốc tế tiếp nhận hình ảnh, có vẻ vô cùng buồn chán.
Anh ta cũng không có hứng thú với những sản phẩm khoa học kỹ thuật của loài người, nhưng đành bất đắc dĩ, ngoài thời gian thu thập một vài tin tình báo, những lúc khác cũng chỉ có thể đóng giữ dưới tầng băng.
Dù có bướng bỉnh không chịu thuần phục thế nào, anh ta vẫn không dám cãi lại tử lệnh của Athéna.
Bỗng nhiên, một bóng dáng tao nhã mặc quần lụa mỏng màu đen, đột ngột xuất hiện trong phòng thí nghiệm.
Hắc bào vội vã lăn một vòng xuống mặt đất, âm thanh cung kính, nói:
- Ngài tới rồi ạ, tất cả đều bình thường, trái tim Gaia đang từng bước sống lại thành công…
Dung nhan khó thấy rõ của Athéna, không có chút cảm xúc nào đáng nói, thản nhiên nói:
- Không cần ngươi nói, ta cũng biết rồi.
Hắc bào cười cứng vài tiếng, không biết nói sao cho phải, nên nịnh hót nói:
- Ngài thật không hổ là một nữ thần trí tuệ, những thiết bị ở đây, vừa nhìn đã biết so với những thứ mà Nghiêm Bất Vấn và Văn Thao làm ra cao siêu gấp bao nhiêu lần, nếu không phải quý nhân ngài bận rộn, cũng không tới phiên bọn họ làm lâu như vậy.
Athéna nện bước chân nhẹ nhàng, đi lại trong phòng thí nghiệm, nhìn, thản nhiên nói:
- Để cho bọn họ làm, bọn họ mới có thể thực sự lý giải nguyên lý, nếu ta tự thân động thủ, bọn họ có một hơi cũng không ăn được miếng mỡ béo, chẳng khác gì rác rưởi.
- Vâng vâng… Ngài suy xét thật chu toàn.
Hắc bào cười xòa, sau đó chuyển sang do dự, hỏi:
- Các hạ, tại sao mọi người không lấy những thứ bên trong phòng thí nghiệm do Nghiêm Bất Vấn sáng lập, những thứ đó không phải đã tốn không ít công sức mới có thể hoàn thành sao? Chẳng lẽ không dùng nữa?
Athéna vừa điều khiển một vài thiết bị, vừa thuận miệng nói:
- Thể nhân bản nguyên bản, ta cũng muốn lưu lại một chút, để làm cho trái tim Gaia trong giai đoạn hồi phục, đem thần cách được tìm đến từ mọi nơi trên thế giới, bơm vào bên trong thể nhân bản, làm cho một nhóm thần tộc sống lại sớm một chút, hiệp trợ sự khôi phục của trái tim Gaia.
- Tuy nhiên Nghiêm Bất Vấn, cũng không phải là một tên biết nghe lời, dạy mãi không sửa, khiến hắn lãng phí không ít thể nhân bản và thần cách, kế hoạch của ta cũng không cần thiết phải tiến hành nữa…
- Kỳ thực kế hoạch đó cũng chỉ là một suy nghĩ thêu hoa trên gấm, chỉ cần hấp thu đủ huyết mạch Titan từ những người khổng lồ, lại có được lực lượng thần cách của chủ thần, nhất định cũng đủ để phục hồi trái tim Gaia rồi.
- Hóa ra là như vậy…
Hắc bào giật mình, nhưng vẫn có chút ảo não, sớm biết rằng điều đó không cần thiết, bản thân lúc đầu hà tất phải nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa thì bại lộ trước thời hạn.
- Ngươi dường như không hài lòng lắm với cách làm của ta?
Athéna quay đầu lại, lạnh giọng hỏi.
Hắc bào vội vàng lắc đầu, cười ha hả nói:
- Sao có thể như vậy được, các hạ, chỉ là tôi đối với cái gì cũng thấy hiếu kỳ mà thôi.
- Hừ, nghĩ là ngươi liên tục trông coi ở đây, ta mới nói thêm với ngươi vài câu, kỳ thực ngươi căn bản không cần biết hết.
Hắc bào trong lòng thầm mắng, tính cách của người phụ nữ này quả thực đáng ghét, nếu không phải là thực lực quá mạnh, thực sự hận không thể lột sống da cô ta! Nhưng mặt ngoài đành cười xòa, nói một cách cẩn thận:
- Các hạ, tiểu nhân có một chuyện vẫn luôn lo lắng, mời các hạ chỉ bảo sai lầm.
- Nói đi.
- Tên Văn Thao đó biết được sự tồn tại của các hạ, nhất định có thể đoán được, ở Bắc cực chúng ta có trụ sở bí mật, anh ta hiện giờ đang giao phong chính diện với Dương Thần, nếu chẳng may tiết lộ cho Dương Thần, có thể gây phiền toái hay không?
Hắc bào lo lắng nói.
Athéna cười khẽ một tiếng, suy nghĩ nói:
- Ngươi sai rồi, anh ta trước giờ không biết đến sự tồn tại của ta.
- Đó… Là ý gì?
Hắc bào buồn bực:
- Không phải anh ta đã chiếm được Chip sinh vật của Nghiêm Bất Vấn sao?
- Đúng là như vậy, nhưng anh ta không phải là bản thể của Nghiêm Bất Vấn, vì vậy không thể đem chuyên môn từ thể nhân bản của Nghiêm Bất Vấn mà thiết kế ra chip sinh vật, cắm vào khu vực não của bản thân anh ta một cách hoàn hảo, có mật mã gien sinh vật đó.
- Những điều Văn Thao có thể làm, chỉ là thông qua máy tính, lấy ra những thông tin lý luận có thể số liệu hóa từ bên trong Chip, điều này mặc dù đủ để ứng phó với việc anh ta liên tục phát triển trên kỹ thuật nghiên cứu khoa học của Nghiêm Bất Vấn, nhưng không có cách nào đạt được thông tin hồi tưởng, thông tin tình cảm phức tạp của Nghiêm Bất Vấn, bởi vì những thông tin này, không thể dùng số liệu để cắm vào.
Hắc bào sửng sốt, đúng là chính bản thân anh ta buồn lo vô cớ, người phụ nữ này sớm đã nghĩ đến, chính mình còn lo lắng Dương Thần đột nhiên tìm đến, chính mình chống đỡ không nổi.
Athéna lại tự mình nói như thì thào:
- Về điểm kỹ thuật này so với Nghiêm Bất Vấn, Văn Thao lợi dụng năng lượng phản vật chất sau khi lột xác, sau khi bản thân hóa thành thể năng lượng, tiến hành cắn nuốt người, thêm một bước phát triển mới.
- Lúc đầu anh ta nuốt Dương Liệt, có thể có được tin tức về trí nhớ và tình cảm của Dương Liệt, đây chính là sự tiến bộ không hề nhỏ từ kỹ thuật nghiên cứu khoa học của Nghiêm Bất Vẫn.
- Ha ha, tên tiu tử què này khá thông minh, nhưng sau khi chuyện về Yến Kinh bị bại lộ, chỉ sợ đã bị Hỗn Độn đỉnh của Dương Thần ăn sạch rồi.
Hắc bào cười tà vui sướng khi người gặp họa.
Athéna quay người lại, nhìn vào trái tim Gaia càng ngày càng tràn đầy sức sống, váy đen nhẹ chuyển, lộ ra một nụ cười đầy thâm ý…
Tuy rằng nhìn không rõ dung nhan kia, nhưng hắc bào cũng bị cảnh sắc nhân gian diễm lệ tuyệt vời này hấp dẫn, trông ngây người…