Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1440: Tôi hỏi quốc tịch các người chưa



Bị Goo Ji Yong nói như vậy, mọi người mới nhớ tới, bọn họ đều là nhân vật trong xã hội thượng lưu Hàn Quốc, không ít người là phú hào quyền quý có uy tín trong Châu Á, dựa vào cái gì phải nghe lời Dương Thần?

Cho dù là tới tham gia hôn lễ của nhà họ Park, cũng chỉ là bán chút sĩ diện cho Park Cheon mà thôi.

Cha con nhà họ Goo vô cùng đắc ý, cảm thấy mặt mình tỏa sáng, đẩy các tân khách xung quanh khác ra, bắt đầu nghênh ngang đi về phía bãi đỗ xe của trang viên.

Các tân khách khác cảm thấy có phần không nhịn được, vừa rồi lại quên mất điểm này, bị Dương Thần hù dọa, ngược lại lại để Goo Ji Yong làm ‘anh hùng’ của Đại Hàn Dân Quốc, tất cả đều hung tợn nhìn Dương Thần, tràn ngập khinh thường.

Park Cheon cũng phát hiện ra một điểm, các vị khách ở đây không phú thì cũng quý, đều là những nhân vật có uy tín danh dự, những người này ngay cả ông ta cũng phải để cho chút thể diện, không phải loại có thể tùy tiện quản lý.

Giống như tù phạm bị giam giữ, muốn bọn họ tiếp nhận điều tra, nói dễ thế?

Mọi người tản ra, không ít người đã bắt đầu diễu võ dương oai cố ý thảo luận tiếp theo đi đâu uống vài chén, mục đích để chế nhạo Dương Thần.

Dương Thần dường như không hề tức giận, không hề lên tiếng đi về phía cha con Goo Yu, bước chân trầm ổn.

Cha con Goo Yu nhìn thấy Dương Thần đuổi theo, khinh miệt xoay người nhìn hắn,

- Sao vẫn còn muốn giữ chúng tôi lại ư? Lẽ nào cậu không biết, Đại Hàn Dân Quốc là quốc gia pháp trị? Cậu nhốt công dân trái pháp luật, là bị nhốt vào cục cảnh sát…

Dương Thần vẫn không hề quan tâm, lập tức đi đến bên cạnh mặt cỏ, cầm lấy hàng loạt hoa tươi và dây ruy băng dùng để tạo hình bên cạnh xe hôn lễ.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai tay Dương Thần chế trụ phía trước chiếc xe.

Hắn muốn làm gì? Dọn xe? Trong đầu mọi người hiện lên ý niệm hoang đường.

Nhưng, giây tiếp theo, ánh mắt trở nên dại ra mà rung động!

Dương Thần nhẹ nhàng như nhấc miếng bọt biển lên khỏi mặt đất, chiếc xe hôn lễ phát ra những tiếng kêu két két, rồi đột nhiên bị Dương Thần nhấc lên khỏi đỉnh đầu!

Ước chừng hai tấn cân nặng lại nhẹ như lông hồng trên tay Dương Thần!

Đối với Dương Thần và Jane thì không tính là gì, nhưng trong mắt các tân khách thì lại giống như một con quái vật!

Cha con nhà họ Goo rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, giật mình giương miệng, rút lui về sau vài bước.

- Cậu… cậu làm gì?

Goo Ji Yong run rẩy hỏi.

Mặt Dương Thần không chút thay đổi, hai tay nhấc xe, thoải mái bước tới, cứ như vậy lập tức đi đến trước mặt Goo Ji Yong và Goo Yu…

Goo Ji Yong bởi vì quá mức khiếp sợ, cũng chưa ý thức được chiếc xe này đã giống như một bóng ma lớn bao phủ chính mình!

Banh!!

Một tiếng nổ nặng nề vang lên giống như một tiếng sấm rền, khiến mắt mọi người đều muốn rơi ra!

Dương Thần không ngờ lại lấy chiếc xe này biến thành một cái búa lớn, hung hanh nện xuống thân thể Goo Ji Yong!

Đầu của Goo Ji Yong lập tức bị đập nát bét, các vật đỏ trắng trong đầu tùy ý văng ra, mà thân thể ở phía dưới thì giống như một đống thịt thối, xương cốt xen kẽ đâm vào thân thể tan thành mảnh nhỏ của ông ta!

ẦM ẦM ẦM

Dương Thần hoàn toàn mặc kệ những tiếng thét chói tai của các tân khách ở đây, cũng không quan tâm đến những kẻ ngất đi vì nhìn thấy hình ảnh khủng bố đó.

Dương Thần thật giống như muốn biến thi thể của Goo Ji Yong thành một miếng thịt lợn, dùng chiếc xe này làm đao cắt, không ngừng dùng sức băm nhỏ nó ra!

Goo Ji Yong ngay cả chết như nào cũng không biết, thi thể của ông ta lại bị Dương Thần lạnh lùng đập thành một đống thịt nát, xương cốt bẻ cong, máu cùng ruột văng ra hơn mười thước trên cỏ, giống như đóa hoa cúc màu đỏ nở rộ trên thảm cỏ.

Khắp nơi trên thân thể Dương Thần nhuốm đỏ và mùi tanh hôi, mà trên mặt hắn còn có thịt người.

Khi Dương Thần bóp méo chiếc xe đến không thể nhận ra hình dạng, nhẹ nhàng ném ra xa hơn mười thước, khi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, hô hấp của mỗi người đều trở nên vô cùng không lưu loát.

Nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra mà sắc mặt vẫn bình thường thì chỉ có Jane, bởi vì cô đã nhìn thấy hắn làm nhiều lần, sự tàn sát của Dương Thần kia hoàn toàn không giống loài người.

Dương Thần rất tự nhiên lau máu thịt và máu trên mặt, liếm liếm máu đỏ trên môi, ánh mắt bễ nghễ quét mắt nhìn tất cả những người ở đây.

Giờ khắc này, ngay cả Park Cheon trầm ổn, Kim Chul từ trước đến nay mặt không đổi sắc đều lộ ra vẻ mặt trắng bệch và tâm thần sợ hãi…

Dương Thần lại không chút buồn rầu, cũng không giả bộ thâm trầm, mà thật sự cau mày, thở dài nói:

- Tôi bảo các người ở lại tiếp nhận điều tra, các người ngoan ngoãn nghe lời tôi, không phải xong rồi sao? Vì sao các người nhất định phải chọc tôi tức giận?

- Đại Hàn Dân Quốc… Đại Hàn Dân Quốc… Tôi hỏi quốc tịch của các người chưa? Tôi kỳ thật có thể không tìm hung thủ, mà giết toàn bộ các người là xong. Nhưng tôi vẫn chịu đựng được, vậy mà rất nhiều người các người hình như rất muốn chết…

Vài vị khách vừa nãy còn cao giọng nói chuyện, nhất thời sắc mặt trở nên xanh mét, thậm chí có vài người trực tiếp tè ra quần ngay tại chỗ.

Sự tàn bạo của Dương Thần khiến bọn họ không dám dị nghị gì nữa, mỗi người đều như rơi vào trong hầm băng, sợ tai họa rơi xuống đầu mình.

Dương Thần mắt nhìn Goo Yu gần mình nhất, sắc mặt Goo Yu lúc này lạnh băng một cách nổi bật, sợ tới mức ngay cả khóc cũng không dám khóc, ngay cả trong khoang mũi đều có mùi máu tươi của cha, thần kinh gần như hỏng mất!

- Bắt đầu từ cậu đi.

Dương Thần nhấc Goo Yu lên, trực tiếp ném đến trung tâm khu vực cỏ, để Jane chỉ huy bảo vệ của nhà họ Park soát người.

Bọn bảo vệ nào dám làm trái, căn bản không cần nghe mệnh lệnh của Park Cheon, liền lập tức đi lên cẩn thận kiểm tra Goo Yu.

Lục soát khắp người từ trên xuống dưới xong, Jane tiến hành kiểm tra đo lường hóa học trên người gã, cũng không phát hiện ra điều gì, gật đầu nói với Dương Thần:

- Trên người anh ta không có gì khả nghi.

Dương Thần lại chỉ tay vào những vị khách khác ở đây,

- Những người có thù oán với nhà họ Park, có khúc mắc với nhà họ Park đi ra hết cho tôi. Nếu dám lừa tôi, kết cục sẽ giống tên họ Goo kia…

Các tân khách lúc này đã có kinh nghiệm, người này đơn thuần là kẻ điên, nhưng tất cả các biện pháp trừng trị hắn phải đợi sau khi rời khỏi đây, còn lúc này phải phối hợp với hắn trước rồi nói.

Vì thế, lục tục, mười mấy tân khách có thù hận với nhà họ Park không cam lòng đi ra.

Jane lại dẫn người đến kiểm tra bọn họ, cũng không phát hiện ra có dấu hiệu gì.

- Kỳ lạ, phán đoán theo thời gian và thủ pháp, muốn hạ độc dễ dàng, hung thủ không thể có thời gian xử lý xong xuôi, tất nhiên sẽ có chút bột phấn bay trên người, chẳng lẽ thật sự là phục vụ và hóa trang?

Dương Thần hờ hững nói:

- Người đều ở đây, anh dùng thần thức bao trùm toàn bộ trang viên, không ai có thể chạy thoát, em cứ từ từ điều tra. Nếu trên người mọi người chưa có chứng cớ thì điều tra toàn bộ sơn trang.

Jane gật gật đầu, bảo Park Cheon gọi những phụ vụ hầu hạ Ji Yoen và nhóm hóa trang đến.

Jane kiểm tra từng người, trên người những người này đều không có bất kỳ dấu vết gì, sự việc trở nên khó bề phân biệt.

Đúng lúc này, Dương Thần nhìn Eum Jeong đứng bên cạnh Park Cheon nói:

- Eum Jeong, cô cũng là người bên cạnh Ji Yoen, cô cũng phải bị kiểm tra.

Park Cheon cùng đám người Kim Chul đều ngạc nhiên nhìn Eum Jeong, dường như cũng không tin Eum Jeong cũng bị hiềm nghi, dù sao cô ấy vẫn là nữ phục vụ tri kỷ ở bên cạnh Ji Yoen.

Eum Jeong mím cánh môi hoa, đi đến phía trước để Jane kiểm tra.

Jane đeo bao tay cao su, sau khi kiểm tra toàn thân, lại dùng thuốc được tạo ra dính một núi bụi lên người cô, tiến hành thí nghiệm.

Thứ thuốc không màu kia đột nhiên biến thành màu phấn hồng, trong mắt Jane phát ra dị sắc.

- Là Kali xianua? Eum Jeong, thật sự là cô?

Mọi người đều không dám tin nhìn về phía Eum Jeong, sau đó giống như sớm đã đoán ra được như vậy, cắn đôi môi đỏ cúi đầu.

Lần này, mọi người không khỏi thở ra một hơi, dù sao cũng tìm được người hạ độc rồi, bọn họ cũng được loại bỏ nghi ngờ.

- Sao có thể… là Eum Jeong?

Park Cheon cũng chịu đả kích, lảo đảo lui về sau một bước, lại vô cùng phẫn nộ rít lên,

- Nghiệp chướng! Nhà họ Park tôi làm gì có lỗi với cô! Cô vì sao lại phải hạ độc Ji Yoen!?

Bên cạnh Park Cheon, những người khác trong nhà họ Park đều lộ ra vẻ mặt căm phẫn, mà luật sư Kim và Kim Chul đều cau mày, Kim Chul nắm chặt hai nắm tay, như là tùy thời đều có thể nổi điên.

Dương Thần lúc này lại vô cùng yên tĩnh, muốn nghe xem cô ta nói gì.

Hai mắt Eum Jeong đẫm lệ ngẩng đầu lên, lộ vẻ sầu thảm cười nói:

- Hội trưởng, thật xin lỗi… Nhưng tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

- Cái gì?

Park Cheon nghi ngờ mình nghe nhầm.

Eum Jeong hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ oán hận,

- Người cao quý như Hội trưởng hay quên chuyện, chỉ sợ đã quên rồi, hơn hai mươi năm trước, ông đã gặp một người phụ nữ, tên là Huyn Chi Wan!

Park Cheon đột nhiên hít sâu một hơi, thân mình mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, ngón tay run rẩy chỉ vào Eum Jeong,

- Cô… cô là…