Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1543: Bến tàu Canary



Buổi trưa đầu tháng 5 ở Luân Đôn nước Anh.

Trên bến tàu Canary của sông Thames.

Bởi vì tới gần trận chung kết bóng đá cup C1 Âu Châu nên không ít những phú hào và người nổi tiếng thế giới đều đổ về Luân Đôn, không ít các phú hào siêu cấp đều lựa chọn cách lái du thuyền xa hoa của mình vào bến tàu Canary.

Nơi đây là trung tâm tài chính và trung tâm mua sắm nổi tiếng ở Luân Đôn và trên cả thế giới, mảnh đất tấc đất tấc vàng, chi riêng tiền dừng du thuyền vào bến tàu này mỗi tuần đã mất hơn 100 nghìn bảng Anh.

Đương nhiên, khoản tiền này đối với bọn phú hào này mà nói, căn bản tiền rơi trên

mặt đất đều chưa hẳn nguyện ý xoay người lại lượm, mấu chốt là vị trí dừng du thuyền có hạn.

Những người có thể dừng du thuyền vào bến tàu thì đó không chi là tượng trưng cho sự giàu có mà còn là địa vị của chủ nhân chiếc du thuyền.

Giờ khắc này, một nơi đỗ du thuyền rất lý tưởng nằm ở giữa bến tàu Canary, một nơi rất thuận tiện cho giao thông có một chiếc du thuyền siêu cấp khiến những chiếc du thuyền xa hoa khác đều ảm đạm thất sắc, đồ sộ dừng lại ở đằng kia.

Trên chiếc du thuyền xa hoa, siêu cấp cờ lớn này còn có không ít đạn đạo được sắp xếp một cách kiêu ngạo, chiếu ra tia sáng lạnh lùng dưới ánh mặt trời rạng rờ.

Điều khiến những phú hào siêu cấp khác bị đè nén hơn là chủ nhân chiếc du thuyền

này dường như không thèm đậu cùng một chỗ với các phú hào khác mà trực tiếp bao trọn cả chỗ đậu ở hai bên du thuyền, cách một khoảng cách khá lớn với các du thuyền khác.

Chiếc du thuyền xa hoa này chính là đồ chơi của Dương Thần, Erebos.

Nhận lời mời của Catherine, Dương Thần đưa vợ và con đến Luân Đôn xem buổi biểu diễn quan trọng được trực tiếp phát sóng của Tuệ Lâm, nhân tiện xem luôn trận bóng đá, để những người phụ nữ trước nay đều bận rộn được thả lỏng tâm trạng, đi dạo cùng với các cô.

Bởi vì đây là lần du lịch nghĩ ngơi thư giãn nên Dương Thần không quên mời cả vú Vương, Tố Tâm và Mẩn Quyên, đương nhiên cũng có người mẹ ở Hoa Hạ là Quách Tuyết Hoa cùng với mấy nhạc phụ nhạc mẫu.

Cuối cùng vừa đúng lúc rảnh rỗi nên đồng ý đi cùng, còn có Khương San mẹ của chị em nhà họ Thái, Mã Quế Phương mẹ của Mạc Thiện Ny, ông bà Lưu Thanh Sơn bố mẹ của Lưu Minh Ngọc, vợ chồng lão Lý, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

Vốn dĩ khi thấy xung quanh Dương Thần tự nhiên lại có nhiều cô gái như vậy thì những người bề trên này sẽ có chút tức giận nhưng sau khi mấy cô gái này sớm đã nói với bố mẹ của mình về tính đặc thù của Dương Thần và bây giờ các cô đang được Dương Thần hướng dẫn tu luyện, trở thành những tu sĩ khác với người bình thường thì những nhạc phụ nhạc mẫu này đều ý thức được không thể dùng những khái niệm thông tục bình thường để đánh giá Dương Thần.

Bọn họ đều có tuổi rồi, có lẽ dưới sự giúp đờ của những viên linh đơn và cách dường thân của Dương Thần thì họ có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng các cô gái có thể sống mấy trăm tuổi chưa biết chừng.

Bọn họ có lý do gì để hoài nghi Dương Thần, người có thể giúp bọn họ thay đồi nhiều như vậy chứ, có lẽ nên cảm kích vì chuyện như vậy lại rơi xuống đầu bọn họ.

Những nhạc phụ nhạc mẫu này đều không quen biết nhau, địa vị cũng khác biệt rất lớn nhưng Dương Thần đối với nhà nào cũng rất thân thiết, cố gắng xử lý sự việc được công bằng nên cũng giúp mấy vị trướng bối này không phải tức giận.

Đặc biệt là khi Dương Thần dùng chiếc máy bay tư nhân A380 đi đón bọn họ, lại đưa bọn họ lên chiếc du thuyền xa hoa lớn nhất thế giới, phái một đám người hầu phương Tây nho nhã lễ độ hầu hạ bọn họ, hưởng thụ cuộc sống, sống cuộc sống giống như đế vương vậy, không muốn vui cũng khó.

Cho dù là quý phụ Yến Kinh như Khương San, đại lão hắc đạo như Lưu Thanh Sơn đều bị lối sống xa xi này làm cho choáng ngợp chứ đứng nói đến mấy người xuất thân bần

hàn như vợ chồng lão Lý và Mã Quế Phương, giống như đang mơ vậy.

Nói trắng ra là các vị trướng bối cũng không ngốc, với thực lực này của Dương Thần thì khi chú là trướng bối tôi tôn trọng chú, như vậy là nể mặt lắm rồi, dù sao cũng không phải cha mẹ ruột, nếu như còn kén cá chọn canh chê hắn này nọ thì thật không thức thời, vì vậy căn bản không có suy nghĩ gì khác.

Nhất thời, chiếc du thuyền Erebos chẳng mấy khi trở nên nhộn nhịp thế này, cả thuyền đều có vẻ rất vui vẻ hòa thuận.

Các cô gái và mẹ vợ đến Luân Đôn thì không thể không đi dạo phố mua sắm.

London mặc dù không có Ginza Nhật Bản, không có Champs Elysées như ở Paris, không có trung tâm thương mại đẳng cấp thế giới như Fifth Avenue ở New York nhưng

khu vực Knightsbridge, Harrod... v cũng đều là nơi đủ để những cô gái và các bà mẹ mua sắm như điên.

Cho dù là những người phụ nữ khá trầm ổn bình tình như Lâm Nhược Khê, Thái Ngưng, Đường Uyển thì khi đến những nơi này cũng khó tránh khỏi việc không khống chế được bước đi của mình, lưu luyến quên về ở một cửa hàng bán đồ xa hoa.

Những cô gái không hiểu về lịch sử và các thương hiệu như Tiêu Chi Tình, Trinh Tú thì cũng đều nổi lên sự tò mò mãnh liệt, hỏi đông hỏi tây, chạy theo các chị không ngừng.

Mấy bà thông gia như Quách Tuyết Hoa và Khương San, bà Lưu..., tuồi tác khác nhau nhưng quan hệ cũng thân thiết dần khi đi dạo mua sắm.

Vốn Dương Thần định đi cùng các cô gái và các bà mẹ đi dạo mua đồ nhưng phát hiện

bản thân không nói được câu nào, các cô gái đều không thèm ngó ngàng đến hắn nên quyết định ngoan ngoãn ngồi ở khu nghĩ ngơi ăn uống, cùng Lam Lam uống trà ăn đồ ăn

Cô bé béo mập này dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, ngoài cửa hàng đồ chơi ra thì không có hứng thú gì khác, quần áo hay gì đó đều là mẹ và các dì, các cô mua cho, cô bé thích ăn các loại thức ăn của các quốc gia hơn.

Vừa đúng lúc hai cha con cũng là người ăn rất nhiều nên hai người một lớn một nhỏ ăn rất vui vẻ, Dương Thần ít khi có thời gian để con gái ngoan ngoãn ngồi cạnh mình mà không đi dính lấy mẹ nên rất hài lòng.

Người phụ nữ không thiếu tiền một khi bắt đầu tiêu tiền thì không thể biết được sẽ tiêu bao nhiêu, khi đến ngày thứ ba thì nhẫn không gian của các cô gái và các bà mẹ đã đầy

hết nên đành lấy ra một phần để chồng chất trên chiếc du thuyền Erebos của Dương Thần.

May mắn là chiếc du thuyền này được thiết kế đủ cho mấy chục người ở, Dương Thần cảm thấy mình thật là thông minh, dự đoán trước được không thì bản thân có mười mấy nữ nhân, lại còn phải cất nhiều đồ như vậy, làm sao mà ở được.

Bây giờ đã là ngày thứ tư đến Luân Đôn, vào buổi trưa, nhiệt tình đi dạo mua sắm của những người phụ nữ cuối cùng cũng hạ xuống, tất cả đều ở lại trên thuyền hưởng thụ bữa trưa.

Nơi dùng cơm được đặt trên tầng cao nhất là boong thuyền, ghép mấy cái bàn vào mới đủ để hai mươi mấy người già trẻ ngồi một cách thoải mái.

Mặc dù là giữa trưa, ánh mặt trời đang chiếu vào nhưng Dương Thần phát hiện mấy

nhạc phụ nhạc mẫu đều mặc áo khoác rất dày, dường như nhiệt độ này hơi thấp so với bọn họ.

Ý nghĩ trong chớp mắt này khiến Dương Thần đột nhiên thấy cổ quái, hỏi người ngồi bên cạnh là Jane:

- Jane, nhiệt độ mùa này của Luân Đôn lúc trước hình như không thấp như bây giờ?

Jane, người cả năm sống ở Luân Đông đương nhiên rất rõ, gật đầu nói:

- Bây giờ anh mới phát hiện sao? Trên thực tế, một tháng trớ lại đây, khắp nơi trên trái đất đều đang hạ nhiệt độ, theo lý mà nói thì lúc này Luân Đôn khoảng 15 độ đến 18 độ nhưng bây giờ chi khoảng 10 độ.

- Hai ngày trước, khi mọi người đi dạo phố, tôi ngồi trên thuyền xem ti vi, tin tức đều đưa tin rồi, khí hậu toàn cầu bất thường, hình như hiệu ứng nhà kính không còn nữa mà lại

bắt đầu hạ nhiệt độ, ngay cả sông băng ở hai cực cũng bắt đầu nhiều lên, các nhà khoa học còn đang điều tra nguyên nhân.

Lưu Thanh Sơn đang cắt thịt bò cũng mở miệng nói.

Mặc dù Dương Thần nói với Jane bằng tiếng Anh nhưng Lưu Thanh Sơn lại nghe hiểu.

Đây cũng là điều khiến Dương Thần có chút bất ngờ, cái ông nhạc phụ lăn lộn ở hắc đạo này lại nói tiếng Anh và tiếng Nga rất tốt, theo những gì ông ấy nói thì đó là do ông ta cần kinh doanh với bọn Tây nên tự học.

-Ồ...

Dương Thần cười nói:

- Nhạc phụ đại nhân biết không ít, thật không hổ là người gánh vác Thanh Long hội.

- ít nịnh hót thôi, chẳng có tác dụng gì. Lưu Thanh Sơn khẽ hừ một tiếng.

Lưu Minh Ngọc khanh khách thấp giọng cười nói:

- Cha, đây không phải là nịnh hót, vốn dĩ cha đã rất thông minh mà, con gái trước đây còn không biết cha biết nói tiếng nước ngoài cơ.

Lưu Thanh Sơn lắc lắc đầu, thở dài một hơi, tựa hồ rất bất đắc dĩ với những lời trêu chọc của bề dưới.

- Đúng rồi, nhà khoa học cũng không biết sao? Hay là jane đi nghiên cứu xem sao? Dương Thần quay đầu nói với Jane.

Vốn là trêu đùa nhưng không ngờ Jane lại gật đầu như chuyện đương nhiên:

- Thực ra em sớm đã phát hiện ra hiện tượng kì lạ này, em đã bảo Grace đi thu thập các số liệu về lịch sử thay đổi nhiệt độ của các nơi trên thế giới rồi, chắc tuần sau là có thể chính thức bắt tay tim nguyên nhân.

- Chị Jane, chị cũng biến thái quá đấy, giống như không có lĩnh vực nào là chị không giỏi vậy...

Trinh Tú thè lười, trong mắt là sự khâm phục thật sự.

Jane đã quen với những lời khen ngợi này:

- Trong bất cứ quần thể nào cũng sẽ xuất hiện một số phương diện xuất sắc nhất và bình thường nhất, chẳng qua lần này vừa đúng lúc cơ hội đến với chị nên đại não chị có không ít ưu điểm mà thôi.

Khi đang nói thì điện thoại của Dương Thần kêu lên, lấy ra xem thì thấy lại là một

trong những nhạc phụ không đi, Thái Vân Thành?

Nhìn Thái Ngưng và Thái Nghiên và Khương San một cách kì quái một cái, bọn họ đều rất bình thường, giống như không biết rõ tinh hình vậy.

- Alo, nhạc phụ đại nhân có gì chi bảo con ạ.

Dương Thần nhận điện thoại cười hỏi.