- Tử Kha môn chủ, ông lầm rồi, không phải tôi đến để xin các ông tha cho tôi, cũng không phải đến để nhận sai hay gì, tôi cũng không cần ai tha thứ cho.
Mông Tử Kha rất sửng sốt, mặc dù ông ta đã hơn 400 tuổi nhưng cũng càng ngày càng không hiểu ý của Dương Thần:
- Dương huynh đệ... thứ cho tôi nói thẳng, mặc dù thực lực của cậu cao hơn so với những gì tôi tưởng tượng nhưng nếu muốn đối đầu với Hồng Hoang Môn chúng tôi thì không đơn giản như vậy đâu...
- Tôi cũng không muốn làm kẻ địch của các anh, chỉ là tôi cảm thấy tôi không tiện động thủ với các ông, các ông cũng không nên động thủ với tôi, chúng ta kì thực... quan hệ nên ở mức tốt hơn một chút.
Dương Thần buông tay.
- Ồ? Vì sao vậy?
Mông Tử Kha cũng bắt đầu có hứng thú.
Dương Thần có chút cảm khái thở dài, nói:
- Chuyện này phải bắt đầu kể từ mấy tháng trước tôi đến Vạn Yêu Giới một chuyến...
- Cái gì?
Mông Tử Kha đột nhiên thất thanh kêu to rồi đứng lên, không ít các trưởng lão khác cũng đều đứng dậy, trợn mắt há mồm nhìn Dương Thần.
- Dương tiểu huynh đệ, câu này không được nói lung tung đâu...
Mông Tử Kha sắc mặt âm tình bất định, cũng không biết là kinh ngạc hay là sợ hãi, hay ôm quá nhiều hi vọng.
Dương Thần cười nói:
- Tôi biết ngay là các ông rất khó tin bởi vì các ông thấy Vạn Yêu Giới là nơi vào được nhưng không ra được... nhưng tôi vào rồi lại ra đấy...
Mông Tử Kha cùng một loạt trưởng lão Ma Môn nhìn nhau vài lần mới nói:
- Dương tiểu huynh đệ, vậy thì mời cậu nói cụ thể xem chuyện gì xảy ra...
Dương Thần cũng không nói nhiều lời vô ích, kể việc lúc đầu mình đấu với Văn Thao như thế nào, rồi cùng với người phụ nữ của mình là Tuệ Lâm trong lúc vô ý động vào Tỏa Yêu Tháp, vào Vạn Yêu Giới và sau đó gặp phải Yêu Tộc, Ma Tu, tham gia đại hội Thông Thiên...
Nói đến dáng vẻ của những Ma Tu, phụ thể Tâm Ma các loại... thì những Ma Tu có mặt đều vô cùng kích động, về cơ bản đã tin bảy tám phần.
Sự xuống dốc của Ma Tu là do thiếu thốn một lượng lớn pháp môn tu luyện Tâm Ma, những cao thủ kia mất tích khiến rất ít Ma Tu thật sự có thể sử dụng Tâm Ma, mặc dù đồng thời cũng có tu luyện nhưng xét cho cùng vẫn không thể phát huy uy lực thực sự.
Mà Yêu Tộc mà Dương Thần nói đến cũng giống y hệt tổ tiên của rất nhiều Yêu Tộc trong Yêu Môn.
Khi nghe đến tên các thần thông như Ma Đế Tử Tiêu, Cửu Vĩ thiên hồ Ngọc Tuyết Ngưng... các Ma Tu có mặt đều lệ nóng quanh tròng.
Mặc dù biết các tổ tiên tu vi thông thiên, có thể xác minh nhưng vẫn khiến niềm tin của họ được khẳng định một cách đầy đủ.
Không ít Ma Tu trong mắt đã tràn đầy cuồng nhiệt, bắt đầu mộng tưởng nếu như những cao thủ trong Vạn Yêu Giới này có thể thoát ra khỏi lồng thì Hồng Mông là cái thá gì? Thế tộc ở ẩn là cái gì? Sợ rằng chỉ trong một đêm là có thể diệt sạch đấy?
Rất tự nhiên, tất cả mọi người đều rất muốn biết Dương Thần làm thế nào mà ra được.
Dương Thần trực tiếp gọi đỉnh Hỗn Độn ra, khi những đỉnh Hỗn Độn rất lớn đã bị hàng phục xoay quanh giữa sân, tỏa ra sức mạnh của Hỗn Độn khiến mọi người đều khiếp sợ thì tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh người.
- Lúc đầu tôi dùng đỉnh Hỗn Độn để hấp thu Tử Thanh thần lôi trong tháp Thông Thiên, cũng là mơ hồ mà vọt ra khỏi tháp.
Mọi người hoảng hốt, không nghĩ tới Dương Thần lại có pháp bảo trong truyền thuyết này, nó lại bị Dương Thần nắm trong tay.
- Thế thì điều đó chẳng có nghĩa là nếu như Dương tiểu huynh đệ vào Vạn Yêu Giới lần nữa thì vẫn có thể dùng đỉnh Hỗn Độn để tự do đi ra?
Mông Tử Kha không khỏi hỏi.
Không ít người ở đây cũng đang chờ đợi câu trả lời của Dương Thần, nếu thật như vậy thì chẳng phải là Dương Thần có thể cứu tổ tiên bọn họ ra sao?
Dương Thần lắc đầu:
- Tôi không muốn thử lần nữa, lần đó khi đi ra tôi đã dùng đỉnh Hỗn Độn để bảo vệ bản thân, sau đó đã thần trí không rõ, không phải vì Tử Thanh thần lôi yếu mà là chỉ dựa vào sự chống đỡ của hung hồn bất tử bất diệt của Hỗn Độn, lại có thể thôn tính mà thôi, nếu chỉ dựa vào tôi thì chưa chắc đã có thể chống lại được 99 tia sét.
- Nhưng nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn khiến Hỗn Độn tro tàn lại cháy, tôi muốn khống chế nó một lần nữa thì cũng khó như lên trời.
Các Ma Tu một trận thất vọng, nhưng cũng hiểu ý của Dương Thần, Hỗn Độn quả thực khủng bố, nếu để Hỗn Độn khôi phục lại nguyên khí, lại không có nhiều cao thủ trấn áp như thời thượng cổ thì chỉ e thế giới này khó mà thoát khỏi.
Loại hậu quả này có khả năng gây ra tai họa ngập đầu.
Nói đến đây, các Ma Tu có mặt cũng hiểu rồi, tại sao Dương Thần nói ngại không muốn đối đầu với Hồng Hoang Môn, người ta đã từng sống cùng với tổ tiên bọn họ một thời gian, lại từng cùng chiến đấu nên có thể coi là người một nhà.
Nói ra có chút buồn cười, những Thiên Yêu Thiên Ma trong Vạn Yêu Giới đều không biết mấy nghìn năm thậm chí mấy vạn năm rồi nhưng lại ngang hàng với cái tên “con nít chưa mọc lông” mới hơn 20 tuổi này.
- Tin tức mà Dương tiểu huynh đệ mang đến cho chúng tôi rất quan trọng, biết các lão tổ tông ở Vạn Yêu Giới mạnh khỏe đã giúp chúng tôi có niềm tin rất lớn, tin chắc rằng Ma Tu chúng tôi sớm muộn sẽ có ngày phất cờ đứng lên.
Mông Tử Kha có vẻ rất hăng hái, cảm thấy tràn đầy hi vọng.
Không ít các trưởng lão Ma Tu cũng mặt mày hớn hở, mặc dù tạm thời không nghĩ ra cách gì để giúp các lão tổ tông thoát khỏi Vạn Yêu Giới nhưng chuyện Dương Thần có thể ra đã phá vỡ lịch sử Vạn Yêu Giới chỉ có thể vào không thể ra, như vậy khó mà chắc chắn tương lai sẽ không có một số Thiên Yêu Thiên Ma đi ra.
Chỉ cần một người ra được thì tuyệt đối sẽ là nhân vật tung hoành ngang dọc của địa cầu rồi, sao bọn họ lại không hướng tâm trí đến được chứ?
- Môn chủ, lão hủ cho rằng nên nói chuyện này với Ngọc môn chủ, để Yêu Tộc cũng biết tin này mới đúng, dù sao thì chuyện của Dương công tử còn phải do hai bên cùng quyết định.
Một vị trưởng lão đề nghị.
Mông Tử Kha gật đầu, lập tức phân phó người, đi mời môn chủ của Yêu Môn đến.
Sau đó, Mông Tử Kha phi thân xuống, cười mỉm rồi làm động tác mời với Dương Thần:
- Dương tiểu huynh đệ, đúng là đánh nhau xong mới là bằng hữu, xem ra cậu và Hồng Hoàng Môn chúng tôi có cội nguồn sâu xa, ý trời đã như vậy rồi thì chi bằng đi cùng tôi uống vài chén, cũng dễ bề nói chuyện các lão tổ tông của tôi ở Vạn Yêu Giới.
Thái độ của bọn Ma Tu quay ngoắt 180 độ, đều ánh mắt trông mong Dương Thần đồng ý.
Bọn họ chung quy nghĩ là có thể lục lọi ra được một số chi tiết từ lời nói của Dương Thần xem các tiền bối Ma Tu chân chính nhất ở Vạn Yêu Giới vận dụng Tâm Ma như thế nào.
Dương Thần từ chối thì bất kính, tới đây là để lôi kéo Hồng Hoang Môn về phía mình, cho dù không giúp đỡ mình thì cũng đừng hại, vì vậy liền vui vẻ đồng ý.
Mông Tử Kha dẫn đường, cười nói với Dương Thần, phía sau còn có một đám trưởng lão Ma Tu đi theo, một đoàn người đi tới vườn hoa trên không trung ở phía sau cung điện, bảo người hầu mở tiệc rượu, rất nhanh liền lục tục ngồi xuống.
Những ngày đầu ở Hồng Hoang Cảnh rất gian khổ, nhưng sau khi kinh doanh được mấy vạn năm, lại có vật tư do nhà họ Mông ở thế tục vận chuyển đến định kì nên sớm đã không khác gì mấy so với thế giới bên ngoài, đồ ăn đồ dùng, chỉ cần có nhu cầu thì về cơ bản đều có thể thỏa mãn.
Vừa ngồi xuống là đám trưởng lão đang chất chứa một đống câu hỏi không chờ được mà bắt đầu ăn uống linh đình với Dương Thần, đương nhiên cũng ném cho Dương Thần một đống câu hỏi.
Dương Thần biết đây là lúc để xây dựng mối quan hệ tốt, cũng không ngại phiền, về cơ bản đều nói hết những gì mình nhớ, những chi tiết liên quan đến các Ma Tu kia, thứ không biết cũng dứt khoát nói không hiểu.
Bởi vì tu vi, cảnh giới của bản thân Dương Thần đều cao hơn rất nhiều so với những ông già này nên rất nhiều chi tiết về mặt tu luyện, cho dù Dương Thần không phải là Ma Tu thì cũng có thể giải đáp một phần cho bọn họ.
Nhất thời hình tượng của Dương Thần trong lòng các Ma Tu cấp cao xoay ngược hoàn toàn, mọi người chỉ cảm thấy trước đây đã nhìn nhầm rồi, kỳ thật người ta là một thanh niên rất bình dị dễ gần, rất rộng lượng.
Từ đầu đến cuối chắc chắn là do những con cháu nhà họ Mông ở thế tục không chịu thua kém, làm chuyện quá đáng nên mới chọc giận người ta, ừ, nhất định là như vậy... Các trưởng lão nhà họ Mông trong lòng nghĩ như vậy.
Nói trắng ra là, nhà họ Mông cành lá rậm rạp, có rất nhiều người có thể đến thế tục tiếp nhận, chỉ là mất thời gian một chút mà thôi, bọn họ sẽ không vì đám người Mông Khai Nguyên kia mà đánh nhau với Dương Thần.
Uống rượu nói chuyện rất vui vẻ, nhất thời chẳng có ai đòi Dương Thần trả linh bảo, mọi người không coi Dương Thần là kẻ địch, thậm chí còn coi là người một nhà, thực ra để linh bảo ở chỗ Dương Thần lâu một chút cũng chẳng sao.
Được một lúc thì Dương Thần và Mông Tử Kha theo bản năng nhìn về phía đông bầu trời.
Mấy bóng hình xinh đẹp đột nhiên từ phía xa bay xuống.
Dương Thần có chút bất ngờ, trong ba người bay đến thì ngoài hai cao thủ đỉnh cao Nhược Thủy ra thì còn có một người còn có uy áp chân nguyên mạnh hơn Mông Tử Kha mấy phần, chắc là cao thủ đã đạt đến mức Thái Thanh Thần lôi Kiếp đỉnh
- Ha ha, Dương tiểu huynh đệ, vừa nãy tôi đã đề cập với cậu rồi, môn chủ Yêu Môn, Ngọc Lan Đình cô nương đến rồi.