Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 157: Sự thăm dò của Dương Thần



Nghe thấy tiếng của Mạc Thiện Ny, Lý Mộ Hoa có phần giận dữ, trừng mắt nhìn cô ấy, rồi đáp:

Cô Mạc, xin cô chú ý cho lời ăn tiếng nói của mình, hôm nay tôi là kẻ bị hại, là Lý Mộ Thành muốn hãm hại tôi, nhưng may thay Lý Mộng đến kịp thời, cho nên mới thay đổi toàn cục đấy. Tôi là kẻ không liên quan.

Không liên quan? Anh nghĩ rằng chúng tôi mù hết rồi à!? Anh còn vô liêm sỉ hơn Lý Mộ Thành, càng không đáng là con người!

Mạc Thiện Ny cười nhạt đáp lại.

Khuôn mặt của Lý Mộ Hoa trở lên khó coi hơn, nhíu mày, trên trán hiện rõ những nếp nhăn.

Dương Thần ủ rũ xoa mặt:

Cái cô này làm gì mà kích động đến vậy, có chuyện gì thì từ từ nói, đây không phải là vì tranh chấp tài sản trong gia tộc mà tàn sát lẫn nhau sao? Cũng giống như chiến tranh thời chiến quốc, ai thắng cũng như nhau, đao kiếm đều đâm vào cùng một dòng máu, có chuyện gì thì từ từ nói? Không phải việc của mình thì đừng có xen vào.

Dương Thần vốn muốn giải quyết một cách mềm dẻo, nhưng Mạc Thiện Ny đã nói vậy rồi, thì tất nhiên là không thể.

Cô Mạc, cô nói tôi như vậy tôi rất thất vọng.

Lý Mộ Hoa, nhau mày, nở một nụ cười gượng gạo nói:

Tuy tôi biết nói như vậy có phần đường đột, nhưng thực tế, tôi đã từng nghĩ, thông qua lần hợp tác với Quốc Tế Ngọc Lôi, có thể kết giao bạn bè với cô Mạc, sau đó, có thể tìm cơ hội đển mối quan hệ của chúng ta phát triển lên một tầm cao mới..

Lời của Lý Mộ Hoa không chỉ làm cho Mạc Thiện Ny mà ngay cả đến Dương Thần cũng bất ngờ

Hắn ta nói thế là có ý gì!? Một lời tỏ tình với Mạc Thiện Ny!?

Đáng tiếc, không ngờ hôm nay cô Mạc lại nhìn thấy cảnh này, xem ra ước mơ của tôi đã tan vỡ trăm mảnh rồi.

Lý Mộ Hoa đầy nuối tiếc nói.

Mạc Thiện Ny mím mím môi rồi nói:

Lý Mộ Hoa, đừng có cố thể hiện cái bộ mặt đó ra, cái ý nghĩ đấy của anh chỉ làm tôi thấy càng thêm buồn nôn mà thôi.

Cô Mạc, cô biết không, trước khi tôi quyết định hợp tác với Quốc Tế Ngọc Lôi, tôi đã nghiên cứu kỹ tài liệu của quý vị, những thông tin liên quan đến tổng giám đốc Lâm Nhược Khê và thông tin về cô thu hút tôi nhiều nhất. Có thể nói, tôi quyết định tiến hành sự hợp tác này, phần nhiều là hi vọng có thể phát triển mối quan hệ nào đó với một trong hai vị người đẹp này.

Lý Mộ Hoa thẳng thắn nói.

Nghe những lời này, Dương Thần cảm thấy cay mũi, cái thằng Lý lão nhị này quả là không quân tử tí nào, vốn muốn giúp hắn ta giấu diếm sự việc ngày hôm nay, thế mà cái thằng này lại còn có ý định ve vãn vợ mình, thật là không thể chịu được nữa!?

Nhưng, Lâm tổng tuy nhiên trên phương diện diện mạo, năng lục, học thức, đạo đức đều phù hợp với tiêu chuẩn người vợ lý tưởng của tôi trong tương lai, nhưng cái tính cách thì lại không phải là một người vợ hiền mà tôi hằng mơ ước. Do vậy, tôi luôn kỳ vọng có sự phát triển nào đó trong mối quan hệ giữa tôi và cô..

Lý Mộ Hoa tiếp tục nói:

Nhưng thật đáng tiếc, ông trời như muốn trêu người, không ngờ bắt tôi phải nói những lời này, trong hoàn cảnh như thế này, xem ra kiếp này chúng ta thật không có duyên rồi.

Dương Thần chịu không nổi nữa, cái thằng anh hai nhà họ Lý này làm sao mà mặt dày đến vậy, nói cứ giống như thể là nếu cô gái này không theo anh ta, thì sẽ cả đời xui xẻo vậy?

Tôi nói này anh Lý, anh đừng có đứng đó mà giả bộ nữa, cần làm gì thì làm đi, nghe những lời của anh mà tôi thấy muốn ói quá.

Dương Thần hướng về phía Lý Mộ Hoa xua xua tay, kéo Mạc Thiện Ny định bỏ đi.

Nhưng vừa đi được vài bước, thì thân hình to lớn của Lý Mộng đột nhiên chặn trước mặt hai người.

Hôm nay các người không thể đi.

Lý Mộng nói.

Dương Thần nhíu mày, liếc Lý Mộng một cái, rồi quay đầu hỏi Lý Mộ Hoa:

Anh hai nhà họ Lý, anh muốn trở mặt sao?

Tôi chỉ có thể nói là rất tiếc, ngài Dương, hôm nay hai người đã đến đây rồi thì có thể đi cùng với ông anh tội nghiệp này của tôi, tôi tin cái chết của hai người càng làm sự hợp tác của ba nhà chúng ta trở nên vững mạnh hơn, để đối phó với nhà họ Hứa.

Lý Mộ Hoa ánh mắt lạnh lùng nói.

Dương Thần thở dài, rồi xoa vào đôi bàn tay đang run lên vì sợ hãi của Mạc Thiện Ny, đưa ánh mắt nhìn cô ta ý muốn nói yên tâm đi sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, rồi cười tươi hỏi Lý Mộ Hoa:

Anh có biết tại sao tôi đến đây không?

Vì sao?

Đây kì thực là vấn đề mà Lý Mộ Hoa vẫn đang nghĩ, Dương Thần tại sao lại đến, hắn đi theo kiểu gì? Lý Mộ Hoa không thể lý giải được.

Vì tôi muốn đến để xác nhận, suy luận của tôi đúng hay sai.

Thăm dò?

Lý Mộ Hoa lộ rõ vẻ khó hiểu.

Dương Thần gật đầu, buông tay Mạc Thiện Ny, tiến đến gần Lý Mộ Hoa nói:

Tôi đã từng đoán, tất cả cái gọi là ám sát, đặt bom, đòi tiền chuộc đều là do một tay anh sắp đặt.

Lý Mộ Hoa cười nhạt nói:

Ngài Dương, trước khi ngài rời bỏ cái thế gian này, tôi thực sự muốn biết cái suy luận thần kì ấy từ đâu mà ra?

Anh không tin?

Tôi nghĩ lần sắp đặt này rất kín kẽ không để lại bất kì dấu vết gì.

Lý Mộ Hoa nói một cách kiêu ngạo, vì vô số lần thành công làm cho anh tổng giám đốc trẻ này thấy rất tự tin.

Dương Thần lắc đầu, lấy từ điếu thuốc từ trong túi quần ra, châm lửa, động tác từ từ chậm rãi.

Cái mùi cay mũi của thuốc rẻ tiền dần lan tỏa ra, làm cho kẻ từ bé lớn lên ở xã hội thượng lưu như Lý Mộ Hoa ngửi thấy liền lùi người lại.

Dương Thần thưởng thức xong điếu thuốc, e thẹn nói:

Không làm một điếu, không thể nói rõ ngay được.

Rửa tai lắng nghe.

Lý Mộ Hoa coi đó như là một ân huệ cho kẻ tử tù trước khi chết, sự việc đã đến nước này thì Dương Thần và Mạc Thiện Ny như cá nằm trên thớt, anh ta không vội ra tay.

Hãy bắt đầu từ lần đầu tiên tôi gặp anh trai anh, Lý Mộ Thành, tôi vẫn còn nhớ sao anh ta khóc sướt mướt đi vào phòng, thì ra là do sau khi tốt nghiệp, cô Tina con gái công tước Scott người Anh, trở về nước và kết hôn với người khác, nên mới chia tay với Lý Mộ Thành.

Đây thì có đáng để đáng nghi ngờ đâu?

Lý Mộng hỏi.

Đương nhiên, tôi lại không nghĩ một cô gái dòng dõi bá tước quý tộc Anh, lại thích một kẻ suốt ngày khóc lóc như trẻ con vậy. Hơn nữa một người con trai như vậy làm sao có thể chiếm được cảm tình của một người con gái quyền quý như cô ấy, nhất định cứ phải về nước kết hôn mới nói chia tay với anh ta?

Lý Mộ Hoa vẫn không đồng ý với lập luận đó:

Tôi không quen biết tiểu thư nhà Scott, ai có thể đảm báo là cái cô gái quý tộc đấy không thích người như anh trai tôi đây.

Do đó tôi đã dò xét, thăm dò rốt cuộc anh trai anh là ngốc thật hay là giả vờ ngốc.

Dương Thần mỉm cười nói.

Thăm dò?

Là khi ở sòng bạc.

Dương Thần gạt tàn thuốc, tiếp tục nói:

Tôi cố tình cược với anh ta một ván, và lấy cô Mạc ra để đặt cược. Tôi nhìn ra được cái vẻ mặt của anh ta, tuy là rất vui vẻ, nhưng trong ánh mắt của anh ta rất trầm lắng, bình lặng như nước trong hồ, không một gợn sóng, điều này chứng tỏ anh ta không phải kẻ háo sắc, do vậy cái sự việc tròng ghẹo cô Mạc là cố tình giả vờ. Về sau tôi và anh ta lại chơi xúc xắc, tha lỗi cho tôi nói thẳng, cái cách anh ta chơi cực kì lợi hại, rõ ràng anh ta là một tay cao thủ, có thể dễ dàng nói ra bên trong là con số bao nhiêu...

Khi tôi ngồi đoán, tôi thường nhìn trộm ánh mắt của Lý Mộ Thành, tôi biết đáp án bên trong là “tiểu”, nhưng tôi lại cố tình nói là con số “đại” trước, tôi cảm nhận rõ cái ánh mắt bất cần của anh ta. Vì sao lại bất cần, vì anh ta rất rõ bên trong là con số “tiểu”. Lúc đó tôi dám khẳng định,trình độ đánh bạc của anh ta không phải là tồi, cái này đã chứng minh là anh ta không phải là kẻ ngốc ngếch.

Nhưng những ván sau đó tôi lập tức nói là “tiểu”, Lý Mộ Thành cố ý nói, anh ta là cao thủ, anh ta đoán bên trong là “đại”! cái này đã đi ngược với nguyên tắc của anh ta, tại sao anh ta lại phải giả vờ, vì anh ta cố ý để mọi người xung quanh nghĩ là anh ta chẳng có mánh gì để chơi, mà chỉ dựa vào hên xui, mà đã đoán mò lại còn đoán sai!

Nói đến đây, Lý Mộ Hoa và mấy thằng vệ sĩ đã có vài phần biến sắc, nhìn vào ánh mắt đang thay đổi của Dương Thần. Đặc biệt là Lý Mộ Hoa, việc mà Dương Thần nói, anh ta cũng có mặt ở đó, nhưng lại không phát hiện được là Dương Thần đang có chủ ý thăm dò mọi người!

Lúc đầu, Mạc Thiện Ny nghe thấy Dương Thần nói lấy mình ra để đặt cược với Lý Mộ Thành, trong lòng cực kì tức giận, nhưng dần dần, bị những lý lẽ, suy luận của Dương Thần thuyết phục, đôi mắt xinh tươi nhìn chằm chằm vào Dương Thần, chẳng còn để ý gì đến nguy hiểm xung quanh.

Một người tại sao phải cố ý giả ngốc trước mặt mọi người, tỏ ra ngu ngốc, tham lam, tôi nghĩ khả năng lớn nhất là anh ta muốn tỏ vẻ yếu đuối. Còn về việc muốn tỏ ra với ai, dĩ nhiên là với địch thủ của anh ta rồi.

Dương Thần nhìn Lý Mộ Hoa nói tiếp:

Tôi nhớ rất rõ là anh từng nói với Lý Đức Thâm ba năm trước Lý Mộ Thành từng thua lỗ lớn trong một vụ đầu tư, tôi không tin một người có trí tuệ như anh ta lại thua lỗ trong chuyện đầu tư cỏn con ấy, dù không kiếm được lời cũng không thể lỗ được, chắc hẳn phải có người hãm hại, chính là người mà anh ta cố tình tỏ ra yếu đuối, nếu không phải để mai phục tìm cơ hội báo thù thì chẳng còn lý do nào khác.

Lý Mộ Hoa đã hiện rõ vẻ mặt sát khí, gã biết tuyệt đối không thể để người đàn ông trước mặt sống sót:

Đây chỉ là suy đoán của ngài Dương, chẳng có chứng cứ gì cả.

Có chứng cứ! Còn có một điểm khiến tôi xác định đây là một âm mưu lớn!