Tuy nói là các quốc gia liên kết uy hiếp đem Jane đi khiến Dương Thần vô cùng phẫn nộ, nhưng đến giây phút quyết định sinh tử tồn vong của toàn nhân loại, Dương Thần cũng có thể lý giải được bản năng cầu sinh của con người.
Chỉ có điều là giờ đây khi đã trở về rồi, không thể đứng nhìn nữ nhân của mình bị kẻ khác uy hiếp, cho nên mới đến để dẫn Jane trở về.
Nhưng lúc này, Dương Thần cảm thấy rất kì lạ, không ngờ dựa vào phạm vi thần thức bao trùm của hắn cũng không tim thấy Jane ở chỗ nào trong khu này cả, lẽ nào vẫn còn có căn cứ khác hay sao?
Những người phụ trách quan trọng có mặt lúc đó nghe thấy câu hỏi của Dương Thần đều lộ rõ thần sắc bối rối và căng thẳng.
sắc mặt Dương Thần bỗng trầm xuống, trong lòng có chút lo lắng:
- Chẳng lẽ Jane đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Mọi người im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lilith thở dài nói:
- Thưa Minh Vương, chúng tôi cũng không thể giấu người thêm được nữa, công chúa Jane... đã bị kẻ khác bắt đi rồi.
Ánh mắt Dương Thần trong chốc lát tựa gai nhọn sắc bén lạnh lùng liếc qua những người có mặt ở đó, khiến cho đám Huyết tộc và người sói đều tập trung đề phòng, sau lưng cứ đổ mồ hôi lạnh.
Thấy thần sắc của đám người kia thay đổi, Dương Thần hiểu rằng Lilith không bịa chuyện. Trên thực tế, đám người kia căn bản không có gan bịa chuyện lừa hắn.
- Vậy là sao chứ?
Dương Thần bình tình hết mức có thể.
Thân vương Sageras giải thích:
- Chuyện xảy ra vào buổi đêm ba ngày trước, đột nhiên có một cao thủ không biết là từ đâu xông vào căn cứ dẫn công chúa Jane đi rồi. Tất cả chúng tôi đều không thể nào nhìn rõ người đó làm như thế nào, nhưng dựa vào thủ đoạn mà phán đoán thì có lẽ là tu sĩ Hoa Hạ. Bởi vì công chúa Jane chi phản kháng một chút đã bị hắn dùng lực lượng mạnh mẽ hơn trói buộc chặt rồi.
Trong lòng Dương Thần cảm thấy bồn chồn, chẳng lẽ lại là người của Huyễn Cảnh? Nhưng người của Huyễn Cảnh chẳng có lí do gì mà phải bắt cóc Jane cả, yêu tu Ma Tu của Hồng hoang cảnh càng không thể nào...
- Thưa Minh vương, lúc trước chúng tôi không nói cho ngài biết cũng bởi không biết ngài ở nơi nào, mà sau khi công chúa Jane mất tích, chế tạo thuyền cứu nạn Noah vẫn là mục tiêu hàng đầu của chúng tôi, trong thời khắc tranh thủ từng giây từng phút thực sự không dám để xảy ra một chút sai sót nào cả.
Một vị tướng lĩnh mặc quân phục nghiêm túc nói.
Dương Thâng biết rằng nóng vội cũng không giải quyết được vấn đề gì, xem ra đúng là có kẻ đã bắt cóc Jane đi rồi. Nhưng mục đích của kẻ này vẫn còn chưa rõ, song có lẽ Jane không gặp bất rắc gì, bằng không hắn đã không phải tốn công mang cô ấy đi mà lại không hạ sát thủ luôn.
- Không có Jane, các ngươi vẫn tiếp tục chế tạo ư?
Dương Thần nhíu mày hỏi.
Một vị tướng quân nói rằng:
- Công chúa Jane đã hoàn thành toàn bộ bản thiết kế thuyền cứu nạn Noah rồi, mặc dù không có cô ấy ở xưởng sẽ có một vài trục trặc nhỏ cần phải đắn đo cân nhắc và nghiên cứu, nhưng chúng tôi tin rằng với tình thần đoàn kết to lớn của nhân lực toàn thế giới nhất định sẽ nhanh chóng làm xong thuyền cứu nạn Noah.
Dương Thần hơi giật mình, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Jane lại có thể thiết kế ra một chiến hạm siêu tốc khổng lồ như vậy, lẽ nào trước đó cô ấy đã thực sự từng nghĩ đến việc chế tạo thứ này rồi. Trong đầu cô gái này không biết có những gì nữa?
Tuy nhiên đây đều không phải là những điều mà hắn phải suy xét, chi cần nữ nhân vẫn còn ở trái đất này thì nhất định sẽ tìm được.
Mà vấn đề trái tìm Gaia tự hắn cũng phải suy nghĩ làm thế nào để ứng phó rồi.
Đúng lúc Dương Thần quay lưng bước đi, đột nhiên Lilith tiến lên gọi lại hỏi:
- Minh Vương, ngài... ngài có thể giúp đờ chúng tôi được không?
Bóng dáng Dương Thần ngừng lại một lát, quay đầu nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng và tha thiết mờ mờ ảo ảo.
Tuy rằng việc chế tạo thuyền cứu nạn Noah vẫn đang tiến hành thuận lợi, các thế lực lớn đều hiểu rõ khảo nghiệm thật sự không phải là nhiệt độ toàn cầu hạ thấp, mà là chư thần liệu sẽ tiến hành tàn sát nhân loại hay không...
Đặc biệt những người như Sargeras, đều đã được chứng kiến thực lực của Dương Thần, một vị Minh vương như vậy thật khó có thể chống lại được, vậy 11 vị chủ thần còn lại kia, làm sao có thể đối kháng được?
Dương Thần bỗng nhiên cảm nhận thấy một thứ tình cảm đặc biệt trước nay chưa từng có.
Bất kể là người hay là chủ thần kế thừa thần cách, trước đây Dương Thần đều không thấy có khác biệt gì nhiều, hắn chính là hắn mà thôi, một con người, cũng là một vị thần.
Nhưng hiện tại, hắn đã cảm nhận được người và thần thực sự là hai chủng tộc khác
biệt.
Giống như trong thế giới động vật vậy, hai loài động vật khác nhau, kể cả có thể cùng nhau chung sống bình an vô sự rất lâu dài, song đến một thời khắc nào đó cũng khó đảm bảo khi kẻ mạnh đói bụng sẽ ăn thịt kẻ yếu, không ăn thịt chẳng qua chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi chứ chẳng phải thật sự có tình cảm hay luân lý đạo đức đáng nói gì cả.
Dương Thần muốn nói điều gì đó, song ý tứ đã đến bên miệng mà không biết nói gì cho phải, cuối cùng chi thở dài một cái chứ không trả lời.
Một đám thành viên tỏ rõ thần sắc lạc lỏng, song cũng có phần thấu hiểu trong đó. Suy cho cùng một mình Dương Thần sao có thể ngăn cản xu thế tất yếu được.
Dương Thần nhanh chóng rời khỏi căn cứ địa, trở về đất nước bị lãng quên.
Trên đường đi, tốc độ đã chậm lại khá nhiều, trong lòng Dương Thần có đôi chút nặng
nề.
Vừa mới tới bầu trời, Dương Thần cảm thấy có điều gì bất thường, trong lòng bồn chồn, liền cấp tốc hạ xuống pháo đài gia đình mình.
Trong đại sảnh của pháo đài, không khí lúc này xem chừng có vẻ kì lạ, đám nữ nhân và không ít họ hàng thân thích đều ngồi vây lấy xung quanh, ánh mắt không có chút ngoại lệ cùng nhìn vào một người đàn ông xa lạ ở chính giữa.
Người đàn ông này thản nhiên ngồi ở trên chiếc ghế mà thường ngày Dương Thần vẫn hay ngồi, khoác trên mình chiếc áo sơ mi phong phanh màu trắng cũ kĩ, một chiếc quần dài kiểu Tây màu bụi, mái tóc ngắn được cắt giống như được một người thợ cắt tóc trong tiệm nhỏ ven đường chỉnh sửa cho vậy.
Khuôn mặt nhẵn hín không có râu, cằm hơi nhọn, ngũ quan thanh tú, nếu như không phải đôi mắt kia lóe lên niềm tang thương và một chút gì sâu sắc, thì kể cả người đã có tuồi rồi nhất định vẫn tưởng là sinh viên ở thôn quê.
Điều làm Dương Thần phải cau mày đó chính là trên tay người đàn ông này còn cầm
cả vòng tay Phượng Tường mà thường ngày Lâm Nhược Khê vẫn đeo.
Hơn nữa, ngón tay y cứ vuốt ve vòng tay Phượng Tường, tựa như nhìn thấy bảo bối gì vậy, say mê vô cùng.
Lâm Nhược Khê là người phụ nữ duy nhất có mặt lúc đó xem chừng rất thoải mái, dường như không hề lo lắng về sự xuất hiện kì dị của vị khách này.
- Vòng tay Phượng Tường sao lại trong tay hắn vậy?
Dương Thần dò hỏi.
Lâm Nhược Thần bất đắc dĩ cười cười:
- Vừa vào hắn ta đã lấy chiếc vòng từ tay em rồi, chúng em đều không phải là đối thủ của hắn.
Dương Thần gật gật đầu, sau khi xác nhận vợ mình không có chuyện gì liền bước lên phía trước hỏi thăm:
- Ngươi là ai?
Người đàn ông thần bí ngẩng đầu lên, mỉm cười,
- Tiểu tử này, cư xử với trướng bối mà khẩu khí lại ngông cuồng như vậy là không được.
- Vòng tay Phượng Tường này là của vợ ta, mau trả cô ấy đi.
Dương Thần trong lòng có chút không vui, nhưng khố nỗi một vài lí do mà không tiện
trực tiếp ra tay với tên này. nguồn tunghoanh.com
Người đàn ông kia cũng rướn lông mày, chi thẳng vào vòng tay Phượng Tường mà
nói:
- Sao trùng hợp vậy, đây cũng là của vợ ta đấy.
Không chi có Dương Thần, mà những người khác cũng sững người ra, đầu óc tên này có phải là có vấn đề rồi không?
- Tuy ngươi có tu vi Thượng Thanh đỉnh cao, song chưa chắc đã thắng nổi ta. Vì thế trước khi làm ta nổi giận, tốt nhất trả lại vòng tay cho vợ ta đi.
Những lời này của Dương Thần quả thật khiến cho những người không biết sợ hãi cũng phải chết không được yên.
Người đàn ông thần bí này cũng có tu vi Thượng Thanh đỉnh cao sao!?
Trước đó qua lời nói của Dương Thần mọi người cũng đã biết được hắn cũng đã qua được Thượng Thanh thần lôi kiếp, ban đầu vốn tưởng đương thời không có người nào có tu vi Dương Thần, nhưng hôm nay trước mặt đã xuất hiện một quái vật thật rồi!