Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1644: Một đêm hoang đường



Nhận được tin Dương Thần trở về, các cô gái đang bận chém giết yêu ma trên khắp thế giới cũng đều vội vàng trở về.

Còn Quách Tuyết Hoa mừng đến chảy nước mắt, nắm lấy tay con trai, khuyên bảo Dương Thần đừng làm điều gì ngốc nghếch, phải nghĩ cho kĩ, không nên để cho Athena lừa gạt nữa.

Dương Thần không ngừng gật đầu, sau một hồi khuyên bảo, Quách Tuyết Hoa mới chịu nghĩ ngơi một chút sau mấy ngày không được ngủ chút nào.

Tình cảm gia đình thật ấm áp khiến Dương Thần có một cảm giác thật khó tả, trong tinh cảnh này, thứ tình cảm đó thật đáng quý.

Cũng không ai hỏi Dương Thần đã đi đến chỗ nào, cũng không hỏi Dương Thần định làm gì, thậm chí, nếu Dương Thần không chủ động nhắc đến chuyện Lâm Nhược Khê, thì cũng không ai muốn nói tới.

Dương Thần an ủi Vú Vương, nói rằng Lâm Nhược Khê chưa chết, chỉ là tạm thời chưa tinh lại mà thôi.

Những lời này cũng khiến vú Vương dễ chịu hơn một chút, dù sao nghĩ đến khả năng tiểu thư nhà mình bị Athena giết, thì cảm thấy rất đau khố, đúng là cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Ron, Solon, Macedonia và đám bộ hạ của Dương Thần, cũng đều lo lắng đến gặp, Dương Thần tiến đến gặp mặt bọn họ, bí mật nói chuyện một hồi, nguời bên ngoài không có cách nào biết được.

Thế nhưng, sau khi bọn họ đi ra, sắc mặt của ai cũng lộ vẻ ngưng trọng, không khỏi suy đoán, những điều Dương Thần nói với bọn họ quan trọng như thế nào.

Đến buổi tối, Dương Thần bình tình, ngồi ăn cơm cùng với cả gia đình trong phòng

ăn.

Lam Lam ngồi bên cạnh Dương Thần, nhiều lần hỏi xem mẹ đã đi đâu, Dương Thần chỉ đáp không bao lâu nữa mẹ sẽ trở về, cô bé Tiểu mập nửa tin nửa ngờ, nhưng ít ra cuối cùng cũng đã chịu ăn uống.

Dương Thần ăn được một chút, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lấy từ trong nhẫn không gian ra một đống lớn pháp bảo đã thu thập được trong Thiên ma chi nhãn ra.

Một đống mười mấy món tiên khí, nhất thời khiến cho các cô gái có phần choáng

váng.

Dương Thần cười ha ha, tỏ vẻ xin lỗi, vì mấy ngày nay không trờ về nhà, khiến cho mọi người lo lắng, nên cố ý tặng mỗi người một món bảo bối gọi là để đền bù.

Nhìn Dương Thần đưa đống tiên khí cho các cô gái như đưa từng cây củ cải trắng, khiến cho đám người Tố Tâm không khỏi có chút ghen tị.

Đã biết Dương Thần tung hoành Nam Bắc cướp được đủ các loại bảo bối, nhưng không ngờ lại nhiều đến mức này!

Chỉ sợ rằng, số pháp bảo và tiên khí của một mình hắn cũng đã bằng của cả ba đại gia tộc rồi!

Những bảo bối này tuy rằng quý giá, nhưng lại làm cho cả đám các cô gái mỗi người đều có chút buồn bã, nhưng không có cách nào nói rõ, chi miễn cường cười cười mà nhận

Sau bữa cơm tối, Dương Thần đi đến tầng hầm, gọi Hỗn Độn đỉnh ra, dùng toàn bộ đám linh tài còn lại, luyện chế thành một đống linh đan thượng phẩm, rồi theo tu vi của từng người mà phân phát.

Làm xong việc này, Dương Thần lên trên lầu, đi vào phòng của Lam Lam, nhìn cô con gái đã ăn no nằm ngủ, cảm thấy ấm áp, yên lặng một hồi.

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô con gái, hôn lên trán cô bé một cái, rồi đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Hít sâu một hơi, để cho nước mắt tan đi, lập tức, Dương Thần liền lộ ra một nụ cười xấu xa, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, đi tới cửa gian phòng của sắc Vi, mở cửa tiến vào...

Đây có lẽ là một đêm “hoang đường” nhất trong cuộc đời của Dương Thần.

Tất cả các cô gái ở bên trong tòa lâu đài này, đều không ngoại lệ bị cái tên điên cuồng không gì sánh được này, dọa cho một phen phải sợ ngất đi!

Sắc Vi, Mạc Thiến Ny, An Tâm, Đường Uyển, Lưu Minh Ngọc, Thái Ngưng, Thái Nghiên, Lý Tinh Tinh cùng Tiêu Chỉ Tình, tất cả các cô cùng Dương Thần đã có không ít lần mây mưa, nhưng vẫn bị ôm từ trong phòng của mình, mang ra ngoài, trực tiếp bị Dương Thần ném lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính thất.

Ngay cả Trinh Tú và Lâm Tuệ còn chưa từng nếm thừ trái cấm, cũng đều xấu hồ bị Dương Thần ném lên chiếc giường.

Các cô gái biết rõ Dương Thần muốn làm gì, nhưng đều phải đỏ bừng mặt, các cô cho dù yêu cùng một người đàn ông, nhưng cũng chưa cùng nhau làm chuyện đó bao giờ.

Trong đó có vài cô gái đã từng làm chuyện này, nhưng lúc đó chi có hai ba người cùng làm chuyện hoang đường với Dương Thần, nên lúc này lại có đủ cả mười một người ở đây, quả thật muốn làm cho các cô tan tác!

Cả đám mỹ nữ nếu không phải ăn mặc nội y tơ tằm màu sắc sặc sờ khêu gợi, thì lại mặc những bộ váy ngủ quyến rũ, đây vốn không phải ở trong phòng tu luyện, chính là do thói quen lúc đi ngủ, nhưng lần này, tất cả đều không được bình thường!

Nhìn bộ dạng lúng túng xấu hổ của nhau, các cô cũng không biết nên xấu hổ hay tức giận chi biết cười khổ, chuyện này cũng thật quá hoang đường rồi!

Nhưng hết lần này đến lần khác, Dương Thần không để cho các cô chạy trốn, trực tiếp tạo một kết giới cho gian phòng, với thực lực của các cô, căn bản không thể chạy đi đâu được.

Khi tất cả các cô đã tập trung lại, thì chiếc giường lớn ở trong phòng ngủ cũng đã chật

Trên mặt Dương Thần lộ ra nụ cười đắc ý dâm tà, nhảy lên một cái, liền trực tiếp nhào vào trong đám nữ nhân, khiến cho tiếng gọi oanh oanh yến yến nũng nịu vang lên...

Ở trong này, toàn thân Dương Thần, khắp nơi đều chạm vào da thịt mềm mại của các

cô gái, hầu như không cần nhìn, dù sao đây cũng đều là nữ nhân của mình, ôm lấy một cô liền hôn môi, ôm chầm một cô khác liền vuốt ve âu yếm, cũng không cần biết ai với ai.

Loại phóng túng đến hoang đường này, không hề có bất cứ sự trói buộc nào, khiến cho toàn thân Dương Thần đều thả lỏng, hoàn toàn chìm vào thế giới của dục vọng.

Các cô gái ban đầu còn có chút kinh hãi, đặc biệt Trinh Tú và Tuệ Lâm, còn chưa có kinh nghiệm gì.

Nhưng dần dần, thấy Dương Thần cùng An Tâm, sắc Vi, Đường Uyển mấy cô gái khác tương đối cởi mở, lời lẽ quấn quít, rên rĩ...

Thậm chí, các cô còn chủ động đưa tay đi hầu hạ bộ vị nhạy cảm của nam nhân, các cô cũng bắt đầu thấy hô hấp dồn dập, tim đập thình thịch, mặt đỏ tới mang tai, trong mắt lộ

ra cảnh xuân như nước.

Bất giác, tất quần áo trên người các cô đã bị lột sạch, có cô tự cởi, có cô là do Dương Thần vô ý thức cởi, còn lại là các cô tự cởi cho nhau.

Không một ai có ý nghĩ dư thừa nào nữa, trong giờ khắc này, mặc kệ Dương Thần muốn làm cái gì, các cô đều không muốn bỏ lở

Không biết ai là người đầu tiên, phát ra một tiếng ngân nga cao vút, báo hiệu trận chiến kịch liệt một đêm này đã bắt đầu diễn ra...

Dương Thần giống như một con ngựa hoang không cương, thể lực vô cùng vô tận, hầu như mỗi một lần trùng kích, đều tràn đầy sức mạnh cuồng bạo, làm cho mỹ nhân dưới thân vừa yêu vừa hận.

Dương Thần có vẻ cố ý, lúc này đây, Dương Thần cũng không như trước, có thể duy trì liên tục ở trên người một nữ nhân phát tiết một hai tiếng đồng hồ, lúc này chi chừng 20 phút đồng hồ, lúc nữ nhân đã lên cao trào hai ba lần, hắn cũng liền phóng ra tinh lực.

Thế nhưng, Dương Thần rất nhanh lại sẽ nạp thêm đạn dược, tiếp tục nhào về phía một nữ nhân khác, tiếp tục cuộc rong ruổi điên cuồng

Một bên cùng một cô gái vui vẻ dưới thân, một mặt khác lại ôm ấp hai cô gái ở hai bên, dùng mọi khả năng làm cho các cô gái khác không thể yên lặng.

Nhưng cho dù thế nào, các cô gái vẫn quá nhiều, trong lúc nhất thời cũng không kịp trở tay.

Cũng may, các cô gái đã hoàn toàn buông thà, cũng sẽ tự tìm chút chuyện làm, trong

lúc này giúp nhau với hành động ngượng ngùng, càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, thậm chí đều bất chấp cả Dương Thần, hai ba cô gái liền tụ tập lại với nhau, hưởng thụ sự kích thích đồng tính đặc biệt này.

Đến quá nửa đêm, trên chiếc giường lớn, khắp nơi đều là dịch thể ướt át của nam lẫn nữ, mọi người đều chưa phát giác ra, chi biết không ngừng ham muốn.

Tất cả mọi người đều rơi vào trong dục vọng, không cách nào tự kìm chế.

Dương Thần cũng không biết mình đã bao nhiêu lần, mà gieo hạt giống vào trong thân thể tất cả các cô, trừ cô gái nào đã mệt mỏi hôn mê, nếu không hắn sẽ không bỏ qua.

Mà các cô gái cũng đều có sức chiến đấu cường hãn, cùng Dương Thần có qua có lại, ai cũng không muốn xuống hạ phong. Ngay cả Trinh Tú và Tuệ Lâm cũng đều nhanh

chóng khôi phục thân thể cùng Dương Thần tiếp tục triền miên.

Suốt đêm, trên giường dưới giường, diễn ra cảnh chiến trận như vậy, xuân sắc thơm ngát...

Mây mưa vừa dừng.

Ánh nắng ngày mới chiếu vào phòng ngủ.

Dương Thần từ giữa chiếc giường lớn chậm rãi ngồi dậy, trên mặt không hề buồn ngủ, bởi vì, hắn căn bản không ngủ.

Liếc mắt nhìn xung quanh, một đám giai nhân hồng phấn, Dương Thần tự giễu cười lắc đầu.

Xem ra đã mười mấy tiếng điên cuồng, đối với các cô gái này mà nói, thực sự có hơi

Các cô gái tóc tai rũ rượi, trên người khắp nơi còn lưu lại vết tích hoan ái, thậm chí có một vài vết răng cắn.

Sắc Vi cùng Mạc Thiến Ny ôm chặt lẫn nhau, bầu ngực đầy đặn đè ép ở cùng một nơi; An Tâm ôm Trinh Tú, Trinh Tú như cô bé đòi bú sữa mẹ, áp mặt vào ngực An Tâm; Tiêu Chi Tình trực tiếp chôn đầu ở giữa hai bắp đùi Đường Uyển, đầu bị bắp đùi Đường Uyển kẹp lại, còn hồn nhiên chẳng biết; Lý Tinh Tinh cùng Lưu Minh Ngọc còn nằm trên bắp đùi của mình, Lưu Minh Ngọc khóe miệng còn lưu lại một chút dịch thể đặc đặc, trên mặt còn đỏ ửng.

Trong cả căn phòng, đều tràn ngập mùi vị hoan ái, làm cho người như ngây đi.

Dương Thần đưa ánh mắt đảo qua một lượt, cuối cùng, lộ ra một tia kiên quyết.

Vừa nghĩ như vậy, Dương Thần liền lấy trong nhẫn không gian ra một bình thuốc nhỏ, mở miệng bình rắc bột phấn vô hình vô sắc lên thân thể của các cô gái.

Rất nhanh, sắc Vi, Thái Ngưng và An Tâm cùng các cô gái khác đều run rẩy rơi vào trạng thái ngủ sâu.

Các cô gái vừa rồi hiển nhiên đang cố ý giả bộ ngủ, muốn biết Dương Thần muốn làm gì, nhưng không nghĩ rằng, Dương Thần sớm đoán được điểm này, tối hôm qua đã luyện chế một loại mê dược vô hại, khiến cho các cô đều chìm vào giấc ngủ

- A...

Dương Thần đưa tay vỗ vỗ cặp mông của sắc Vi, áy náy nói:

- Thật xin lỗi, bảo bối, mặc kệ sống hay chết, anh cũng không thể trốn tránh, đây chính là số mệnh của anh...

Đứng dậy, tắm rửa sơ, Dương Thần thay xong y phục, đi tới trước cửa sổ, không quay đầu lại, trực tiếp từ trong phòng biến mất...