Món trứng cá hồi trong đĩa Dương Thần, từng hạt mượt mà no tròn, màu sáng trong veo trong suốt, đến nỗi có chút phiếm vàng óng ánh.
Món trứng cá hồi như vậy tuyệt nhiên không phải loại thường, trứng cá hồi loại thượng hạng thường được gọi là “vàng đen’’ bởi chính là có đặc điểm như vậy.
Hứa Trí Hoành rốt cuộc ý thức được chính mình sơ sót một điều là không có hỏi Dương Thần ăn loại trứng cá hồi nào.
Trong lòng thấp thỏm không yên, Hứa Trí Hoành cười hỏi Dương Thần:
- Anh Dương, món trứng cá hồi của anh chọn, xem ra không tồi.
Dương Thần dùng cái thìa múc đưa vào miệng một ngụm lớn, rồi lại nóc vào một ngụm rượu chát, cuốn đầu lưỡi, tỏ ra rất ngon, vừa hưởng thụ nói:
- Đúng vậy, trứng cá hồi trong biển Caxpt, hương vị đúng là có khác, đúng là phải cám ơn sự tiếp đãi của Hứa tổng, haha….
Cá tầm trong biển Caxpt?
Hứa Trí Hoành sắc mặt liền tối đi, có vẻ như đã chịu đựng đến cực điểm rồi.
Phải biết rằng, đối với trứng cá hồi thì say mê nhất, ngon nhất theo đánh giá của các chuyên gia người Pháp thì cả thế giới chỉ có ba loại có thể chế biến món trứng cá hồi đạt tiêu chuẩn.
Ba loại cá này là, Beluga, Oscietra và Sevruga, loại Beluga cao cấp nhất, tức là cá tầm trắng, lượng sinh sản cả năm trên toàn thế giới chưa tới một trăm con, hơn nữa cá Baluga phải trên sáu mươi tuổi mới có thể chế biến trứng cá hồi.
Trong đó, cá tầm trắng sinh sản trong biển Caxpt giữa Nga và Iran, thuộc loại quý giá nhất.
Loại trứng cá hồi này, ở ngoài chợ giá trị có thể dễ dàng đạt đến hai trăm đôla mỹ một lạng.
Có nghĩa là, trong lãnh thổ Hoa Hạ, ăn thứ thực phẩm xa xỉ này, tính tổng cộng các loại chi phí gồm thuế, bảo quản, vận chuyển, cái giá mà ăn vào trong miệng một ngụm, so với vàng cũng không có gì khác biệt!
- Anh Dương, anh thật biết cách hưởng thụ cuộc sống….
Hứa Trí Hoành cố nén trong lòng nhe răng nói. Nếu như Lâm Nhược Khê không ở bên cạnh, anh ta còn không biết mình có sai Mao Cầu đóng cửa lại, lén hạ cái thằng đã nhiều lần khiêu khích mình này hay không!
Hứa Trí Hoành gào thét trong bụng: thằng đáng chết! Lưu manh! Súc sinh! Tiêu tiền mấy chục ngàn tệ chẳng nhằm gì, anh ta cũng không quan tâm, nhưng một mực vì người đàn ông lúc nào cũng là kẻ thù này! Làm sao khiến anh ta không tức giận?
Dương Thần lắc tay:
- Đâu dám đâu dám…. Hứa tổng có muốn một ngụm không? Trong dĩa của tôi còn dư lại vài viên!
Mấy….mấy viên? Hắn làm như là đang ăn đậu phộng à?
Hứa Trí Hoành chút nữa giận phun ra máu, cười miễn cưỡng nói:
- Không cần, anh Dương để dành cho riêng mình đi.
Nói xong không cho Dương Thần có cơ hội nói, đưa tay ra hiệu nhân viên phục vụ “cho món ăn lên! Cho món ăn lên!’’
Trí Hoành phải nhanh ăn xong để cho Dương Thần đi về, bằng không anh ta sợ nhịn không nổi sẽ móc súng ra.
Lâm Nhược Khê ở bên cạnh nhìn thấy Hứa Trí Hoành tâm trí hơi rối loạn, cùng lúc trên khuôn mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng cảm thấy thoải mái. Dù sao những việc Hứa Trí Hoành đã từng làm, trong lòng cô luôn bài bác cực độ, vì nhu cầu công việc, chỉ có thể bàn bạc một cách bình tĩnh nhã nhặn.
Lâm Nhược Khê được hả giận, ánh mắt nhìn Dương Thần lại hơi dịu đi đôi phần, chỉ cảm thấy nếu Dương Thần có thể đem những ý nghĩ khiêu khích Hứa Trí Hoành mà đặt vào công việc, chắc mình khỏi cần luôn phải để tâm đến.
Buổi cơm trưa này ăn đặc biệt nhanh, dường như muốn cấp bách tống khứ hai người ra ngoài, cười so với khóc còn khó coi hơn.
Chẳng thể đề phòng! Chẳng thể đề phòng! Không cẩn thận lại bị tên vô lại lừa đi mấy chục ngàn tệ rồi!
Ra khỏi khách sạn, Lâm Nhược Khê như trút được gánh nặng:
- Anh làm như vậy thật quá mạo hiểm, Hứa Trí Hoành không phải là hạng người nhát gan, nếu thật sự trở mặt e rằng sự việc sẽ không đơn giản.
- Em đây là lo lắng cho anh?
Dương Thần hỏi.
- Em chỉ không mong muốn anh cứ đem những suy nghĩ của anh đặt vào nơi tìm cách gì để chơi bọn họ mà thôi. Tại sao không thể bình tĩnh để học tập cách quản lý ra sao.
Lâm Nhược Khê sửa lời nói.
Dương Thần nhún vai:
- Anh không phải đã làm một việc đúng sao, dẫu sao việc hợp tác giữa Trường Lâm và Mộ Vân lần này cũng do anh bàn bạc.
Vậy cũng phải, Lâm Nhược Khê nhắc nhở nói:
- Tuần sau nhất Lý Mộ Hoa sẽ địch thân mang người đến Trung Hải, ký hiệp nghị cuối cùng, đến lúc đó anh là người phụ trách chính, phải có mặt, đừng tùy tiện quá.
- Yên tâm đi, nếu đã hứa với em làm, anh sẽ làm tốt, kế tiếp đi đâu?
Lâm Nhược Khê ngẫm nghĩ một lát:
- Lên xe em, theo em đi một nơi nữa.
Dương Thần không hỏi Lâm Nhược Khê muốn đi đâu, nghĩ đến nơi mà cần mình đi theo, chẳng qua là chỗ ấy cần đến mình che chở.
Không bao lâu, hai người đến tầng trệt của tòa nhà Đế Vương Trung Hải, tòa nhà nổi tiếng là trung tâm chi phí cao, mỗi tầng không phải KTV cao cấp, trung tâm hội nghị, thì là câu lạc bộ hạng sang.
Theo Lâm Nhược Khê cùng bước vào tòa nhà, Dương Thần có thể thấy khắp nơi nhân viên làm việc qua lại trong tòa nhà cũng đều mặc sườn xám, những cô gái trẻ đẹp dáng người thướt tha, hoặc là những thanh niên mặc vest thắt cà vạt tuấn tú, đủ để thấy tính quan trong đối với tượng phục vụ.
- Tầng trên cùng ở đây, chúng ta có mở tiệc rượu nhỏ chiêu đãi những đại diện của hạng mục hợp tác lớn, vốn là Thiện Ny đại diện em nhưng bây giờ tranh thủ ra sớm, em cũng cần phải đích thân đến xem xem thì tốt hơn, cho anh đến cùng em, cũng là hy vọng anh sẽ tiếp xúc nhiều hơn với người xuất sắc của những công ty lớn này, sau này đối với anh sẽ giúp ích được không nhỏ.
Lâm Nhược Khê vừa đi vừa giải thích nói:
- Tuần sau việc ký kết thỏa hiệp cũng tổ chức tại đây, để anh quen dần trước.
- Là người chịu trách nhiệm của hạng mục quan trọng, cụ thể anh cũng không cần giải thích nhiều.
Dương Thần thừa biết câu trả lời sẽ như vậy cũng không quá để ý, nếu như Lâm Nhuợc Khê đột nhiên tuyên bố trước thiên hạ, mình là chồng cô ấy, đó mới là chuyện lạ.
Dù sao quan hệ giữa hai người bọn họ có tiến triển, nhưng những ngang trái ở giữa, thật sự hơi nhiều.
Đi đến trước cửa của hội sở, Dương Thần có chút ngạc nhiên, bởi vì cái tên của hội trường là “Phong Lâm’’!
Không phải đây cũng là của Đường Uyển đấy chứ…. Dương Thần thầm nghĩ như vậy, cùng Lâm Nhược Khê đi vào vòng qua vài chỗ chậu cảnh lớn trong nhà có tạo hình tao nhã, đi vào bên trong đại sảnh.
Lúc này đã có vài chục người trong sảnh nâng Champagne, rượu cốc-tai xúm lại trò chuyện từng cụm vuông, nhìn thấy Lâm Nhược Khê bước vào đại sảnh, không ít người lộ vẻ kinh ngạc vui mừng, nhưng đều là những người từng trải qua sóng gió, không xúm lại ngay, duy chỉ vài người ở gần tiến đến chào hỏi Lâm Nhược Khê, xu nịnh vài câu tán gẫu với chuyện làm ăn.
Sự xuất hiện của Dương Thần không gây sự chú ý của nhiều người, sau khi có vài người chào hỏi bình thường với hắn, đều sẽ tập trung chú ý hướng vào Lâm Nhược Khê, người khó mà xuất hiện trước công chúng.
Đầu bên kia, từ lâu Mạc Thiện Ny đang tiếp đãi khách cũng chú ý tới Dương Thần bước vào hội sở, hơi ngạc nhiên đồng thời nhìn thấy Lâm Nhược Khê cũng có mặt, đành phải tiếp tục cùng khách nói chuyện phiếm, làm như không nhìn thấy.
Dương Thần được nhàn rỗi cũng vui, vừa định tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống ăn trái cây, lại nhìn thấy Đường Uyển mặc bộ đầm dạ hội hở vai màu đỏ, đen kiều diễm, tỏa sáng bốn phía từ một buồng nhỏ đi ra, vẻ mặt gợi cảm ung dung mỉm cười:
- Anh Dương, mới đây mình lại gặp lại nhau.
Không ít người đều biết Đường Uyển, dù sao Đường Uyển trong vùng Trung Hải có mối quan hệ không thể xem thường, và bản thân lại là người phụ nữ mạnh mẽ có sản nghiệp hùng hậu, còn về phần hậu thuẫn phức tạp cũng làm cho người ta tôn kính mà không thể gần gũi, cho nên lúc phát hiện cô ấy chủ động nói chuyện với một người đàn ông xa lạ, rất nhiều người đều bắt đều phỏng đoán liệu Dương Thần và Đường Uyển có những bí mật nào đó không thể cho ai biết được hay không.
Lâm Nhược Khê vẫn luôn âm thầm chú ý đến Dương Thần nên khi nhìn thấy cảnh này, hơi nhíu mày.
Dương Thần xem như lý giải được cái gì gọi là có ở khắp mọi nơi, dở khóc dở cười hỏi:
- Đường tiểu thư, cô có thể cho tôi biết rốt cuộc cô có bao nhiêu sản nghiệp không?
Đường Uyển hơi sửng sốt liền cười khanh khách nói:
- Nói thật, tôi cũng không biết tôi có bao nhiêu sản nghiệp, rất nhiều nơi cả năm cũng chưa đến xem lần nào, cho nên không thể cho anh biết, nếu anh Dương cảm thấy luôn gặp mặt tôi mà nhàm chán, Đường Uyển tôi liền tránh đi chỗ khác là được.
- Làm sao như thế được, Đường tiểu thư không nhàm chán khi thấy tôi thì đã mãn nguyện rồi.
Dương Thần cũng biết, mình trong mắt Đường Uyển, phỏng chừng cũng không có gì tốt đẹp.
Đường Uyển hé miệng cười nói:
- Anh Dương, còn nhớ lần trước hứa với tôi cái gì không?
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút:
- Cùng đi ăn cơm?
- Đúng vậy, nhưng anh Dương cũng chưa cho tôi cách liên hệ, lần này chắc sẽ không nói một lời mà rời đi phải không?
Đường Uyển hơi u oán nói.
Dương Thần hơi ngượng ngùng lấy điện thoại di động ra trao đổi số phone với Đường Uyển.
Khách mời trong hội trường thấy cảnh này, cái nhìn nhận xét về Dương Thần tăng lên.
Mạc Thiện Ny còn lại tức giận đến nỗi muốn giậm chân, thằng cha này trước mặt mình và vợ hắn, vậy mà còn muốn cám dỗ phụ nữ khác! Còn nữa, đột nhiên lúc nào hắn với Đường Uyển đã đi đến mức quan hệ quen biết?
Ánh mắt Lâm Nhược Khê càng lúc không thân thiện, đồng thời cũng đầy vẻ lo lắng.
Là người chủ nhân của hội sở, Đường Uyển chỉ vẻn vẹn có mặt một chút, không bao lâu thì rời khỏi, trước khi đi còn nhìn vào Dương Thần một ánh mắt hàm chứa ý sâu, hiển nhiên muốn nhắc nhở Dương Thần đừng quên cuộc hẹn.
Đợi đến khi chạng vạng tối, sau khi tiệc chiêu đãi kết thúc, Dương Thần và Lâm Nhược Khê cùng trở lại trong xe, chưa khởi động động cơ, Lâm Nhược Khê cầm tay lái lặng im hồi lâu nói:
- Dương Thần, đừng như thế với Đường Uyển được không?
- Như thế?
Dương Thần lạ lùng hỏi.
Lâm Nhược Khê hít sâu một hơi nhìn vào tay lái, không được tự nhiên mà nói:
- Em thừa nhận không có cách nào tiếp nhận anh ngay, cho nên anh tìm phụ nữ khác ở ngoài, tuy trong lòng em không thoải mái, nhưng em sẽ không ngăn cản anh, tại vì em không có cho, nên không đủ tư cách.
Nhưng…. Đường Uyển không thể, cô ấy không phải như phụ nữ bình thường khác, có thể anh chưa rõ lai lịch của cô ấy, nhưng anh nên nghĩ tại sao một phụ nữ đẹp lúc nào cũng luôn một mình? Hy vọng anh nên nghĩ kĩ, đừng vì cô ấy xinh đẹp mà đối xử như những phụ nữ khác.
Dương Thần mỉm cười:
- Cục cưng, em nghĩ nhiều rồi, anh với Đường Uyển chỉ là quan hệ quen biết bình thường, như em vừa nói, dường như anh trở thành cầm thú suốt ngày chỉ nghĩ đến phụ nữ không bằng.
- Dương Thần!
Lâm Nhược Khê quay mạnh đầu lại, ánh mắt cẩn trọng nhìn vào hắn:
- Cứ như em cầu xin anh, đừng có tiếp xúc với Đường Uyển nữa, nếu không thì…..nếu không thì…..
- Nếu không thì sao?
Dương Thần nhíu mày hỏi, chưa từng thấy Lâm Nhược Khê để tâm đến một phụ nữ như thế, vậy mà vì cô ấy, dùng chữ “cầu xin’’ tự hạ thấp mình.
Lâm Nhược Khê nói nhỏ:
- Nói cách khác, nếu chẳng may xảy ra chuyện, em khó mà bảo vệ anh….
- Bảo vệ anh?
Dương Thần trong chốc lát hiểu ra:
- Có ý gì?
- Những người phía sau lưng Đường Uyển là không đắc tội nổi, cho dù em lấy Ngọc Lôi làm lá chắn nhưng đối với những người đó, chưa chắc là đối thủ, đến lúc đó nếu vì quan hệ của Đường Uyển mà bọn họ muốn hại anh, em không biết phải lam sao…..cho nên, coi như em cầu xin anh, miễn là anh đi tìm những phụ nữ khác, trong công ty hoặc ngoài công ty cũng được, em cũng có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng anh đừng tìm đến Đường Uyển được không?
Giọng điệu của Lâm Nhược Khê đã mang vẻ cầu xin, bên trong u sầu lo lắng sâu thẳm khiến Dương Thần không khỏi giật mình.
Là một người vợ, để chồng mình đi tìm những phụ nữ khác, cái này cũng đã khiến cho Dương Thần đau đầu, đây là một thái độ buông lỏng nuông chìều, nhưng chẳng phải tại vì không đủ thân mật, không để ý?
Điều này khiến Dương Thần cảm giác như bị đánh bại, song song đối với Lâm Nhược Khê nói muốn bảo vệ mình lại thấy cảm động sâu sắc.
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cùng đều tự bảo vệ chính mình, hoặc là mình bảo vệ người khác.
Trên thực tế, trong thế giới của Dương Thần, có người có thể bảo vệ hắn, trên đời này gần như không tồn tại.
Cho nên, từ lúc kết duyên vợ chồng cùng Lâm Nhược Khê, trong tiềm thức của Dương Thần, là nên chính mình phải bảo vệ tốt người phụ nữ này, cho dù nguời phụ nữ không chịu thừa nhận mình là chồng cô ấy.
Chưa từng có nguời nói - Em bảo vệ anh.
Nhưng không nghĩ tới trong lòng Lâm Nhược Khê, vẫn luôn là cô ấy bảo vệ hắn!
Từ cái nhìn của Lâm Nhược Khê, Dương Thần không có tiền, không địa vị, không có quan hệ chỉ là thành phần xả láng, tuy giỏi đánh nhau, nhưng khó chống lại được số đông, cho nên trong thời khắc quyết định, vẫn cần cô ấy đến giải vây, từ khi mới bắt đầu quen nhau, từ lúc ở sở cảnh sát đem Dương Thần cứu ra, Lâm Nhược Khê vẫn luôn làm vậy.
Hồi tưởng lại những ngày ấy, Lâm Nhược Khê giải quyết cho mình không ít những chuyện phiền phức, đồng thời thúc giục mình học tập để thăng tiến, như vậy không phải là vì mong muốn Dương Thần sẽ bảo vệ mình tốt hơn.
Cô chưa từng thấy Dương Thần mạnh mẽ, Dương Thần cũng không tính đến chuyện làm lộ bộ mặt k tầm thường trước mặt Lâm Nhược Khê, cho nên, giữa 2 bên, đúng là vô thức muốn giúp đỡ, bảo vệ nhau.
Tình yêu giữa nam và nữ, phân làm 3 loại: tình cảm mãnh liệt, tình bạn và trách nhiệm. Thường giữa vợ chồng, yêu nhau ngọt ngào 2 người có thể ở bên nhau, còn có thể bách niên giai lão, chỉ có: “trách nhiệm” 2 chữ này.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê không như vậy, vượt qua giai đoạn ngọt ngào, cũng chẳng yêu nhau mãnh liệt, liền chuyển tới trách nhiệm, đều hy vọng có trách nhiệm với đối phương.
Gần trong gang tấc nhìn thấy dáng vẻ tuyệt sắc lạnh lùng diễm lệ của Lâm Nhược Khê, trong lòng Dương Thần vừa hòa thuận, vui vẻ vừa lo lắng, đồng thời cũng ý thức được trách nhiệm to lớn của mình, mình là đàn ông, dù sao không nên để phụ nữ vì mình mà lo lắng, sợ sệt.
Lấy thuốc lá từ trong túi ra, cũng bất chấp là trong xe có rèm che, tự cho mình thưởng thức từ từ, hút 1 hơi, sương khói lượn lờ, Dương Thần không thay đổi quyết tâm, trịnh trọng nói:
- Nhược Khê, anh đồng ý với em, tuyệt đối sẽ không đem em theo những việc nguy hiểm này nữa, về sau đừng nói cái gì mà bảo vệ anh nữa. Anh đảm bảo, mãi mãi không xảy ra chuyện gì để em phải bảo vệ anh, chỉ có anh bảo vệ em.
- Anh…Anh nhất định không chịu nghe lời em sao?
Lâm Nhược Khê nản lòng nói.
Dương Thần cười, vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Lâm Nhược Khê:
- Buổi tối có rảnh không, bà xã, chúng ta hẹn hò đi.