Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 197: Sói trên tàu



Buổi sáng thứ hai, Dương Thần theo đúng hẹn xách chiếc vali da nhỏ đi đến sân bay Trung Hải. Trong một khoảng thời gian ngắn mà có đến hai lần đến sân bay, hơn nữa người đi cùng vẫn là Mạc Thiện Ny. Nhưng quan hệ giữa hai người từ lúc đó cho đến bây giờ đã là hai khái niệm khác nhau.

Mạc Thiện Ny đeo chiếc kính râm che đi mất nửa khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà của mình, kéo chiếc vali cực to, bộ trang phục thể thao bó sát người màu trắng khiến cô càng rạng rỡ hơn. Miệng nhai kẹo cao su, tai đeo phone nghe nhạc, nhìn đồng hồ, đã đứng đợi ở đây từ sớm.

Nhìn thấy Dương Thần từ từ đi tới, Mạc Thiện Ny mỉm cười, gỡ kính râm xuống, nhìn bằng ánh mắt khinh thường:

- Tại sao lần nào cũng là tôi đợi anh, lẽ nào là quý ông thì không cần phải đến sớm sao?

- Tổng cộng mới có hai lần, cái gì mà lần nào cũng thế chứ.

Dương Thần không một chút ngại ngần thò tay vào túi áo Mạc Thiện Ny, định lấy kẹo cao su ra ăn.

Hành khách ở xung quanh đi đi lại lại, Mạc Thiện Ny tự nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, xấu hổ, vỗ vài phát vào cánh tay của Dương Thần:

- Sờ cái gì mà sờ, không có kẹo cao su đâu!

Dương Thần sờ không thấy gì liền vội vã rút tay ra, nhéo mấy cái vào vòng eo thon thả của Mạc Thiện Ny, rồi mới thu tay lại.

Mạc Thiện Ny mặt đỏ bừng, cũng nhéo vài cái vào eo Dương Thần, tức giận nói:

- Chỉ biết ức hiếp tôi thôi, có bản lĩnh thì làm điều đó với vợ của anh đi.

Dương Thần đột nhiên nhớ tới một câu: Tình nhân làm gì có quyền... Nhưng câu này tuyệt đối không dám nói trước mặt Mạc Thiện Ny.

Hai người trêu đùa nhau ầm ĩ ở trên máy bay, đến tỉnh Tứ Xuyên cũng mất gần 4 tiếng đồng hồ.

Dương Thần nhìn thấy các cô tiếp viên hàng không nở nụ cười ngọt ngào, liền nhớ đến cô gái “không có lương tâm” đó. Lần trước có nhắc qua việc bắt gặp được cô ấy lần nữa, cô ấy sẽ phải thừa nhận. Dương Thần nghĩ, có nên kiểm tra chính xác xem cô đang ở chuyến bay nào, tránh được đêm dài lắm mộng.

Sau khi mất hơn 3 tiếng đồng hồ ở trên máy bay, máy bay đã dần dần hạ cánh xuống tỉnh Xuyên, xuyên qua một tầng mây dày,đã có thể nhìn thấy phong cảnh Thục Địa từ cửa sổ máy bay.

Mạc Thiện Ny dựa vào cửa sổ, nhìn không chớp mắt xuống những dãy núi trải dài dằng dặc trên mặt đất, cảnh sắc một màu xanh dịu mát, suy nghĩ mông lung.

- Mười mấy năm đã không trở lại đây rồi nhỉ?

Dương Thần thấy ánh mắt cô hiện ra vẻ buồn sầu, sợ cô quá xúc động nên đã đánh lạc hướng sự chú ý của cô.

Mạc Thiện Ny mắt đã đỏ, gật gật đầu:

- Ừ. Còn nhớ năm đó vất vả như vậy. Từ trong núi,bon chen đến Trung Hải. Không ngờ hôm nay, có thể ngồi trên máy bay trở về, giống như bước vào một thế giới khác vậy.

- Có mang quà về cho mẹ cô không?

Dương Thần hỏi.

- Không nói cho anh.

Nhắc đến mẹ, trong mắt Mạc Thiện Ny tràn đầy niềm vui sướng và cả sự chờ đợi, đương nhiên cô đã rất mong chờ được gặp người thân duy nhất của cô rồi.

Nửa giờ nữa lại qua đi, máy bay cuối cùng cũng chạm xuống sân bay của tỉnh.

Nhà của Mạc Thiện Ny, theo cách nói của cô, nằm trong một ngôi làng nhỏ trên núi tên là Côn Sơn, thuộc khu Kỳ Liên Sơn. Bởi vì, đoạn đường vô cùng hẻo lánh, nên trước tiên ngồi tàu đến khu vực nằm bên ngoài núi, lại thông qua xe buýt công cộng vòng qua núi tiến sâu vào bên trong, cuối cùng đi bộ khoảng vài chục mét nữa mới có thể đến nhà.

Dương Thần nghe đến một loạt lộ trình giao thông như vậy liền bắt đầu run lên, không kìm được hỏi Mạc Thiện Ny:

- Ngôi nhà đó của cô, không phải là đến điện cũng không có đấy chứ?

Mạc Thiện Ny trừng mắt nhìn hắn:

- Không có điện làm sao mẹ tôi gọi điện cho tôi được. Chỉ là giao thông không tiện, chứ đường dây điện vẫn lắp đặt. Làng của chúng tôi lại không phải là một ngôi làng nhỏ, phân ra hai vùng Nam Bắc, cũng có đến vài trăm hộ.

Dương Thần thở phào, “bữa tối với những ánh nến”- việc này nếu lâu lâu một lần còn thấy thú vị, chứ thường xuyên sẽ là sự kinh tởm.

Sau khi hai người ngồi taxi đến nhà ga, phát hiện đoàn tàu ở nhà ga thuộc thị trấn nhỏ phía dưới khu Kỳ Liên Sơn là một đoàn tàu đã cũ rích, tốc độ chậm vô cùng, âm thanh thì kêu to, hơn hai giờ chiều mới xuất phát.

Sau khi mua xong vé, hai người liền đi đến một quán ăn nhỏ ở bên ngoài ga ăn trưa, sau đó mới lên tàu.

Người trong toa tàu không nhiều, sau khi tàu khởi động, bên trong toa có vài chục người ngồi mới có khoảng hơn chục người là đồng hương với dáng vẻ mệt mỏi. Đa số đều là những người từ trong núi ra bên ngoài bán một số đặc sản của vùng.

Ngồi xuống ghế, Mạc Thiện Ny bị cơn buồn ngủ kéo đến, gục đầu xuống chiếc bàn đặt trước chỗ ngồi, chẳng quan tâm đến âm thanh ầm ĩ của đoàn tàu, ngủ một cách ngon lành.

Bởi vì tàu phải chạy hai giờ đồng hồ, dừng lại ở 3 trạm trung gian. Vì vậy, chỉ trong chốc lát, sau khi đến trạm đầu tiên thì đã có một nhóm người lên tàu.

Đó là một nhóm những người đàn ông mang theo đòn gánh và vải thô, có vài người còn phì phò thuốc lá khiến trong toa lập tức bị một làn khói trắng mù mịt bao phủ.

Do quản lý đường sắt ở nơi đây hầu như không có, thiết bị lại cũ kỹ, vì vậy cũng sẽ không có người nào cấm hành động thô tục của những người đàn ông ở trong núi này, giày dép đầy bùn đất bước vào trong toa, mọi người cũng đã quen rồi.

Mạc Thiện Ny bị mùi khó chịu và âm thanh nói chuyện ồn ào đánh thức, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người, hơn nữa còn hút thuốc một cách hồn nhiên, khiến cô hơi khó chịu.

Rời khỏi mảnh đất này đã khá lâu rồi, đột nhiên đối diện với một nhóm người không thay đổi này khiến cô cảm thấy rất không thể thích ứng được.

Lúc này, nhóm những người đàn ông kia cũng đang nhìn săm soi Dương Thần và Mạc Thiện Ny, đặc biệt là nhìn chằm chằm vào Mạc Thiện Ny không rời mắt.

Những người phụ nữ trong núi đại đa số vì lao động vất vả nhiều năm, ăn mặc luộm thuộm, mặt ngăm đen, đột nhiên lại xuất hiện Mạc Thiện Ny-một người phụ nữ có đôi má hồng, ăn mặc thời thượng, lại có nước da trắng mịn màng. Hơn nữa lúc này vì cảm thấy không thoải mái, đôi lông mày đen nhíu lại, giống như Lâm Đại Ngọc chẳng may bị cảm lạnh liền được các nam nhân chú ý đến.

Cuối cùng có một người đàn ông mặt ngăm đen không nhịn được, rời chỗ ngồi tiến lại gần, đặt ngay mông xuống, ngồi cạnh Dương Thần. Vừa ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Thiện Ny, vừa quay sang cười với Dương Thần, lộ ra một chiếc răng đã xỉn vàng:

- Người anh em là người ở đâu vậy?

Dương Thần đang nhìn phong cảnh trong núi đang đẩy dần về phía sau qua ô cửa sổ. Những biến đổi ở trong toa, hắn cũng không để ý lắm.

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông mặt ngăm đen kia có ý gì đó, Dương Thần liền cười:

- Từ Trung Hải tới.

- Trung Hải?

Người đàn ông mặt đen giống như thấy một việc hết sức kì lạ, quan sát Dương Thần từ trên xuống dưới:

- Thảo nào, cách ăn mặc, phong thái không giống với những người nông thôn chúng tôi. Những bản tin ở trên TV phát, Trung Hải có những ngôi nhà cao chọc trời. Ai chà, hai người ở trong tòa nhà cao như thế mà không sợ ngã sao?

Đối mặt với câu hỏi vô nghĩa như vậy, Dương Thần cũng không biết trả lời ra sao:

- Không biết, chưa từng nghĩ tới.

Vài người đàn ông cùng đi lên tàu đều phá lên cười châm biếm:

- Hắc Nê Thu! Anh đừng hỏi những câu vô nghĩa vậy.

Hắc Nê Thu trừng mắt nhìn bọn họ, lại hỏi Dương Thần:

- Người anh em này đi vào trong núi sao? Đi làm gì vậy?

- Đi thăm một người rất quan trọng.

Dương Thần nói mập mờ.

Mạc Thiện Ny nhìn thấy Dương Thần và người đàn ông tên Hắc Nê Thu kia nói chuyện, liền quay đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ, giả vờ không biết gì cả.

Hắc Nê Thu cười lớn,nói:

- Người anh em, cô vợ của cậu trông thật xinh đẹp, mấy trăm năm ở trong núi của chúng tôi cũng không có một người như thế. Đôi bàn tay của những người phụ nữ đó thô hơn nhiều so với cô vợ của cậu, lông chân của họ còn có thể làm tóc được.

Dương Thần không nhịn được cười. Hắn phát hiện ra vai của Mạc Thiện Ny cũng đang rung rung, nghĩ đến những người phụ nữ ở trong núi, bao gồm cả cô và mẹ cô, điều này làm cho lòng cô cảm thấy không thoải mái.

Hắc Nê Thu đột nhiên ghé vào tai Dương Thần, dùng giọng thấp nhất có thể, nói:

- Người anh em, một vài người anh em của chúng tôi muốn thưởng thức những thứ mới lạ, hãy để cô vợ của cậu giúp họ, để cho vài người anh em của chúng tôi được sung sướng ở trong xe.

Mặc dù lời nói của gã đã cố nhỏ nhất có thể, nhưng vẫn có sự cục mịch và vội vã trong đó khiến cho Mạc Thiện Ny ở đối diện cũng thấp thoáng nghe được vài câu.

Mạc Thiện Ny từ lâu đã rất phản cảm đối với nhóm người này, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa, đập xuống bàn một cái, mặt đỏ phừng phừng, nổi giận nói:

- Đồ lưu manh! Cút đi cho tôi!

Mạc Thiện Ny vừa mới tức giận, không nghĩ rằng bị rơi vào cái bẫy của những người đàn ông này đã bàn với nhau từ trước.

Chỉ nhìn thấy khoảng năm, sáu gã mặc quần áo bằng vải thô, mang theo đòn gánh đang ngồi yên tại chỗ, đều lập tức đứng dậy, xúm lên phía trước,cười nham hiểm.

Hắc Nê Thu cũng đứng dậy, vẻ mặt không vui, lớn tiếng nói:

- Cô vợ nhỏ bé này, cô mắng ai là lưu manh đấy? Chúng tôi đã nói cô cái gì, hay đã làm gì cô nào? Cô định bắt nạt những người thật thà trong núi này đấy à?

Một vài hành khách khác trong toa cũng bắt đầu chú ý đến tình hình bên cạnh này, có một vài người chỉ cần nhìn thôi cũng biết chuyện gì đang xảy ra, đồng cảm với Mạc Thiện Ny. Nhưng có một số người lại lấy việc người khác gặp họa như một trò đùa giải trí. Xem ra những việc thế này cũng không phải là xảy ra một hai ngày.

- Chúng…..chúng mày……

Mạc Thiện Ny phát hiện ra mình đã rơi vào bẫy, mắt nhìn lên 6 người đàn ông đang vây quanh chiếc bàn của cô. Cô lại không thể tùy tiện nói những lời lẽ giống với tên Hắc Nê Thu nói, huống hồ, nói cũng chẳng có tác dụng gì. Đám người này ỷ đông ức hiếp người khác.

Dương Thần đứng dậy, giữ tay Mạc Thiện Ny lại véo vài cái.

Mạc Thiện Ny lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn có Dương Thần, cảm giác an tâm hơn. Cô biết Dương Thần có lúc cũng rất khủng khiếp, những người này sẽ không nói chơi, nhưng hiển nhiên trong lòng khó chịu, không phải dễ dàng bình ổn như vậy.

- Người anh em này, vợ cậu chẳng hiền chút nào. Trước mặt bao nhiêu người như vậy mà không nể mặt Hắc Nê Thu này. Nếu như không nói cho ra nhẽ, sau này sẽ khó sống mất.

Hắc Nê Thu nói với vẻ mặt của chính nghĩa.

Vài người đàn ông khác cũng phụ họa theo, giương mắt nhìn sự oan ức của Mạc Thiện Ny.

Dương Thần trấn an Mạc Thiện Ny ngồi xuống. Ngồi nghĩ cách đánh lũ người này, rồi ném ra khỏi tàu cho bọn chúng về núi. Nhưng không ngờ, tình hình lại phát sinh biến cố.

Một chiếc đòn gánh tre dài đột nhiên từ đằng sau vung lên, đập thẳng vào đỉnh đầu của một gã đang đứng đó.