Ngày hôm sau vừa là chủ nhật, cũng là ngày mà Lý Tinh Tinh nói muốn đến nhà.
Vú Vương đã sớm đi ra ngoài mua đồ rau thịt tươi sống, dường như muốn khoản đãi một bữa.
Dương Thần cũng không cố ý lảng tránh. Hắn ở dưới lầu xem tivi, đợi Lý Tinh Tinh đến.
Điều Dương Thần cảm thấy kinh ngạc chính là Lâm Nhược Khê không ngờ cũng đeo tạp dề ở trong bếp bận rộn với vú Vương, dường như là đang trêu đùa nhau và nấu ăn.
Tuy không dám khen tặng tay nghề của Lâm Nhược Khê, nhưng Dương Thần cũng coi như là cô đang chơi vui vậy, không nghĩ gì nhiều.
Sắp đến trưa, tiếng chuông cửa vang lên.
Lâm Nhược Khê vội vàng đi dép lê chạy tới mở cửa. Cô ấy lúc này có tình người hơn ngày thường, khuôn mặt tươi cười đón chào, hiển nhiên có cảm tình rất tốt với Lý Tinh Tinh.
Lý Tinh Tinh trong chiếc áo lông trắng người đẹp hơn hoa bước vào phòng. Cô gái nhìn có vẻ thành thục hơn rất nhiều. Khí chất tri thức của một cô giáo còn tăng thêm chút quyến rũ nhẹ nhàng.
Dương Thần nhìn thấy Lâm Nhược Khê cầm tay Lý Tinh Tinh nói rất nhiều những lời thân thiết, khác hoàn toàn với sự ít nói ngày thường thì không tin nổi, thầm nghĩ quan hệ của hai người này tiến triển cũng nhanh quá. Chứ không hề biết Lâm Nhược Khê cũng là thường thường ngầm học hỏi Lý Tinh Tinh tay nghề nấu ăn.
- Ôi, Tinh Tinh, lại còn mang đồ đến nữa.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy gói đồ gì đó trong tay Lý Tinh Tinh thì hơi trách nói:
- Chẳng phải nói là hôm nay muốn mời em ăn bữa cơm rồi mà, làm sao mà lại đem đồ đến vậy.
- Em đến lần đầu tiên, đương nhiên về lễ nghi thì phải chú ý một chút chứ.
Lý Tinh Tinh cười nói:
- Chị Lâm chắc là chị không thiếu những thứ tốt, em cũng chẳng mang theo thứ gì khác, chỉ là một ít rau khô do nhà tự làm thôi, dùng để hầm với thịt cũng ngon lắm đó.
Lâm Nhược Khê nghe xong liền cười, sau đó nhận lấy một gói to dẫn Lý Tinh Tinh đến sô pha phòng khách ngồi.
- Dương Thần, Tinh Tinh là khách. Sao anh không dậy chào chứ hả?
Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần vẫn ngồi xem tin tức không đứng dậy thì liền nhíu mày không vui nói.
Dương Thần khoan thai mỉm cười, chào Lý Tinh Tinh:
- Hoan nghênh tiểu thư Lý.
Nghe thấy Dương Thần gọi "Tiểu thư Lý", Lý Tinh Tinh sắc mặt hơi trắng bệch, miễn cưỡng cười gật gật đầu.
Lâm Nhược Khê cũng không thấy có cái gì khác thường cả, chỉ khi Lý Tinh Tinh ngại ngùng thì nói với cô:
- Chị đang giúp Vú Vương nấu ăn, đợi một chút là có thể ăn được rồi.
- Hay là em cùng đi giúp chị nhé.
Lý Tinh Tinh đang định đứng dậy thì Lâm Nhược Khê giữ xuống:
- Không cần đâu, nói rồi mà, chị sẽ để cho em ăn đồ chị nấu.
Thấy Lâm Nhược Khê rất là bướng bỉnh, Lý Tinh Tinh cũng không nói thêm nữa, cười ngồi xuống.
Sau khi Lâm Nhược Khê chạy vào bếp, hai người Lý Tinh Tinh và Dương Thần ngồi trên ghế sô pha, khoảng cách rất gần, cũng là vô cùng xa cách.
Dương Thần cũng có chút buồn bã. Trước đó không lâu, hai người có vẻ rất thân mật. Nhưng hôm nay, bản thân lại phân rõ giới hạn một cách tàn nhẫn giữa hai người. Nhưng cũng là vì muốn tốt cho Lý Tinh Tinh mà thôi, chỉ có thể làm như thế.
Lý Tinh Tinh hai mắt nhìn chằm chằm màn hình tivi nhưng chẳng xem được tin tức gì, trong đầu lộn xộn, trong mắt cô là thần sắc phức tạp.
Hai người im lặng như thế ngồi gần nửa tiếng đồng hồ. Lâm Nhược Khê và vú Vương bưng đồ ăn từ trong bếp ra, gọi hai người Dương Thần và Tinh Tinh mau ra ăn cơm.
Dương Thần tắt tivi, một mình đi trước vào đó, Lý Tinh Tinh thay đổi lại nét mặt không vui, cũng đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống.
Vú Vương khách khí chiêu đãi nói:
- Lý tiểu thư lần đầu tiên đến, đừng khách khí nhé, ăn nhiều một chút.
Lý Tinh Tinh thoạt nhìn cũng không có điều gì khác thường, điềm tĩnh cười trả lời.
Một bàn đầy thức ăn thịnh soạn nhìn rất chói mắt, Dương Thần cũng không nói nhiều, chỉ chú ý ăn cơm từng miếng lớn.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần đang ăn thật sự rất thoải mái thì trên mặt liền vui sướng.Bản thân cô món nào cũng ăn một chút, hương vị cũng rất khiến cô hài lòng.
Lúc này, Dương Thần hàm hồ khen ngợi nói:
- Vú Vương lúc nào cũng nấu ăn ngon như thế, chẳng trách cháu ăn nhanh, thực sự là không thể dừng lại được.
Vú Vương cười khanh khách nói:
- Cậu chủ à, đồ ăn hôm nay không phải là tôi làm.
Dương Thần sửng sốt, kinh ngạc nhìn về Lâm Nhược Khê:
- Bảo bối Nhược Khê, chẳng lẽ đều là do em làm hết sao?
Ngay trước mặt Lý Tinh Tinh mà Dương Thần lại gọi cô như vậy, Lâm Nhược Khê sắc mặt không kìm nổi ửng hồng, trong lòng hơi trách, miệng thì nói:
- Không thể sao?
Dương Thần lần này phải thực sự nhìn khác về cô.
- Làm sao mà trong thời gian ngắn như vậy mà em tiến bộ nhiều thế nhỉ?
Lâm Nhược Khê có chút kiêu ngạo nói:
- Chẳng phải là nấu ăn sao. Em học Lý Tinh Tinh vài lần. Chỉ cần học chăm chỉ thì cũng không khó lắm.
Dương Thần trong lòng thản nhiên ấm lên. Người phụ nữ này lại còn ngầm vụng trộm học nấu ăn của Lý Tinh Tinh. Mặc dù có chút ngốc nhưng ngốc một một cách rất đáng yêu.
Chả trách tình cảm của cô với Lý Tinh Tinh lại sâu sắc thân thiết nhanh như vậy, hóa ra là đã trở thành thầy trò trong việc nấu ăn bếp núc rồi.
- Chị Lâm thực sự rất có khả năng bẩm sinh. Thực ra em có dạy gì đâu.
Lý Tinh Tinh hùa vào ca ngợi một câu, nhưng trong đôi mắt có phần chua chát. Nhìn thấy mối quan hệ thân thiết giữa Lâm Nhược Khê và Dương Thần, hiển nhiên là cô không mấy dễ chịu.
Hơn nửa tiếng sau, bữa cơm trưa kết thúc, Dương Thần làm bộ ngáp vài cái, mượn cớ đi ngủ trưa, hắn lên lầu trở về phòng ngủ của mình.
Thực sự nhìn thấy ánh mắt u oán của Lý Tinh Tinh, Dương Thần trong lòng cũng không vui.
Lâm Nhược Khê bất mãn lườm hắn một cái:
- Ngoại trừ ăn ra thì chỉ biết ngủ.
Dường như đã nghiện làm việc nhà, Lâm Nhược Khê cùng đi với Vú Vương vào bếp rửa bát, sắp xếp dụng cụ nấu ăn để Lý Tinh Tinh ở phòng khách xem tivi.
Lý Tinh Tinh an phận ngồi ở ghế sô pha một lát. Sau khi đợi vài phút dường như cô đã hạ quyết tâm nào đó, hít một hơi thật sâu, cô đứng dậy, đi đến phía cầu thang.
Đi lên lầu hai, Lý Tinh Tinh đi đến phòng ngủ của Dương Thần rồi gõ cửa " Cốc, cốc"
Một lát sau, cửa mở. Dương Thần vẫn chưa ngủ, trên người còn mặc một chiếc áo lót mỏng. Hắn nhìn thấy Lý Tinh Tinh đứng ở cửa, nhất thời không biết nói gì.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tinh Tinh tràn đầy sự ai oán, nhìn Dương Thần:
- Dương đại ca, tôi có thể nói vài câu với anh không?
Dương Thần nhìn thấy bộ dạng mong mỏi của cô gái thì mềm lòng, lùi vài bước, mời cô vào phòng. Hắn quay người ngược lại, không nhìn vào mặt Lý Tinh Tinh, hắn nói:
- Có gì thì mau nói đi.
Lý Tinh Tinh đi vào cửa, cũng không đóng cửa lại, cô nói như khóc nức nở:
- Dương đại ca, anh thật sự phải nhẫn tâm như vậy sao?
- Cái này không phải là anh nhẫn tâm, mà là anh đang lựa chọn thời điểm thích hợp nhất. Cha em lúc đầu đã nói rồi. Anh nghĩ em cũng nên hiểu.
Dương Thần thở dài nói:
- Em là một cô gái tốt. Anh biết. Nhưng anh cũng biết em còn có cha mẹ. Họ cũng sẽ không muốn nhìn thấy em như thế này đâu.
- Nhưng Dương đại ca, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới, dù là anh thực sự đoạn tuyệt quan hệ với em, giả vờ như không quen em thì em thực sự có thể khiến cho cha mẹ em sống một cách hài lòng hay sao?
Lý Tinh Tinh buồn bã cười nói.
Dương Thần cũng không xoay người lại, nghe thấy lời nói của Lý Tinh Tinh Dương Thần trầm mặc, trong đầu rất loạn, hiện lên rất nhiều hình ảnh về giọng nói và nụ cười của Lý Tinh Tinh trước đây.
Từ lúc về nước, bắt đầu quen cô, cô nữ sinh đại học ngây ngô luôn bẽn lẽn xấu hổ đi theo mình gọi đại ca kia, ngày hôm nay đã trở thành một nữ giáo viên độc lập trưởng thành. Tuy chỉ là một thời gian ngắn một năm, nhưng sự nảy mầm mọc rễ của tình cảm, lại như ngọn lửa theo chiều gió lớn, khó mà kiềm chế được.
Còn nhớ lúc đi đường ban đêm về nhà, cô gái vụng trộm nhìn theo mình từ phía cửa sổ.
Còn nhớ khi mình đi cũng cô ấy đến buổi gặp mặt, cô ấy đã ngọt ngào như say nhìn mình hát.
- Em chỉ muốn có một tình yêu, chỉ muốn Dương đại ca chú ý đến em, chỉ yêu một mình em....nhưng điều duy nhất em muốn cũng là không thể nào có được đâu.
Còn nhớ trong buổi chiều tà dương chạng vạng, lời nói nhỏ nhẹ linh hoạt kỳ ảo của cô còn phảng phất quanh quẩn bên tai.
Đang lúc Dương Thần suy nghĩ rất nhiều, quên đi chính mình thì cảm nhận thấy một cơ thể mềm mại, áp sát lưng mình, một đôi cánh tay mềm mại nhỏ nhắn, ôm lấy mình, ôm eo mình từ phía sau.
Lý Tinh Tinh áp sát vào vai Dương Thần, nỉ non nói:
- Dương đại ca, không thể quên được. Chúng ta đã cùng trải qua với nhau nhiều như thế. Anh đã vì em mà làm nhiều chuyện như thế, làm sao có thể quên anh được chứ? Làm sao anh lại có thể lựa chọn cách cắt đứt tình cảm của em giành cho anh được chứ?
- Một ngày em cũng không thể quên được, chuyện anh vì em mà đến đối phó với cha con Trần Đức Hải, Trần Phong. Anh dẫn em đi mua đồ, nói rằng em là công chúa của anh. Anh dẫn em đến họp mặt, hát trước mặt em...
Dương Thần muốn Lý Tinh Tinh bỏ tay ra khỏi người mình. Nhưng lại sợ cử động như thế lại khiến cho cô gái buồn như tro tàn, tổn thương quá lớn.
- Tinh Tinh, chúng ta hãy nói chuyện với nhau đi. Đây không phải là vấn đề anh thích hay không.
Dương Thần thở dài nói.
Lý Tinh Tinh cảm xúc đột nhiên có chút kích động, lớn tiếng nói:
- Không phải, Dương đại ca. Làm sao anh lại có thể cự tuyệt với mình như vậy? Lẽ nào anh quên rồi. Hôm đó, anh ở nhà em, em đang tắm, anh lại xông vào trong...Làm sao mà anh có thể tàn nhẫn với em như vậy chứ?
- Loảng xoảng...
Một tiếng gốm sứ vỡ vụn giòn vang, ở cửa phòng vang lên.
Dương Thần bừng tỉnh, không ngờ mình lại rơi vào suy nghĩ hỗn loạn, không nghe thấy tiếng có người đi lên lầu.
Ngạc nhiên quay đầu lại, Dương Thần nhất thời ngây dại.
Chỉ thấy Lâm Nhược Khê vẻ mặt khủng hoảng và đau khổ, tuyệt vọng đứng ở trước cửa phòng, một tay che miệng, một tay cầm chặt lấy chiếc tạp dề, trong hốc mắt nước mắt cố nén không rơi xuống.
Mảnh vụn của đĩa sứ và hoa quả tươi ngon đã bổ xong, tất cả ở trên sàn rối tinh rối mù.
- Chị Lâm...
Lý Tinh Tinh buông tay ôm Dương Thần ra, cứ như là một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, cúi đầu nép người sang một bên.
- Nhược Khê, chúng tôi...
- Anh không cần nói nữa, em không muốn nghe!
Lâm Nhược Khê xoay người bước đi, rồi sau đó rất nhanh vang lên một tiếng đóng phòng lớn. Hiển nhiên là chạy về phòng mình và đóng cửa lại.
Dương Thần sững sờ tại chỗ hồi lâu, xoay người, nhìn thấy Lý Tinh Tinh không nói một câu, dường như là đã dùng hết sức lực, sắc mặt phức tạp nói: