Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 309: Nếu như nếu như nếu như



Nhìn thấy sắc mặt như vậy, Dương Thần tự nhiên có thể phát hiện cảm xúc của Thái Nghiên không đúng, nhưng không hiểu là có chuyện gì, nghi hoặc hỏi:

- Làm sao vậy, xảy ra vấn đề gì?

- Nói thật, có phải anh cảm thấy ở cùng tôi, ăn cơm cùng tôi đều làm lãng phí thời gian quý báu của anh?

Thái Nghiên hờ hững hỏi.

Dương Thần kinh ngạc, nhíu mày nói:

- Thái Nghiên, cô có ý gì, tại sao đột nhiên nói như vậy.

- Tôi có ý gì?

Thái Nghiên cười lạnh.

- Chẳng lẽ anh ăn cơm cùng người phụ nữ khác, cũng đều ăn trong ba phút là xong, cái gì cũng không nói, sau đó ngồi xỉa răng để một mình người phụ nữ đó từ từ ăn sao?

Dương Thần mơ hồ lý giải nguyên nhân Thái Nghiên tức giận, xấu hổ cười nói:

- Ngại quá, tôi cho rằng cô là cảnh sát, cho nên làm việc cần hiệu suất, hơn nữa tôi cũng không biết nên nói với cô cái gì, kỳ thực ăn trong ba phút, chính là thời gian một mình tôi ăn cơm, tôi cũng không nghĩ nhiều tới cái khác, không ngờ như vậy sẽ khiến cô không vui.

Thái Nghiên sắc mặt buồn bã.

- Cảnh sát…Trong mắt anh, tôi ngoài là một cảnh sát ra, lẽ nào không phải là một người phụ nữ sao?

Dương Thần im lặng, câu hỏi của Thái Nghiên, khiến trong lòng hắn có chút kỳ lạ, bởi vì bản thân hình như không coi Thái Nghiên giống như những người phụ nữ khác bên mình, làm một người đẹp có thể thưởng thức.

Tuy rằng, vẻ ngoài và dáng người của Thái Nghiên đều là người đẹp chọn được một trong một trăm, nhưng những hồi ức có chút không tốt trong quá khứ, làm việc với Thái Nghiên, phong cách nói chuyện, khiến hắn rất khó đem người đẹp này sánh ngang bằng với “ người đẹp” trên tranh.

- Tôi... Tôi thực không nghĩ tới vấn đề này.

Dương Thần nói đúng sự thực.

Thái Nghiên trầm mặc nói:

- Hôm nay trước khi tôi ra khỏi cửa, cố ý trang điểm một chút, đến đây, là nhà hàng tôi lựa chọn cẩn thận, anh biết đây đều là vì sao không?

Dương Thần không phải đồ ngốc, liên hệ tới lần trước tặng mình chiếc đồng hồ Rolex, lại tận tâm hết sức giúp đỡ quan tâm Trinh Tú như thế, cùng với các loại ngôn ngữ biểu hiện mấy lần gặp mặt trước, hôm nay đặc biệt vì mình trang điểm, lại hẹn mình cùng ăn cơm…

Tuy rằng Dương Thần cảm thấy không thể tin nổi, nhưng Thái Nghiên rõ ràng là có ý đó với mình.

Dương Thần cảm thấy rất đau đầu, bản thân trước kia, nếu có người đẹp cảnh sát như thế này dâng đến tận cửa, nhất định là ai đến cũng không cự tuyệt, vui mừng còn không kịp nhưng hôm nay, gặp phải người đẹp nguyện ý dính lấy mình như vậy, Dương Thần lại có chút sợ hãi, mấy hồng nhan ở bên mình, mình luôn cho bọn họ cảm giác tràn đầy thua thiệt, nếu lại giằng co không rõ ràng với người đẹp cảnh sát này, hoặc là về sau lại đến vài người, Dương Thần cảm thấy mình sẽ bị thần kinh phân liệt, trong lòng cảm

thấy áy náy với mỗi người phụ nữ cũng sẽ khiến hắn thống khổ.

Thái Nghiên thấy Dương Thần không nói lời nào, cắn cắn môi dưới.

- Anh nhìn ra được, tôi làm như vậy, anh nhất định biết tôi nghĩ cái gì, anh đừng muốn trốn tránh.

- Thái Nghiên, hôm nay tôi…Thật sự chỉ là đến trả lại cô cái túi.

Dương Thần không biết nên từ chối Thái Nghiên như thế nào, chỉ có thể nói bóng nói gió từ chối tâm ý của Thái Nghiên.

Thái Nghiên đầu tiên trên khuôn mặt kiều diễm là một sự mất mát, sau đó sự u ám trong lòng chuyển hóa thành sự phẫn uất, sự uất ức và không cam lòng phải chịu không tuôn ra thì cảm thấy khó chịu.

Thái Nghiên nhìn thẳng Dương Thần, trong mắt đầy nước mắt, châm chọc nói:

- Dương Thần, anh biết không, tôi hình như từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên gặp phải người đàn ông không chống lại được.

- Đối mặt người đàn ông như vậy, mà gia thế, địa vị, sự nghiệp của tôi thì đến người phụ nữ có dung mạo cũng đều phải ngưỡng mộ, đều không giúp gì cho tôi…

- Người đàn ông có thể cho tôi một tình yêu hoàn chỉnh hay không đều không thể khẳng định được, những người phụ nữ khác nhất định cười nhạo tôi sao ngu xuẩn như vậy.

- Đưa túi? Hừ hừ, cái túi này rốt cuộc đáng bao nhiêu tiền…Nói cho anh biết, tôi từ trước tới giờ chưa từng quan tâm những chuyện này.

- Nếu như anh có một chút, cho dù là một chút nhỏ xíu, suy nghĩ qua cảm giác của tôi, trước khi ngồi đối diện với tôi, trước khi anh nói những lời như vừa rồi, ít nhất nên kiểm tra bản thân một chút, có phải những lời đó quá tàn nhẫn không, tàn nhẫn đến mức khiến một người phụ nữ muốn nói chuyện với anh, không còn gì tự tin, thương tích đầy mình.

- Tôi không đến mức là cái loại vì lấy lại cái túi hai nghìn đồng, gọi anh đến chỗ này…Không nhìn thấy anh, tôi thật sự không sống tiếp được sao?

- Lẽ nào tôi không có cái túi tốt một chút sao? Không có thời gian tự mình đi lấy sao? Tình huống không cho phép sao? Hay là…Tôi đến tiền mua một cái túi cũng không có.

- Anh trả lời đi?

Giọng nói của Thái Nghiên đến cuối cùng trở nên to một chút, tuy nhiên bởi vì nhà hàng ở ngay bên đường, những tạp âm ở bên ngoài khiến những quan khách khác ở bên trong không chú ý mấy.

Dương Thần ngồi trên ghế, cơ thể có chút cứng ngắc, lời nói của Thái Nghiên giống như một cây kim, đâm vào trong lòng Dương Thần, mặc dù cảm giác đó không giống với những hồng nhan khác, nhưng Dương Thần biết, bất luận mình có thích cô ấy hay không, người phụ nữ dám yêu này, đã để lại cho mình ấn tượng khó có thể xóa nhòa.

Thái Nghiên nhìn Dương Thần vẫn như cũ không trả lời, trong mắt toát ra vài phần khinh miệt, cười nói:

- Anh sẽ không cho rằng, tôi sẽ vì cái túi hai nghìn đồng, sẽ xem đàn ông quan trọng hơn tôi…Một ngày, một tuần, một tháng, đều động lòng vì người đàn ông này.

Dương Thần biết rằng mình không thể lại trốn tránh cái gì, sự thẳng thắn của Thái Nghiên khiến Dương Thần cảm thấy mình có chút ti tiện, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, tình cảm với Thái Nghiên chỉ dừng lại ở tình bạn, quả thực không phải tình yêu, thậm chí đến thích đều gượng ép huống hồ cô ấy là bạn thân của Lâm Nhược Khê, mặc dù mình muốn ly hôn với Lâm Nhược Khê, cũng không có lý do tự dưng lại ở cùng cô ấy.

Sửa sang lại phía dưới, Dương Thần trịnh trọng nói:

- Thái Nghiên, cô có thể có tâm tư này với tôi, tôi cảm thấy có chút bối rối, nhưng cô nên biết, tôi đã kết hôn rồi, Nhược Khê là chị em tốt của cô, chúng ta không thể.

- Hai người chẳng qua là kết hôn giả, hợp đồng ly hôn, lẽ nào không phải sao?

Thái Nghiên nói trắng ra.

Dương Thần run lên rối loạn, kèm theo bộ ngực nhảy loạn xạ, như thế nào cũng không nghĩ tới, Thái Nghiên đã biết việc đó của mình và Lâm Nhược Khê.

- Cảm thấy kỳ lạ sao? Bởi vì tối anh không về nhà, tạo mâu thuẫn với Nhược Khê, cho nên cô ấy nói cho tôi biết rồi, kỳ thực cho dù cô ấy không nói, từ trước tới nay tôi cũng không tin, hai người là thật lòng yêu nhau mới kết hôn, Nhược Khê không phải loại phụ nữ đột nhiên thì kết hôn, cô ấy bình tĩnh hơn ai hết, không thể đột nhiên kết hôn với ai.

Thái Nghiên nói:

- Bây giờ, anh vẫn muốn dùng Nhược Khê làm cái cớ từ chối tôi sao?

Dương Thần cười khổ, cuống quýt.

- Tôi thật không ngờ cô đã biết chuyện này, nhưng Thái Nghiên, mặc dù tôi với Lâm Nhược Khê là kết hôn giả, nhưng tôi vẫn không thể tiếp nhận cô, như vậy đều không công bằng với cô và cả cô ấy, nếu lúc đầu tôi không kết hôn với Nhược Khê, nếu lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, không phải trong Cục cảnh sát, vậy có lẽ sẽ có kết quả khác, nhưng, bây giờ…Tôi thật sự không có cách nào tiếp nhận tấm chân tình này của cô, tôi không muốn lừa cô, cũng không muốn lừa mình.

Thái Nghiên cố nén nước mắt, không để nó tiếp tục rơi, quay đầu đi chỗ khác, sầu thảm nói:

- Nếu như…Nếu như…Nếu như sao?

- Từ ‘ Nếu như’ này, là lời nói tôi ghét nhất trên thế gian này đều đã xảy ra rồi, nói cũng vô dụng không phải sao? Tuy nhiên sau khi gặp Dương Thần, đặc biệt là hôm đó, sau khi anh cứu mạng tôi trong tòa nhà cao tầng, tôi liền thường xuyên nghĩ từ này.

- ‘Nếu như’ cho tôi cơ hội gặp anh trước, ‘nếu như’ anh gặp tôi trước, ‘nếu như” tôi không hồ đồ coi anh là kẻ xấu, ‘nếu như’ anh không kết hôn với Nhược Khê…

- ‘Nếu như’ lại cho tôi một cơ hội, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ thời gian một phút một giây ở bên anh, tôi nghĩ như vậy, nhưng hôn nhân của hai người, chỉ là giao dịch, chỉ là một tờ giấy, vậy bây giờ tôi vẫn không tính là muộn? ‘Nếu như’ có thể, cũng cho tôi cơ hội được không?

Nghe xong những lời như nói mơ của Thái Nghiên, Dương Thần bỗng nhiên ý thức được, mình thật sự không để ý đến những thứ trên người phụ nữ này quá nhiều, nhưng, cái này có tác dụng gì chứ, từ trước tới giờ không có đạo lý nói có là có, nó muốn đến, anh ngăn không được, nó không đến, đến hình dáng anh cũng không tìm thấy nó.

Dương Thần áy náy cười nói:

- Xin lỗi, đây không phải vấn đề cơ hội hay không cơ hội, có lẽ chúng ta có thể làm bạn bè tốt, nhưng…từ trước tới giờ không hề có cách nghĩ để cô làm người phụ nữ của tôi, đây không phải nói rằng cô không tốt bằng những người phụ nữ bên cạnh tôi, chỉ là tôi không thể bắt mình nảy sinh thứ tình cảm này, cho nên tôi không có cách nào hứa hẹn với cô cái gì.

- Nếu là như vậy, vì sao hôm đó trong cao ốc anh phải chống chọi với nhiều người như vậy, đối mặt với nhiều viên đạn như vậy, không để ý tới tất cả cứu tôi?

Thái Nghiên không cam tâm hỏi.

Dương Thần lắc đầu.

- Tôi không phải không để ý tới tất cả, cứu cô là bởi vì, cô là bạn của Nhược Khê, cũng là một cảnh sát tốt, những viên đạn đó, đối với tôi mà nói, kỳ thực trước giờ không nguy hiểm.

- Anh lừa tôi, nhất định là anh ghét tôi, ghét tôi trước đây đối xử tệ với anh như vậy, đúng không?

Giọng nói của Thái Nghiên có chút run rẩy.

- Tôi không lừa cô, cũng không ghét cô, tôi cứu cô, nhưng đây không thể nói lên cái gì, tôi đã từng cứu rất nhiều người, tôi cũng từng giết rất nhiều người, cái này đối với tôi mà nói chỉ là việc bình thường mà thôi.

Dương Thần có chút không đành lòng nói:

- Kỳ thực cô có thể lựa chọn người đàn ông tốt, người giống tôi như này không thể một lòng được, không đáng để cô rơi nước mắt như vậy.

Thái Nghiên cười nhạo vài tiếng, cũng không biết đang cười ai.

- Xem ra là tôi tự mình đa tình rồi, anh đi đi.

Nói xong, Thái Nghiên cầm lấy bát đũa, tiếp tục ăn cơm.

Dương Thần không đi, cau mày, có chút lo lắng nhìn Thái Nghiên.

Thái Nghiên lau nước mắt, ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

- Anh cho tôi là thiếu nữ mười sáu tuổi sao? Bởi vì bị một người đàn ông từ chối, sẽ đi nhảy lầu hay cắt mạch gì đó? Đi đi, bây giờ tôi rất ghét nhìn thấy anh.

Dương Thần biết giờ phút này trong lòng Thái Nghiên nhất định rất căm hận mình, nhưng lại nói không ra được những lời khác có thể khuyên giải, từ chối một tình cảm gian nan như vậy, Dương Thần căn bản không thể tưởng tượng, nếu như yêu mình, một người phụ nữ như vậy mình cũng yêu, mình có thể từ chối sao?

Ôm một tâm trạng nặng trĩu, Dương Thần đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.

Thời khắc bóng dáng Dương Thần đi ra khỏi nhà hang, Thái Nghiên buông bát đũa xuống, cả người dựa vào ghế, vai rung động, khóc không thành tiếng.