- Cửu Vĩ, con hồ ly ăn hại này, không nghĩ đến việc hoàn thành công việc.
Một người mặc áo da màu đen, vẻ rất nóng nảy, tóc ngắn màu vàng bước đi nhẹ nhàng, trước mặt Dương Thần trách Cửu Vĩ.
Cửu Vĩ lạnh lùng nói:
- Tử Miêu, cô nghĩ ai cũng giống nhau, chỉ biết đánh nhau không biết suy nghĩ
sao?
- Nói đến suy nghĩ, sao có thể so sánh với Tokugawa.
Người phụ nữ bị gọi là Tử Miêu đưa ánh mắt về phía người đàn ông tóc bác trắng vừa đi vào cửa.
Người này tuy rằng tuổi đã cao, nhưng da dẻ hồng hào, da vẫn sáng bóng, không có một chút dấu hiệu già nua. Đôi mắt giống như nước lạnh nhìn chằm chằm Dương Thần, không có chút gợn sóng.
Dương Thần trợn mắt nhìn người đàn ông, lại nhìn một người con trai và con gái đi theo sau, rõ ràng đã gặp vài lần. Bát Nhã và Hồ Ly. Chỉ có điều chưa thấy Thiên Cẩu đâu.
Dương Thần không biết rằng Thiên Cẩu đã bị Bát Nhã giết chết.
Bát Nhã nhìn thấy Dương Thần, có chút giật mình, Hồ Ly mỉm cười, dường như gặp được việc gì tốt lắm.
Còn có mấy người khác cùng đến, có ba người mặc áo da màu lam, Blue Storm của Mỹ.
Trong đó, có Jodie đã từng chiến đấu ở Tây Tạng về.
Người con gái này xinh đẹp nóng bỏng, hiển nhiên có thể nhìn thấy Dương Thần bị thương, cô vô cùng thích thú. Lúc trước, Blue Storm bị tổn hao binh tướng bởi Dương Thần, phải chịu nỗi nhục lớn. Phải dựa vào sự che chở của Venus mới bảo toàn được sinh mệnh. Hiện giờ mang theo hai gã thành viên khác cùng tổ chức Nhật Bản đến trả thù Dương Thần.
Còn ba người khác khiến Dương Thần khó hiểu.
Không ngờ một gã của giáo đình, cùng hai kỵ sĩ áo giáp.
Dương Thần không biết làm sao tòa thánh cũng tham gia đối phó kế hoạch của hắn.
- Minh Vương Các Hạ, chúng ta lại gặp mặt.
Jodie cười nói.
Cơ thể Dương Thần dần dần suy yếu lùi về phía sau. Làm hắn ý thức được, chất độc đang phát tác. Hắn đã cảm thấy không ổn, chỉ có thể dựa vào cửa.
- Tôi đã nói, cho dù là Cao Thiên Nguyên, sao có thể điều chế ra thuốc khiến tôi không đối phó được…
- Hóa ra các anh cũng tham dự…
Dương Thần cười khổ.
Nếu nói trên thế giới này ai có thể điều chế ra thuốc độc đối phó với hắn. Hoặc là có thuốc, thì khả năng chỉ là Blue Storm.
Tập hợp tất cả các nhà khoa học và các tổ chức kỹ thuật lại, phối hợp bào chế ra thuốc để nhằm vào hắn cũng không phải là không thể.
Quả nhiên Jodie thừa nhận:
- Thưa ngài, chúng ta chuẩn bị chuẩn bị cho ngài một loại thuốc, là loại thuốc độc có một không hai. Bởi vì ngài có thể chất đặc biệt, độc tố bình thường không thể gây ra thương tổn cho anh. Cho nên, chúng tôi đã nghiên cứu, lựa chọn sử dụng nguyên tố phóng xạ. Ước chừng bốn mươi triệu đô la Mỹ. Ngoài ra còn dùng hơn hai trăm triệu đô la Mỹ để nghiên cứu chế tạo… Tất cả đều vì ly trà anh vừa uống xong.
- Vậy sao?
Dương Thần cúi đầu, nhìn chén trà vừa ống, cảm thấy hoàn toàn vô vị, không màu sắc. Tự phân tích cũng thấy không bình thường.
- Các anh dùng gần ba trăm triệu đô la Mỹ, chỉ vì chế tạo ra thuốc độc đối phó với tôi. Có phải là quá lãng phí không.
- Không lãng phí…
Jodie bước lên trước, nhìn chằm chằm vào trái tim của Dương Thần, cười lạnh nói:
- Thưa ngài, ngài chẳng lẽ không phát hiện, có phải khả năng cảm giác trở nên chậm chạp? Anh không thể cảm nhận được sát khí, không thể cảm nhận được cô đang dùng dao găm đâm mình. Quan trọng hơn là cơ thể anh không hề cứng cỏi như vậy, miệng vết thương của anh không có cách nào khép lại được. Những điều đó đều do tác dụng của nguyên tố phóng xạ. Hạt Alpha có thể ngăn chặc khả năng tái sinh của cơ thể anh, cũng có thể thông qua sự va chạm không ngừng của các hạt, khiến cơ thể anh không thể mạnh mẽ như xưa nữa.
Dương Thần lúc này mới tỉnh ngộ, đây chính là nguyên nhân làm mình không thể cảm giác được, làm Cửu Vĩ ra tay thuận lợi như vậy. Không ngờ cũng là do ảnh hưởng của thuốc.
Nói như vậy, thuốc này không chỉ có ảnh hưởng đến khả năng sinh lý của hắn mà còn ngăn chặn khả năng cảm nhận và suy nghĩ của hắn.
- Thật ra cũng muốn cảm ơn ngài lần trước đã không giết tôi. Để sau khi trở về tổng bộ, có thể cung cấp cho tổng bộ tư liệu rõ ràng như vậy.
Jodie nói,
- Một cơ thể khỏe mạnh là sự kết hơn giữa thân thể và suy nghĩ. Còn Chư Thần Minh Ước trong truyền thuyết thì chúng tôi không phải là thần nên chúng tôi cũng không e ngại. Dù sao, không phải là thần thánh, không thể gỡ bỏ sự phong tỏa đó. Tôi nghĩ ngài sẽ không vi phạm, trừ phi ngài muốn trở thành kẻ thù của cộng đồng. Cho nên, loại thuốc chế tạo riêng cho ngài, vẫn cứ phải làm.
Dương Thần cười lạnh lùng nói:
- Dùng kỹ thuật vũ khí hạt nhân để đối phó với tôi, thật sự khó khăn cho các anh. Tuy nhiên, chẳng lẽ các anh cho rằng, như vậy có thể giết tôi sao?
- Không thể…
Người lên tiếng chính là người đàn ông đầu bạc, cũng là người đứng đầu hội Bát kỳ, Tokugawa. Chuyện lần này nghe nói là do y sắp xếp hết.
- Mình Vương, anh và tôi đều từng là sát thủ Zero, tuy anh không quen biết tôi, nhưng tôi hiểu rất rõ về anh.
Tokugawa giọng nói cứng nhắc, tức giận:
- Tuy rằng mọi người đều không biết, nhưng tôi lại rất rõ ràng. Anh chỉ là người của Zero thông qua thí nghiệm thần thánh đến cướp xác của Minh Vương. Mà lão thủ lĩnh Zero đã từng nói cho tôi biết một ít về tin tức của chủ thần. Tôi biết chủ thần về lý thuyết là bất diệt. Nhưng nếu cơ thể của chủ thần bị phá hư, tuyệt đối không thể tái sinh lần nữa. Theo tôi biết, chủ thần nếu đã bị giết, chỉ có thể chọn con đường luân hồi. Mà luân hồi,
chắc chắn không phải mười năm hoặc mấy chục năm…
Hai mắt Dương Thần giật giật, sự hiểu biết của Tokugawa không ngờ đã đến mức này.
Tokugawa tiếp tục nói:
- Cho nên bất luận chúng tôi có được đá thần trong tay anh không, hôm nay chỉ cần cơ thể anh bị phân hủy, anh sẽ không thể gây ra nguy hiểm gì cho chúng tôi.
Dương Thần cười nhạo:
- Tôi không phải đã đưa đá thần cho các anh sao, còn hỏi tôi đá thần như thế nào nữa.
- Đó là giả…
Tokugawa gần như rít lên, tức giận nói:
- Thủ đoạn của anh thật sự rất tài tình, đã lừa được chúng tôi. Ban đầu tưởng rằng anh âu yếm phụ nữ, sẽ lấy đá thần ra trao đổi, nhưng không ngờ là đá giả. Đá thần thật, tất nhiên vẫn bị anh giấu ở nơi bí mật.
- Minh Vương, thủ lĩnh Tokugawa chiếm được đá thần giả, nhưng đã mang đến không ít kẻ thù. Cho dù nói với người khác là đá thần giả, người khác cũng sẽ không tin. Đây thật sự là một sự tổn thất lớn.
Jodie cảm thán nói.
Dương Thần nhìn bọn chúng cân nhắc,
- Blue Storm các cô hẳn cũng là một trong những thế lực tranh giành đá thần rồi. Nếu không, có lẽ cũng sẽ không cùng hội Bát Kỳ cấu kết đến cùng.
- Đúng vậy, cho dù thế nào, chỉ cần kết quả có lợi cho chúng tôi. Chúng tôi không cần quan tâm nhiều cho tốn thời gian.
Jodie mỉm cười.
Dương Thần nhìn về phía ba gã của tòa thánh im lặng nãy giờ:
- Tôi rất ngạc nhiên, người của tòa Thánh chẳng lẽ cũng muốn đến cướp đá thần sao?
Tên hồng y giáo chủ dùng tiếng Italy nói:
- Minh Vương, tôi là người của giáo xứ Bruno Nhật Bản. Hôm nay tới đây vì anh đã đồng ý ký kết thỏa thuận ở hội nghị liên minh. Đối với giáo xứ chúng tôi mà nói, đó cũng không phải là một tin tốt. Cho nên, chúng tôi quyết định tham dự kế hoạch lần này.
Dương Thần cảm thấy tức giận. Sớm biết việc này đã không ký kết thỏa thuận. Bình thường thì không ngại, hiện giờ cơ thể mình như thế, có lẽ thật sự gặp khó khăn.
- Tôi nghĩ, giáo chủ không cần ra tay.
Tokugawa giơ bàn tay to ra với một chiếc đao cách đó không xa. Vũ khí của võ sĩ Nhật Bản đột nhiên rơi vào tay y.
- Minh Vương, anh biết cái chuôi đao này sao…
Nói xong, Tokugawa rút đao ra.
Một luồng ánh sáng giống như hào quang hiện ra trước mắt Dương Thần. Hắn chỉ kịp thấy chuôi đao này có khắc những dòng kinh, một bên khắc hình đôi rồng…
- Yêu đao, Diệp Pháp Thôn Chính!
Dương Thần lập tức nghĩ đến cái tên này. Đao này rất nổi tiếng trong giới sát thủ.
Khi Dương Thần chưa trở thành sát thủ chính thức của Zero, giới sát thủ đã truyền tai nhau về chiếc đao có cái chuôi này. Sát thủ Diệu Pháp Thôn Chính là ai, cũng không ai biết rõ.
Thôn Chính về cơ bản là loại đao nổi tiếng nhất được đúc thời Edo. Vì các loại vũ khí khác va chạm cùng đều không chịu nổi sự sắc bén đều bị phá hủy toàn bộ nên gọi là Yêu đao.
Sau đó hậu duệ của phủ Xuyên mạc, gia tộc Tokugawa đã bị tổ tiên của thôn chính giết. Đã ra lệnh không được dùng đao của Thôn Chính, nên Yêu đao đã bị phá hủy.
Nhưng, theo lời đồn đại, một Yêu đao khát máu của Thôn Chính đã được giữ lại, trên thân đao khắc dòng chứ “Diệu Pháp Liên Hoa Kinh”, có khắc hình rồng, chỉ cần thấy máu, rồng sẽ đỏ lên, có thể phát huy sức mạnh vô hạn.
Khó trách Tokugawa có thể được Minh Vương tín nhiệm như vậy, hóa ra từng là mũi nhọn của Zero.
- Xem ra anh có biết.
Tokugawa vừa vuốt ve lưỡi dao, vừa hùng dũng nói:
- Hôm nay sở dĩ như vậy là vì đang ở tại đây. Chỉ có điều đây là nhà của tổ tiên Toku chúng tôi. Ở trong này, đối với gia tộc Toku chúng tôi mà nói, chính là vinh quang nhất.Tổ tiên Toku chúng tôi bị Yêu Đao làm hại, nhưng Yêu Đao mạnh nhất lại ở trong tay gia tộc Toku chúng tôi.
Anh chính là cao thủ xứng đáng nhất để tôi xuất đao. Mặc dù anh đã bị thuốc độc ngăn chặn thực lực, nhưng vẫn xứng đáng để tôi dùng Thôn Chính giết anh.
Tokugawa nói xong, đưa lưỡi dao ra trước mặt Dương Thần.
- Tôi hỏi lại lần nữa, đá thần đang ở chỗ nào?
Dương Thần cảm giác thở cũng thấy đau đớn, nếu không phải cơ thể hắn mạnh mẽ, sử dụng nội công thì trái tim bị đâm thủng đã chết hàng trăm lần.
- Cho dù hôm nay tôi luân hồi, tôi cũng không nói cho anh.
Dương Thần cười, nói tiếp:
- Huống chi anh chưa chắc đã có thể giết tôi.
- Đồ ngốc!
Tokugawa quát to một tiếng, yêu đao trong tay như đỏ lên.
Dương Thần mặt tái xanh, phun ra một ngụm máu, khó khăn cúi đầu thấy nửa thanh yêu đao đã đâm vào ngực mình.
Ngoại trừ Yêu đao đâm vào ngực hắn, còn đâm thủng trái tim hắn.
Blue Storm nghiên cứu chế tạo ra thuốc độc, không ngờ khiến não của hắn cũng chậm chạp đi, đến tránh cũng không kịp cơ thể cũng mất đi khả năng hành động.
Dương Thần cảm thấy choáng váng một hồi, xung quanh đều mờ mịt. Cảnh vậtxung quanh bắt đầu mơ hồ.