Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 370: Thế giới bên ngoài không liên quan gì đến tôi



Tiếp tục ăn cơm, đã không cảm thấy có mùi vị gì nữa rồi, Dương Thần đã ăn hết bát cháo lớn, Lâm Nhược Khê chỉ ăn vài miếng, giống như Tuệ Lâm buông bát đũa xuống.

Vú Vương thu dọn bát đũa trên bàn, việc pha trà giao luôn cho Tuệ Lâm làm, vú Vương đến nghĩ cũng không dám nhận cái việc pha trà cho nhân vật như thế này.

Chuyện khiến vú Vương buồn bực chính là, loại người này sao có thể đến nhà mình không lí do như vây chứ? Lẽ nào Lâm Nhược Khê làm kinh doanh lớn đến mức lãnh đạo của quốc gia đều phải đến làm khách như thế này à?

Dương Công Minh nhìn thẳng vào bức tranh sơn dầu của một họa sĩ nổi tiếng mà Lâm Nhược Khê mới mua, lão phu nhân nhìn thấy Dương Thần và mọi người đang chờ ông ấy, liền dục:

- Lão gia, ăn xong rồi.

Dương Công Minh lúc này mới xoay người lại cười ha hả, chỉ tay vào bức tranh sơn dầu treo trên tường, cười với Lâm Nhược Khê nói:

- Đây là tranh của người phương Tây, nhìn thì đẹp, nhưng ta thấy vẫn không thật bằng ảnh chụp.

- Vâng.

Lâm Nhược Khê cũng không biết phải tiếp lời như thế nào, nói ông ta không có tế bào nghệ thuật nào? Muốn chết chắc? Nói ông ta đúng? Trong lòng mình không thoải mái, vì vậy chỉ “Vâng” một tiếng thôi.

Dương Công Minh cũng không để bụng, quay đầu lại nói với Dương Thần:

- Dương Thần, cái tên này của con, là con tự đặt lấy?

Dương Thần thản nhiên gật đầu:

- Chỉ là biệt hiệu thôi, họ gì, tên gì, thật ra cũng không quan trọng.

- Thanh niên, không thể nói như vậy được, con người không thể quên cội nguồn, giống như yêu nước vậy, đầu tiên là phải biết yêu bản thân, tiếp đó là biết yêu gia đình mình, nếu như đến cả cội nguồn gốc rễ của mình, đều có thể tùy tiện, thì còn cái gì mà người đó không thể tùy tiện được nữa.

Dương Công Minh ôn tồn nói.

Dương Thần đột nhiên cảm thấy mình giống như bị một quyền bông đánh vào đầu vậy, lời của người già nói rất dịu dàng, hơn nữa lại rất tươi cười, cái gọi là “giơ tay ra cũng không đánh được kẻ đang cười”, người ta ôn tồn nhỏ nhẹ nói với mình như vậy, mình chắc sẽ không thể nổi xung lên cứng miệng với người ta được, lại nói mình ức hiếp người già.

- Hôm nay đến đây chắc sẽ không vì đến nói chuyện tên họ của tôi chứ?

Dương Thần chỉ có thể cố gắng hết sức chuyển chủ đề, muốn nhanh nhanh nói cho xong chuyện.

Dương Công Minh gật gật đầu:

- Đúng là có chuyện khá quan trọng, nhưng...chuyện này ông nghĩ...nên tìm một nơi yên tĩnh một chút để nói, không biết là có được không?

- Không có gì phải che dấu cả, muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi dẹp đi.

Dương Thần mất hết kiên nhẫn nói.

- Dương Thần, không thể nói những câu như vậy được.

Lâm Nhược Khê chau mày, trừng mắt nhìn Dương Thần, anh chàng này cũng quá thất lễ rồi, bất luận đối phương có phải là người mình không muốn gặp hay không, dù sao thì cũng là bề trên, lại với giọng điệu thương lượng như vậy, sao có thể nói chuyện vô lễ như vậy được?

- Ông Dương, nếu không chê, thì vào thư phòng của tôi nói chuyện được không?

Lâm Nhược Khê đề nghị.

Dương Thần cũng biết mình nói hơi nặng lời, thấy Lâm Nhược Khê chủ động làm dịu đi không khí, cũng không nói gì nữa.

Dương Công Minh cũng không tức giận, vui vẻ gật đầu nói:

- Vậy thì cảm ơn cô, cô gái nhỏ.

Lâm Nhược Khê đứng dậy, làm động tác mời, dẫn Dương Công Minh và phu nhân lên tầng hai.

Trước khi lên lầu, Lâm Nhược Khê không vừa lòng lườm Dương Thần một cái, ý tứ rất rõ ràng------ “đi lên với em”.

Dương Thần trong lòng cảm thấy rất kì lạ, ngày bình thường những chuyện của mình rất ít khi hỏi đến, hơn nữa lại không phải là loại phụ nữ thích quản chuyện của người khác, nhưng hôm nay, sao Lâm Nhược Khê lại quan tâm đến chuyện của mình và ông già này như vậy nhỉ? Lẽ nào chỉ là vì tôn trọng thân phận của ông già này thôi sao?

Kì thực về vấn đề này, đến ngay cả Lâm Nhược Khê cũng cảm thấy kì lạ, chỉ là cảm thấy, trước mặt người này, mình nên biểu hiện tốt một chút, là cảm giác như vậy thôi.

Dương Thần thấy Lâm Nhược Khê dẫn Dương Công Minh lên, biết không lên thì cũng không được, buộc lòng bước lên cầu thang với tốc độ chậm như rùa.

Tuệ Lâm ở dưới lầu, vừa định pha trà cho Dương Công Minh, nhìn thấy bốn người đã lên lầu rồi, giật mình, vô cùng lo lắng.

Đến cửa thư phòng, Lâm Nhược Khê mở cửa cho Dương Công Minh, Dương Công Minh cười ha hả nói mọt tiếng “cảm ơn”, cùng với lão phu nhân đi vào trong thư phòng.

Khiến cho Lâm Nhược Khê cảm thấy ngượng đỏ mặt chính là, lão phu nhân hòa nhã kia trước khi bước vào phòng, tủm tỉm cười nói:

- Cô gái nhỏ có bộ dạng thành thực quá.

Tuy rằng là lời khen của người già dành cho đứa cháu nhỏ yêu quí, nhưng đã rất nhiều năm Lâm Nhược Khê không được cảm nhận sự đối đãi như vậy, vẫn thấy không thích ứng được.

Dương Thần cũng đã vào phòng rồi, Lâm Nhược Khê nhìn thấy thế, định đóng cửa vào rồi xuống lầu.

Nhưng, đang định rời đi, lại bị tiếng của Dương Công Minh ở trong phòng gọi giật lại.

- Nhược Khê à, cháu cũng vào đi, những chuyện này cháu cũng có tư cách để nghe.

Lâm Nhược Khê thân thể mềm nhũn run rẩy, lẽ nào Dương Công Minh đã sớm biết mình là ai? Có tư cách để nghe? Có ý gì vậy? Lẽ nào Dương Thần thật sự là...

Thấp thỏm không yên, Lâm Nhược Khê phân vân một chút, gật gật đầu, rồi cũng bước vào trong phòng, đóng cửa lại.

Lập tức, căn phòng yên tĩnh trở lại, vài tia nắng sớm từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, ấp áp vui vẻ, tiêu tan bớt đi vài phần không khí nặng nề.

Dương Công Minh nhìn bốn phía, nhìn một dãy bày la liệt là sách, cười nói:

- Nhược Khê à, những quyển sách này,cháu đều xem rồi à?

Lâm Nhược Khê lí nhí đáp:

- Đúng vậy.

- Không tồi, mặc dù người xưa nói phụ nữ không có tài thì càng có đức, nhưng người phụ nữ có văn hóa, thì lại luôn hiểu được nhiều lí lẽ, đặc biệt là muốn quản lí tốt chuyện của một đại gia tộc, không có học vấn thì sẽ không làm tốt được chuyện tốt này,

Dương Công Minh vui mừng quay sang Dương Thần nói:

- Dương Thần, cháu lấy được cháu dâu tốt, ông nội rất vừa lòng.

- Ông nội?

Đôi mắt long lanh của Lâm Nhược Khê mở to hết cỡ, xém chút nữa thì não thiếu dưỡng khí, hiền lành quay đầu lại, nhìn về phía Dương Thần đang không nói năng gì.

Dương Thần chau mày, hắn không ngờ, Dương Công Minh lại có thể đơn giản, tùy tiện nói ra quan hệ huyết thống như vậy.

- Tôi chưa bao giờ nói là tôi có ông nội, chắc là ông già nhận nhầm người rồi.

Nói những câu trên, trong lòng Dương Thần tĩnh lại được, khóe miệng nhếch lên thản nhiên cười, trả lời.

Dương Công Minh cũng không để bụng, dường như không nghe thấy những lời Dương Thần nói, trong ánh mắt hiện lên vài suy nghĩ, giọng điệu có chút mơ hồ nói:

- Mùa đông của hơn hai mươi năm trước, thời tiết cũng gần như thế này, con trai ta là Dương Phá Quân, cùng với đứa con dâu còn chưa cưới hỏi của ta Quách Nhược Hoa, đã sinh cho ta một đứa cháu trai, nhưng, hai đứa chúng giấu ta, bởi, đứa con dâu trước khi được cưới hỏi đã mang thai đứa bé đó rồi.

Bọn chúng cảm thấy ta không biết, kì thực, ta đã sớm biết rồi, may mắn là chúng không phá bỏ đứa bé, nếu như chúng làm như vậy, nhất định ta sẽ ngăn cản chúng.

Một khi ông trời muốn cho đứa nhỏ được sinh ra, thì không nên cướp đi sự tồn tại của nó, cho dù còn chưa được sinh ra, nhưng cũng là một sinh mệnh của Dương gia ta, là cháu trai hoặc cháu gái của ta.

Chỉ tiếc là, lúc đó ta đang tham gia tranh cử chức chủ tịch hội đồng nhân dân của trạm kiểm soát trọng yếu, Dương gia từ trên xuống dưới, tổng cộng lên đến hơn một trăm người già trẻ lớn bé gái trai, đều trông mong ta lên chức, để củng cố lại vị trí gia tộc, trước đây gia tộc chúng ta là gia tộc phát triển nhất của Trung Quốc, bất cứ ai lên chức đều sẽ đem lại sự thịnh vượng tuyệt đối cho gia tộc, còn nếu thất bại thì sẽ đem đến sự đau khổ cho cả gia tộc, để có được một Dương gia hùng hậu, rất nhiều doanh nghiệp nhà nước, rất nhiều cán bộ địa phương đều bị chèn ép thậm chí ăn đến xương cốt cũng không còn, đấy cũng là điều rất hiển nhiên.

Lúc đó, ta căn bản là không có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến chuyện đứa cháu của ta được bí mật sinh ra, thậm chí, ta còn biết rất rõ, nếu có con trước khi kết hôn, thì trong cái thời đại đó đối với gia tộc ta mà nói, chính là một vụ bê bối.

- Con dâu và con trai ta hiều rất rõ về điều này, cho nên, chúng đem cháu của ta, gửi vào một cô nhi viện, định đợi ta tranh cử xong, lại đón nó về.

Dương Công Minh chậm rãi kể lại, sắc mặt Dương Thần u ám thay đổi không ngừng.

Lâm Nhược Khê đại khái cũng hiểu được chân tướng của sự việc, từ lúc đầu bị chấn động, dần dần, nhìn Dương Thần bên cạnh bằng ánh mắt dịu dàng hơn.

Hóa ra thân thế của anh lại long đong lận đận như vậy sao?

- Sau này, không phụ sự mong chờ của mọi người, nhờ sự giúp đỡ của rất nhiều học sinh và đồng nghiệp, giúp cho Dương gia đạt được sự sinh tồn ổn định căn bản ở Yến Kinh. Ta còn nhớ, ngày trúng cử hôm đó, việc đầu tiên mà ta nghĩ đến, chính là mang đứa cháu của Dương gia ta về, nếu như không phải thằng nhỏ đó đến cô nhi viện chịu khổ, thì ông nó sao có thể bình yên mà trúng cử được.

- Nhưng, lúc con trai và con dâu ta đến cái cô nhi viện đó, không ngờ chỗ đó đã bị giải phóng mặt bằng, đám trẻ đó, cũng không thấy đâu, bao gồm cả thằng nhỏ mới vừa sinh được mấy tháng của nhà chúng ta....

Ánh mắt của Dương Công Minh lộ ra vẻ thương xót, chuyện năm đó, rõ ràng ở trước mắt, nhưng lại khiến ông già này thở ngắn than dài.

Nghĩ đến đó, lão phu nhân bên cạnh Dương Công Minh cũng tỏ vẻ đau lòng, yên lặng lau nước mắt.

Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần đứng bên cạnh không hề có bất cứ biểu cảm gì, hóa ra chuyện từ nhỏ anh ấy không có cha mẹ là thật, còn bé như vậy mà đã mất đi tất cả người thân, làm cách nào anh có thể trưởng thành được?

Đồng thời Lâm Nhược Khê cũng hiểu ra tại sao ngày hôm đó Dương Thần lại nói với Quách Tuyết Hoa đã quỳ hẳn xuống rằng:

- Vĩnh viễn đừng bao giờ nói cầu xin,

Cũng đã hiểu nguyên nhân thật sự không giết Dương Liệt, xem ra Dương Thần đã sớm biết tất cả.

- Ông cho rằng, nói những câu này thì sẽ có tác dụng sao? Từ khi tôi bắt đầu nhớ được mọi chuyện, trong thế giới của tôi, đã không có bất cứ cái gì gọi là người thân nữa rồi, cũng giống như lí lịch của tôi trong sở cảnh sát, những chuyện trước lúc tôi năm tuổi, tôi đều quên hết rồi, được người khác nhận nuôi cũng được, bị người khác bán đi cũng được, có cũng chỉ là không biết ai đã nói cho tôi biết họ của mình, sau khi năm tuổi, tôi đã ra nước ngoài, từ khi đó đến bây giờ, tôi có thể đứng được ở đây, tôi không biết làm thể nào để có thể sống được đến bây giờ.

Dương Thần cười giễu cợt:

- Tôn Ngộ Không còn biết mình được sinh ra từ đá, lúc tôi biến thành kẻ không giống người, ai có thể nói cho tôi biết, tôi từ đâu đến thế giới này? Những đau khổ mà thân thể tôi phải chịu đựng thì không nói làm gì, ông có biết, đến bản thân mình là cái gì cũng không biết thì có cảm giác như thế nào không? Cái mà mấy người gọi là đau thương, thì đáng gì?

Dương Công Minh yên lặng, nhìn Dương Thần, trầm mặc không nói nên lời.

Lâm Nhược Khê khóe mắt đỏ hoe, giờ phút này, Dương Thần của ngày bình thường đã tản mạn đi hết không còn chút nào, dường như cả người bị bao phủ bởi một hoang mạc thê lương, không còn chút sức sống hết sức tuyệt vọng.

- Trái tim tôi đã rất mệt mỏi rồi, tôi không muốn trả thù ai, nhưng hi vọng các người cũng không làm phiền đến cuộc sống của tôi, tôi chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh, không có quan hệ gì với bên ngoài.

Dương Thần nói xong, quay người định đi ra khỏi thư phòng.

- Chờ một chút!

Dương Công Minh đột nhiên hô lên một tiếng.

Bước chân của Dương Thần dừng lại, đang định quay đầu lại, nghe thấy sàn nhà phát ra một âm thanh chấn động.

Là âm thanh này? Dương Thần mở to mắt ra, quay người lại, Dương Công Minh vẻ mặt rất nghiêm túc đã quỳ rạp xuống đất.

Không chỉ Dương Thần, đến cả Lâm Nhược Khê và lão phu nhân mặt cũng biến sắc.

Bất luận là bề trên, hay là lãnh đạo, Dương Công Minh quỳ trước mặt cháu mình, tuyệt đối là khiêu chiến với lòng mình, là chuyện chịu cực hình.