Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 397: Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu



Nghe Ares nói xong, suy nghĩ đầu tiên của Dương Thần không phải là sự hoài nghi vì nếu Ares thật sự là người nắm giữ đá Thần thì gã không có bất cứ lý do nào để nói dối cả.

Trên thực tế, nếu gã thật sự muốn lấy đá Thần để trốn tránh Dương Thần thì Dương Thần cũng không thể tìm thấy gã.

Chân khí trời cho mặc dù có thể giúp Dương Thần đánh bại Ares nhưng không có cách nào giúp hắn truy tìm được hành tung của gã.

Hơn thế nữa, Ares vốn là người nói thẳng nói thật, nói một là một, thua thì cũng đã thua, gã đã nói từ bỏ thì chắc chắn sẽ từ bỏ.

- Tình hình cụ thể như thế nào?

Dương Thần hỏi.

Ares gặp Dương Thần, gã cũng không hoài nghi hắn, trước tiên là giật mình, lo lắng, cảm thấy ánh mắt Dương Thần thuận mắt hơn nhiều, gã mới đem đầu đuôi sự việc kể cho Dương Thần nghe.

Sau khi bị Dương Thần đánh bại, mặc dù Ares cảm thấy không vui nhưng cũng không quá cố chấp chuyện thắng thua, đối với gã mà nói, có thể có đủ sức chiến đấu cũng là một việc đáng quý lắm rồi.

Vì vậy Ares đã thực hiện lời hứa, quyết định gọi tên thuộc hạ của mình đang ở nhà Dương Thần về, đồng thời trả đá Thần về chỗ cũ.

Chỉ có điều, khi Ares muốn liên hệ với người hai kia thì mới phát hiện không thấy bóng dáng của họ đâu.

Trong bãi giữ xe của nhà Dương Thần, ngoại trừ bức tường bị đục khoét thì không có bất cứ manh mối nào để lại.

Hai người như biến mất vào không trung, còn đem đá thần đi đâu không biết nữa.

Ares phát hiện chuyện này không bình thường, dù cho gã không sợ Dương Thần nhưng tính tình ngay thẳng như vậy thì cần phải giải thích rõ ràng, gã liền đến quán rượu tìm Dương Thần dựa vào những hiểu biết của gã.

Nghe Dương Thần nói xong, gã ngay lập tức nghĩ ngay đến lúc trước, sau buổi tiệc của Liễu gia đã xảy ra chuyện liên quan đến chén Thánh.

Lần đó, Hughes lặn mất tăm, những người có mặt ở đó đều không hiểu, nhưng gã cảm nhận được rõ nét, rõ ràng là có ai đó dùng quy luật không gian để bắt Hughes, đồng thời mang cái gọi là “Thần lực” trong chén Thánh đi, khiến chén Thánh trở thành một cái ly bình thường, cũ kỹ.

Không lẽ lần này cũng là tên vô danh kia làm sao?

Nhưng lần trước, chénThánh chỉ bị lấy đi năng lực bên trong, còn lần này, đá Thần cũng bị lấy đi, cũng có thể nói, ý đồ của đối phương chắc chắn không giống nhau.

Ares thấy Dương Thần như có chút suy nghĩ, gã bèn nói:

- Nếu anh biết là do ai làm thì chỉ cần anh muốn tôi giúp đỡ, tôi sẽ vui vẻ giúp anh tìm lại đá Thần.

- Không cần nữa, tìm không thấy.

Dương Thần nói.

Ares nhíu mày:

- Vậy anh tính từ bỏ đá Thần à?

- Không có cách nào cả, đối phương là người hiểu được quy luật không gian, giống như tôi không có cách nào tìm thấy anh vậy, chúng ta cũng không thể tìm thấy gã.

Dương Thần cười khổ.

Ares kinh ngạc, im lặng:

- Là người nào không biết xấu hổ mà đến quấy rối vậy?

- Không phải là người tôi quen.

Dương Thần nói:

- Chắc không phải là những người mà hôm nay tỉnh lại.

Nghe Dương Thần nói lại chuyện chén Thánh, Ares mới giật mình, nhíu mày nói:

- Nghe nói, ngoại trừ mười hai vị Chủ Thần có thể luân hồi, còn lại đều đã biến mất, nhưng không loại trừ khả năng có một số người hùng mạnh bên cạnh chúng ta, vẫn tồn tại ở nơi nào đó trên thế giới này, họ tranh giành đá Thần tôi có thể giải thích được, tại sao muốn chiếm lấy cái chén thánh đó làm gì?

Dương Thần lắc đầu, hắn cũng bực mình mà tự hỏi, tại sao cần giành lấy chén Thánh, đối với người nắm rõ quy luật không gian kia mà nói thì thực sự không có gì để nói.

- Nếu như vậy thì tôi cũng sẽ giúp anh truy cho ra chuyện này.

Ares nói:

- Dám giật miếng thịt trong tay tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không cho người đó được thoải mái.

Đương nhiên Dương Thần không có ý kiến gì, người ta bỏ sức giúp mình tìm ra sự thật như vậy, thật không tồi chút nào.

Sau khi Ares rời khỏi, Dương Thần lắc lắc đầu, mặc dù đá Thần rất quan trọng nhưng không đến nỗi khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên.

Đặc biệt là hôm nay, sau khi gặp Lăng Hư Tử không biết suy nghĩ kia, Dương Thần biết thế lực tiếp xúc với mình vẫn có hạn chế.

Trở về phòng của Sắc Vi, hai người phụ nữ lo lắng nhìn hắn, Dương Thần cười cười một cách thoải mái:

- Không có chuyện gì đâu, vừa rồi có một tên nửa đêm đến tìm anh, kêu anh ra ngoài gặp mặt.

Sắc Vi và Mạc Thiện Ny đều biết rằng Dương Thần có một số chuyện không muốn nói, họ cũng không hỏi đến cùng.

Sắc Vi đột nhiên nói:

- Ông xã ơi, em muốn chuyển nhà!

Dương Thần giật mình:

- Sao mà muốn chuyển nhà?

- Em muốn rời khỏi nơi này, dọn về ngôi nhà cũ, chỗ đó rộng rãi hơn ở đây.

Sắc Vi nói.

Chỗ cũ mà Sắc Vi nhắc đến trên thực tế chính là căn nhà mà Tư Đồ Minh Trạch ở trước kia, sau đó thì gã bị trục xuất khỏi đất nước. Căn nhà đó lại nằm trong tay Sắc Vi, chỉ là Sắc Vi vẫn chưa dọn đến.

Dương Thần ngẫm nghĩ một hồi, lại nhìn thấy Mạc Thiện Ny đang lo lắng, hắn cười nói:

- Như thế nào, em muốn ở chung với Mạc Thiện Ny à?

Sắc Vi gật đầu:

- Đúng vậy, nhà của chị Thiện Ny cũng vừa mới bị phá, em lại không muốn ở đây nữa, ngôi nhà cũ đó vẫn để trống, một mình ở đó thật sự rất cô đơn, nếu sau này ở cùng chị Thiện Ny thì... Em nghĩ bọn em sẽ rất vui vẻ.

Thật ra Dương Thần không có ý kiến, đối với hắn mà nói thì sau này không cần chạy qua chạy lại nữa, nhưng tính tình của Mạc Thiện Ny cứng rắn, cô có muốn ở chung phòng với Sắc Vi không, còn là cả một vấn đề.

Sắc Vi dường như thấy được Mạc Thiện Ny đang do dự, ả cười nói:

- Chị Thiện Ny ơi, sau này chị sẽ phụ trách việc chi tiêu hàng ngày, giống như là chị đi thuê phòng vậy, như vậy được không?

Mạc Thiện Ny cảm thấy nếu từ chối nữa cũng không hay, cô bèn gật đầu, nhìn Dương Thần bằng ánh mắt giận dỗi:

- Cũng tiện cho tên xấu xa này.

Suy nghĩ kín đáo của Dương Thần bị đoán trúng, hắn cảm thấy xấu hổ và nói:

- Chuyện này em nên nghe theo Sắc Vi, anh thấy hai em sống với nhau sẽ rất hợp, giờ anh phải về giải quyết chút chuyện, vẫn còn sớm hai em ngủ tiếp đi.

Nghe Dương Thần muốn đi ra ngoài, Mạc Thiện Ny và Sắc Vi đều cảm thấy rất kinh ngạc, vốn tưởng Dương Thần khi nghe hai người phụ nữ muốn ở cùng với nhau, ngay lập tức còn muốn nhắc đến chuyện đáng xấu hổ kia.

Dương Thần cũng không muốn để hai con thỏ trắng đã dâng tới miệng như thế, nhưng nghe lời của Ares, hắn thấy cần phải về nhà xem sao, rốt cuộc là có dấu vết gì không, hiện trường có phải đã được dọn dẹp sạch sẽ, nếu có cái gì dọa mấy người phụ nữ ở nhà, vậy thì không tốt rồi.

Không đầy nửa giờ đồng hồ, Dương Thần đã trở lại biệt thự Long Cảnh Uyển.

Lúc trên xe, Dương Thần đã hỏi Molins về tình hình của tiểu đội Hải Ưng, tổn thất bốn người, những người còn lại đều bị thương nhẹ, tình hình như vậy tốt hơn nhiều so với trí tưởng tượng của hắn, dẫu sao đối phương là những người sau khi được sinh hóa nghiệm đã không còn sợ chết nữa.

Mặt cỏ ngoài biệt thự đã được dọn dẹp sạch sẽ, Dương Thần lái xe vào gara thì bị những hòn đá bị đào lên đã được lấp lại, xem ra mọi thứ giống như lúc ban đầu, chỉ là đá Thần không còn nữa, một chút dấu vết để có thể truy tìm tại hiện trường cũng không có.

Dương Thần thở nhẹ một tiếng, hắn biết mình không có cách nào tìm kiếm, chỉ có thể đi được bước nào hay bước đó.

Hôm sau, Dương Thần từ lầu hai đi xuống phòng ăn dùng bữa sáng, bên cạnh bàn ăn, Lâm Nhược Khê với bộ quần áo công sở chuẩn mực đã ăn xong và đứng lên.

Nhìn Lâm Nhược Khê cẩn thận vén vài sợi tóc lên, trông thật lạnh lùng, dáng vẻ không chút cảm xúc, Dương Thần cảm thấy chột dạ, hắn không chịu nổi mà hỏi:

- Bảo bối à, sao em lại mặc như thế này, không lẽ muốn đi làm sao?

Lâm Nhược Khê hoàn toàn không để ý tới hắn, giống như là không nghe thấy gì cả, cô vơ lấy túi xách trên sô pha rồi bước ra ngoài.

Lúc này, Quách Tuyết Hoa từ nhà bếp bưng ra một tô cháo, đột nhiên bà cười nói:

- À, Nhược Khê nói cũng sắp Tết rồi, nó muốn chọn cho con hai bộ đồ đón tết, vì vậy hôm nay phải ra ngoài, phải không Nhược Khê?

Vừa đi tới cửa và nghe được lời của Quách Tuyết Hoa, Lâm Nhược Khê dừng chân, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng ấy có chút phân vân, cuối cùng cô cắn môi, quay đầu lại rồi vâng một tiếng.

Dương Thần không phải thằng ngốc, bộ dạng vừa rồi của Lâm Nhược Khê lại như vậy, nhất định là cô ấy không muốn ở trong nhà này nữa, vì vậy đã chọn việc đi làm, đây rõ ràng là Quách Tuyết Hoa thấy hai người gượng gạo, Lâm Nhược Khê không quan tâm đến mình, cố ý cho mình một lối thoát, cũng là để Lâm Nhược Khê đừng lãnh đạm và quá đáng nữa.

Mặc dù Dương Thần rất biết ơn sự bao che của Quách Tuyết Hoa đối với mình nhưng hắn không khỏi cảm thấy làm như vậy thật là tàn nhẫn với Lâm Nhược Khê.

Không lẽ trong nhà mình đã xuất hiện mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu?

Sau khi trả lời Quách Tuyết Hoa, Lâm Nhược Khê tiếp tục im lặng rồi bước ra cửa, xem bộ dạng của cô, chắc là có gì đó uất ức, bình thường cũng không biểu hiện ra bên ngoài.

Dương Thần ngồi xuống, sau khi ăn chút cháo, hắn im lặng một hồi, rồi nói với Quách Tuyết Hoa đang lột trứng luộc trong lá trà:

- Sau này... Mẹ đừng đối xử với Nhược Khê như vậy, là do con sai, nên cô ấy tức giận cũng đúng thôi.

Quách Tuyết Hoa sửng sốt, buồn bã nói:

- Là mẹ nhiều chuyện rồi... Mẹ biết mình không phải là tấm gương tốt, đối với con và Nhược Khê mẹ cũng không làm tròn bổn phận của một người mẹ... Nhưng mẹ không chịu nổi, mẹ thấy sắc mặt Nhược Khê thường không tốt, kết hôn cũng được hơn nửa năm rồi cũng không chịu ngủ chung, cũng hơi quá đáng, mẹ cũng biết nó là một đứa con ngoan, hai ngày trước mẹ có nói chuyện với nó, cũng rất tốt, nhưng mẹ không muốn nhìn thấy con cứ chịu tủi thân, chỉ cần nghĩ tới cuộc sống khổ cực của con trước đây, mẹ không đành lòng nhìn người ta lạnh nhạt với con, dù là con dâu cũng không được...

Dương Thần nhìn Quách Tuyết Hoa bằng ánh mắt phức tạp, hắn lắc đầu.

- Con không có bất cứ tủi thân nào cả, chuyện của chúng con rất đặc biệt, tóm lại chuyện sau này của chúng con, hãy để chúng con tự mình giải quyết.

Nói xong, Dương Thần đứng dậy, cầm áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài.

Quách Tuyết Hoa ngẩn người ra:

- Dương Thần, con còn muốn ra ngoài sao? Bữa sáng mới ăn được một nửa thôi mà.

- Con đến công ty một chuyến, sắp Tết rồi, hai người không thể mặt nặng mày nhẹ mà ăn cơm tất niên được.

Dương Thần nhún vai:

- Nếu có phải quỳ gối, con cũng phải mời được cái bộ mặt Quan Âm lạnh lẽo đó trở về.