Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 507: Nhạc thiếu nhi



Tại khách sạn Sophie đặc biệt, trong phòng dành cho Tổng Thống, trong không gian to như vậy, mọi thứ đồ dùng gia đình đều đầy đủ và thanh lịch, làm cho cả gian phòng thoạt nhìn giống như một ngôi nhà.

Căn phòng được thiết kế theo phong cách truyền thống của Pháp và dung hợp thêm phục cổ phong cách Rome, tất cả trưng bày đều rất sáng tạo, quá nghiêm khắc, khiến tân khách đi vào là có thể ngửi thấy mùi cao quý và hương vị ung dung.

Mỗi ngày đều đổi hoa tươi cắm vào trong chiếc bình tinh mỹ ở góc phòng. Trong không khí còn tràn ngập mùi hương của nhiều hàng hiệu nước hoa Pháp, nồng đậm mà không gay mũi.

Lúc này, cửa phòng tắm từ trong mở ra, vừa mới tắm nước nóng xong, trên người Lâm Nhược Khê mặc mỗi một bộ áo ngủ bằng sợi tơ màu trắng của khách sạn, cầm trên tay cái khăn bông mà lau những giọt nước vẫn còn dính lại, chậm rãi đi đến phòng có cửa sổ sát đất!

Áo ngủ rộng thùng thình che dấu lớp da thịt trắng nõn nà và đường cong tuyệt hảo.

Cảnh đêm Paris cũng không phồn hoa như Trung Hải, phần nhiều, là một loại yên tĩnh lưu động, thật giống như ở giữa hàng vạn ngọn đèn dầu vậy. Cũng có thể cảm nhận được đặt mình ở trong biển hoa thông thường.

Thờ dài sâu kín, Lâm Nhược Khê dừng những động tác lau tóc, xoay người nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường bằng gỗ theo phong cách cổ xưa.

Từ lúc Dương Thần bị mang đi, đã qua nhiều giờ không có đến nửa điểm tin tức. Tuy trong lòng hoàn toàn tin tưởng Dương Thần, những cũng không thể giảm bớt vài phần lo lắng.

Một mình đứng lẳng lặng ở trong phòng, Lâm Nhược Khê hơi xuất thần, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Không lâu trước đó, chính mình hoàn toàn không có xem người đàn ông này bình đẳng như nhân loại, thậm chí nhiều lúc, hy vọng hắn chết đi, đừng ở trước mắt mình mà khiến mình phiền lòng. Tóm lại khiến mình nhớ lại cái đêm ác mộng mất trinh tiết kia. Đêm ấy giống như là địa ngục.

Nhưng vô tình, hai người đã cùng đi được một năm rồi. Cãi nhau, giận dỗi, chiến tranh, hay nói giỡn, trong sinh hoạt từng ly từng tý, từng cảnh tượng giống như mới chỉ hôm qua thôi.

Nhìn lên chậm trễ, bận rộn trong cuộc sống, chỉ có điều như vậy mà một người thoạt nhìn có thể có, có thể không, người đàn ông không làm việc đàng hoàng, nhưng dường như… Cuộc sống biến thành một người lạnh tanh không giống như trước kia nữa.

Toàn thân người này, gần như không tìm thấy ưu điểm gì. Lười nhác, thô tục, thậm chí thấp kém, hút thuốc, uống rượu không nói. Còn gái gú thật sự, còn chẳng sợ cũng không them cất giấu. Hắn chế giễu, lộ liễu trêu hoa ghẹo nguyệt, da mặt dày y như tường thành vậy!

Tóm lại chỉ làm mình tức giận, chỉ vui đùa với mình, nói móc mình, châm chọc mình, còn hù dọa mình, khiến mình phải lo lắng, hoảng sợ…

Thoạt nhìn rất nghe lời, nhưng những lúc quan trọng, căn bản là vì lợi ích của bản thân, không nghe theo lời khuyên của ai. Chủ nghĩa đại nam tử vô cùng thấm sâu rồi.

- Đàn ông như vậy, không có gì đáng để thích cả…

Lâm Nhược Khê thì thảo hỏi, cũng không biết hỏi ai.

Dù sao trên máy bay lặn lội đường xa, lại đến quá trưa, đi đường mệt mỏi, còn gặp phải chuyện bắt cóc, giờ phút này thực ra cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Lâm Nhược Khê cảm thấy thân thể mềm nhũn, vì thế đi đến bên giường lớn ngồi xuống, cúi đầu, cũng không có dũng khí để mà nằm xuống.

- Nếu mình ngủ, sáng sớm ngày mai hắn có thể trở về sao?

Lâm Nhược Khê cảm thấy ý nghĩ rất khó chịu, đau khổ nhắm mắt lại, lắc lắc, mở mắt ra, tự nhủ hỏi:

- Rõ ràng là một tên vô lại như thế, tại sao mình lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ vì buổi tối hôm đó hắn thổ lộ với mình sao…

Trong đầu không tự chủ được hiện lên cái đêm đó, chạy vội ra từ nhà ăn, hình ảnh chạy trên đường mà khóc…

- … Chính là một người đàn ông thối nát như vậy, anh chỉ là một người trong một thế giới khác với em, anh có thể thích em không?

Nhớ tới một khắc ấy, tiếng Dương Thần hô to thấp thoáng như ở bên tai không ngừng vang lên. Trên mặt Lâm Nhược Khê hiện lên một tia ngượng ngùng, bật cười.

- Thật là, có người đàn ông nào lúc thổ lộ lại nói chính mình thối rữa… Đúng là đồ ngốc… Nhưng cho đến bây giờ, em vẫn chưa từng nói thích anh mà, ngu ngốc…

Nhưng nếu mình không thích hắn, tại sao lại nghĩ đến hắn… Mình… Thực sự là…

“Reng reng..”

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, khiến Lâm Nhược Khê lúng ta lúng túng, làu bà làu bàu bị ngắt ngang.

Bị làm cho kinh sợ, Lâm Nhược Khê ngồi thẳng người, xoa xoa khóe mắt trong suốt, mới giơ tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

- Nhược Khê, không quấy rầy em chứ?

Bên kia điện thoại là Cố Đức Mạn.

Lâm Nhược Khê lên tiếng, nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi:

- Có tin tức gì của Dương Thần sao? Luật sư đã nộp tiền bảo lãnh hắn rồi hả?

Cố Đức Mạn rất khó xử, nói:

- Anh đã gọi toàn bộ luật sư giỏi nhất Paris, trước mắt vẫn chưa có tin tức gì. Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ đem hết toàn lực, hắn sẽ không sao đâu!

- Ừ… Vậy anh có chuyện gì sao?

Lâm Nhược Khê thấy không phải chuyện về Dương Thần, trong lòng như mất mát thứ gì đó, giọng điệu cũng lạnh xuống theo.

- Anh thấy em có vẻ như là mệt chết đi, tâm tình cũng không phải tốt lắm. Anh đã nghĩ muốn dẫn em đên khách sạn Thái mát xa, nơi đó có nhưng nhân viên mát xa nữ tốt nhất, còn giúp em nghỉ ngơi nữa. Buổi tối đi ăn cái gì đó như là Hamburg, anh mời em đi ăn…

- Không cần!

Lâm Nhược Khê trực tiếp cắt ngang lời nói của Cố Đức Mạn,

- Cảm ơn ý tốt của anh! Nhưng đã khuya, em muốn nghỉ ngơi.

Cố Đức Mạn trầm mặc một lát, nói:

- Cũng được, ngày mai sẽ bắt đầu tuyên bố một số tác phẩm thời trang. Sáng sớm mai anh sẽ đón em, mặc kệ Dương tiên sinh có thể xuất hiện sớm hay không, chuyện công tác không thể trì hoãn.

- Là ở bảo tàng Louvre, đại sảnh Sailer, bên cạnh quảng trường Tuileries đúng không?

Lâm Nhược Khê hỏi.

- Đúng vậy! Nhược Khê, quả nhiên trí nhớ của em rất tốt.

Cố Đức Mạn cười nói.

- Không cần tới đón em, tự em qua được. Anh sắp xếp cho em một người tài xế là được, em sẽ phụ trách tham gia xung quanh các hoạt động mốt trang phục, anh phụ trách liên hệ với các nhà thiết kế và các nhà máy có thương hiệu, như vậy mới có hiệu suất. Nếu anh cùng em đi tham gia, chẳng khác nào khiến các công ty hằng ngày công tác không có ai làm chủ, điều đó không thể thiếu.

Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.

- Nhưng…

- Quyết định như vậy đi!

Lâm Nhược Khê trực tiếp tắt điện thoại…

Ở trong phòng, Cố Đức Mạn nghe được giọng chiếu cố trong điện thoại, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức hung hăng ném điện thoại xuống, sắc mặt âm trầm, thở mấy hơi thật mạnh, trong mắt tràn đầy âm u, lạnh lẽo.

- Em dám coi rẻ sự tồn tại của anh, Lâm Nhược Khê! Sớm muộn gì em cũng là của anh…

Cố Đức Mạn híp híp mắt, lầm bầm làu bàu vài câu, đang muốn tắt ngọn đèn ở đầu giường đi, cũng không nghĩ lại có tiếng chuông cửa bị ai đó ấn vang lên.

Vẻ mặt Cố Đức Mạn không tình nguyện mặc đồ ngủ từ trên giường đứng lên, đi đến cạnh cửa, thông qua mắt mèo, nhìn thấy tình hình bên ngoài. Phát hiện một gã nhân viên phục vụ khuôn mặt tươi cười duyên dáng.

Mở cửa, Cố Đức Mạn nhíu mày nói:

- Chuyện gì? Không biết khách đang buồn ngủ sao?

Nam nhân viên phục vụ khách sạn mặc đồng phục chỉ cười mà không nói, chỉ có điều lấy ra từ phía sau một tấm danh thiếp màu đen, đưa tới trước mắt Cố Đức Mạn.

Cố Đức Mạn cảm thấy quen quen, giống như đã gặp ở đâu rồi, nhưng không nghĩ ra cụ thể là ở đâu.

- Đây là cái gì?

Cố Đức Mạn buồn bực hỏi han.

Trên mặt nhân viên phục vụ tắt nụ cười, trong mắt ánh lên một cái, đột nhiên tay kia của tên phục vụ giơ lên một khẩu súng lục, họng súng ngay sau đó, nhắm vào cái trán của Cố Đức Mạn.

Cố Đức Mạn ngơ ngác nhìn họng súng trước mặt, cuối cùng cũng nhớ ra Dấu ấn bảo vật thái dương kia là cái gì, rõ ràng chính là dấu hiệu trên người bọn cướp.

- Có việc cần nói chuyện với mày! Vào nhà! Từ từ nói!

Vẻ mặt cười lạnh của “Nhân viên phục vụ” ánh mắt ra hiệu quay vào trong phòng, gằn từng tiếng nói!

Mà ở bên kia, sau khi Lâm Nhược Khê tắt điện thoại, ngơ ngác một lát, cuối cùng cũng thở dài, đang định tắt đèn đi nghỉ, cũng nghe được tiếng chuông cửa.

Bởi vì ở khách sạn này chỉ có mấy gian phòng Tổng Thống như vậy, trong tình huống bình thường sẽ không có người đến quấy rầy. Dù sao không ít người ở đây đều có vệ sĩ đứng ở ngoài cửa.

Lâm Nhược Khê nghi hoặc, cũng không nhớ rõ mình có người quen ở Paris hay không. Cố Đức Mạn bị từ chối, nhưng cũng không có gan qua đây!

Đi dép lê vào, Lâm Nhược Khê đi tới cửa, cẩn thận nhìn thoáng qua lỗ mèo, nhưng bộ dạng sợ hãi cả kinh.

Không ngờ, thấy cũng là một con mắt.

Lâm Nhược Khê bối rối lui một bước, ôm lấy ngực, mới tỉnh ngộ lại. Là có người đùa dai chính mình, dùng ánh mắt chắn lên lỗ mắt mèo.

Căm giận dậm mạnh một cước, Lâm Nhược Khê đang định mặc kệ bên ngoài, đi trở về phòng ngủ, lại bỗng nhiên nghe được người bên ngoài bắt đầu ca hát.

- Tiểu Nhược Khê ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, nhanh mở ra, chồng em đã trở về…

Cái giọng nói này, rõ ràng là Dương Thần.

Lâm Nhược Khê quay người lại, mở cửa ra vừa thấy, quả nhiên là vẻ mặt cười xấu xa của Dương Thần đang đứng ở cửa.

- Thế nào, anh đã chế lại bài hát này, vẫn dễ thật dễ nghe. Anh đã nói, tuyển anh làm giám đốc công ty giải trí, vẫn là…

Chính mình đắc ý, Dương Thần không thể nói hết lời, liền nói không được nữa, bởi vì – Lâm Nhược Khê đã bổ nhào vào trong lòng ngực mình.

Mềm mại, thân hình đầy đặn, chỉ khoác một chiếc váy ngủ tơ mỏng, giữa sợi tóc, còn hỗn tạp dầu gội đầu cùng mùi thơm của cơ thể Lâm Nhược Khê, thơm ngào ngạt, hương vị tràn đầy cả cảm quan của Dương Thần, gợi người mê say.

Dương Thần không chỉ một lần ảo tưởng, vợ của mình, ngày nào đó sẽ giống với những cô tình nhân của mình, sẽ không lạnh băng mà đối mặt với mình. Mà khi thấy mình, sẽ vui vẻ nhào vào trong lòng ngực, để mình tùy ý yêu thương.

Nhưng, giờ khắc chân chính này tiến đến, Dương Thần lại phát hiện mình cũng nửa điểm ong ong, có nghĩ đến cũng không đứng dậy được…

Bởi vì, người phụ nữ ở trong lòng ngực, đang chảy nước mắt.