Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 546: Búp bê



Có thể là bởi vì âm thanh thực sự quá lớn, có thể là vì hiệu quả của thuốc đã hết, có thể là vì thời gian thực sự đã kéo quá dài.

Tóm lại, Lâm Nhược Khê sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, mà lại nhằm đúng lúc Dương Thần giết người, trong khi được vòng bảo hộ bảo vệ ở bên ngoài để tránh bị hàn băng làm đông cứng thì cô tỉnh lại.

Thậm chí, sự xáo trộn trong ánh mắt của Lâm Nhược Khê khó có thể che giấu được, có một chút gì đó hoang mang, bối rối, mơ hồ, đau khổ khó có thể nói thành lời. Dương Thần đoán rằng người phụ nữ này thực ra sớm đã tỉnh rồi, điều đó cũng không chắc.

- A….Tỉnh rồi!

Đột nhiên, Dương Thần phát hiện ra mình nói một câu vô nghĩa.

Lâm Nhược Khê chăm chú nhìn một lúc, tất cả những cảm xúc vừa bộc lộ ra đều biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Người phụ nữ này không nói gì, chăm chú nhìn vòng bảo hộ bao xung quanh cô, cũng không biết vì lạnh hay vì sợ mà Lâm Nhược Khê run rẩy co người lại.

Giống như một bông hoa ở trong băng tuyết, không thích hợp được với thế giới bên ngoài.

Stern và Alys nhìn nhau, Từ ánh mắt của đối phương đã nhìn ra vẻ mặt hạnh phúc trên sự đau khổ của người khác. Họ rất rõ, phát hiện ra tất cả những thứ này, mặc dù đều nằm trong tầm tay của Dương Thần, nhưng lại là sự lừa dối đối với Lâm Nhược Khê.

Dương Thần cũng không quan tâm đến hai anh em nhà kia, suy nghĩ xem nên nói thế nào với Lâm Nhược Khê.

Vốn nghĩ kế hoạch lần này chắc chắn như vậy, Dương Thần cũng đã nghĩ đến việc liệu Lâm Nhược Khê có nhìn thấy những bí mật mà hắn đã giấu hay không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn với nhau. Vì vậy, không do dự nhiều, liền sắp xếp một loạt những việc này.

Trong một hoàn cảnh đặc biệt như vậy, Dương Thần cảm thấy hơi bối rối trước mặt Lâm Nhược Khê. Thở một hơi dài, trấn tĩnh lại.

Thấy Lâm Nhược Khê ngồi ở trên boong tàu như vậy, Dương Thần chỉ nghĩ là cô sợ hãi. Dù sao người phụ nữ này, dù tâm lý có phần vượt trội hơn người, nhìn thấy những hình ảnh bình thường như vậy, nhưng lại nghe thấy cuộc đối thoại giữa thần với thần, giống như nói chuyện với thế giới khác, không bị dọa cho ngất xỉu mới là chuyện lạ.

- Đừng lo lắng, mọi việc đã qua rồi. Nào, anh đưa em trở lại khách sạn, tối nay là có thể về đến quán rượu.

Dương Thần đi đến trước mặt Lâm Nhược Khê, giơ tay ra, vòng tròn bảo hộ mà Stern kia thi triển không có tác dụng ngăn cản hắn.

Dương Thần nắm chặt lấy bàn tay trắng ngần nhưng lạnh lẽo của Lâm Nhược Khê, truyền một chút chân khí vào trong đó để chống lại cái lạnh âm mười mấy độ ở bên ngoài.

Lâm Nhược Khê cũng không phản kháng hay có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ ngoan ngoãn nghe theo. Trước đó, với những gì mà Lâm Nhược Khê gặp phải, cô đều đỏ mặt hoặc tránh đi, nhưng lúc này cô lại giống như một con búp bê cho Dương Thần điều khiển. Nói bắt tay thì bắt tay, nói đứng lên thì đứng lên, nói đi thì đi, không nói bất kỳ lời nào.

Ánh mắt rất bình thản, khuôn mặt không hề có cảm xúc gì, nửa chữ cũng không nói.

Người phụ nữ lạnh lùng như băng tuyết này, lúc này đứng trên con tàu bị bao phủ bởi hàn băng, giống như một khối băng được đẽo tạc vô cùng tinh xảo, không có những thứ xúc cảm hỗn tạp, chỉ trơn bóng và trong suốt.

Dương Thần cuối cùng cũng ý thức được nhiều thứ khác so với tưởng tượng của bản thân, trong lòng trào lên sự bực tức, tất cả những gì trước mắt đều khác xa so với tưởng tượng của hắn.

Cho dù Lâm Nhược Khê tức giận cho hắn một cái tát, Dương Thần cũng sẽ không né tránh. Tức giận lườm nguýt, chửi vài câu lạnh lùng, Dương Thần cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Nhưng, Lâm Nhược Khê lại hoàn toàn im lặng, khiến Dương Thần rất khó để chịu đựng được.

Rốt cuộc vấn đề là ở đâu? Dương Thần không hiểu được, đành phải gác lại trước, mang Lâm Nhược Khê và mẹ con Harry rời khỏi đây, mới chính là việc cần thiết.

Đương nhiên Dương Thần chỉ phụ trách việc mang Lâm Nhược Khê đi, còn Harry và mẹ cậu ta thì hai anh em Stern sẽ đưa họ trở lại tàu. Hắn cũng có ý nghĩ sẽ không để cho hai anh em nhà này được nhàn rỗi.

Tất cả đã trở về điểm xuất phát rất thuận lợi. Ngoài việc ở trên tàu, mọi người nhìn anh em Stern với ánh mắt khác thường ra thì không ai nói gì cả.

Nhưng người phụ trách chính của đội Hải Ưng và Zero là Solon lại đi lên, giới thiệu cho Lâm Nhươc Khê về thân phận của mình trong xã hội, hơn nữa chủ động, tận tình với Lâm Nhược Khê, khiến cho không khí trên tàu náo nhiệt hơn chút.

Chỉ có điều, Lâm Nhược Khê vẫn tỏ ra rất im lặng, thẫn thờ ngồi nghe những người này nói chuyện. Họ nói, tin này mà được đưa ra ngoài thì chức danh kia, xã hội thượng lưu châu Âu sẽ vô cùng thèm muốn. Trong ánh mắt của cô, ngoài sự ngỡ ngàng ra thì những thứ còn lại dường như là sự hoang mang.

Dương Thần đứng ở bên cạnh, nhíu mày, nghĩ rằng Lâm Nhược Khê khó có thể chấp nhận ngay được những chuyện mà cô chưa từng nghĩ đến bao giờ, nên mới tỏ thái độ như vậy. Vì thế mà hắn cũng không quấy rầy cô thêm, nghĩ tiếp, khi đến được Paris rồi, nghỉ ngơi một đêm, Lâm Nhược Khê tự nhiên sẽ hồi phục trở lại.

Dương Thần có một chút hối hận, đáng lẽ nên sớm tiêm cho Lâm Nhược Khê một liều thuốc dự phòng, thì cũng không đến nỗi cô rơi vào tình trạng đáng thương như bây giờ, nói cũng không dám nói.

So với người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán, ngang tàng lúc trước thì Lâm Nhược Khê lúc này, ánh mắt vô hồn, không một chút cảm xúc, không có muốn nói bất cứ điều gì, như một con cừu non co ro ở một góc, làm cho Dương Thần cảm thấy khó có thể quen được.

Sau khi trở lại cảng Le Havre, Dương Thần đưa Lâm Nhược Khê đến điểm đỗ xe, để cho Lâm Nhược Khê đang vô cùng yếu đuối ngồi vào bên trong, ổn định một lúc mới khởi động xe, mở hệ thống sưởi hơi để tránh được sự sợ hãi và giá lạnh, gió biển bên ngoài cũng không phải lạnh bình thường.

- Bà xã à, em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi một lúc sẽ trở lại, rồi sẽ mau chóng đưa em trở lại khách sạn.

Dương Thần cười nói nhẹ nhàng với Lâm Nhược Khê, cũng không quan tâm xem Lâm Nhược Khê có đang nghe hắn nói hay không.

Sắp xếp ổn thỏa cho Lâm Nhược Khê xong, Dương Thần mới quay lại cảng. Hơn trăm người đã ngồi tàu Louie số hiệu 16 trốn về, đã tản đi một đám, nhưng vẫn còn lại một đám nữa.

Vì thân phận của Stern và Alys, hơn nữa cũng không có ý công khai hết. Lần này bọn họ ra tay chỉ để giải quyết tên Apollo giả Daipuni, nhưng vừa hay lại có thêm Dương Thần cùng tham gia, nên cả ba người cùng chơi một trò chơi.

Đám người Verdessa đã chứng kiến tất cả, đương nhiên cũng không dám nói ra tất cả những gì diễn ra thực sự, chỉ nói đơn giản về hành vi phạm tội của Daipuni, rồi mọi công lao đều đổ dồn cho Dương Thần.

Đây cũng là việc bất đắc dĩ. Ngoài Dương Thần ra, những người khác sẽ không tin còn có ai khác có thể giải quyết dễ dàng được việc này.

Nhưng Dương Thần cũng sẽ không quá lo lắng, nhiều người như vậy biết được thân phận của mình, không biết có mang lại phiền phức hay không. Những tổ chức này cũng không ngu ngốc, chẳng có ai dám mạo hiểm đi đắc tội với các vị thần.

Nói trắng ra là những người này chỉ mong sao thân phận của những vị thần là không có thật. Sự tồn tại của các vị thần sẽ chỉ ảnh hưởng đến sự ổn định chính quyền của các nước, tôn giáo sẽ đạt được sự phát triển nhanh chóng. Những thứ này là những thứ mà các nhà chức trách không muốn nhìn thấy. Cũng giống như việc mình về Hoa Hạ, Viêm Hoàng Thiết Lữ biết mình là chủ thần, nhưng cũng sẽ không tùy tiện nói ra.

Cho nên, cho dù tất cả mọi người đều biết thân phận của 3 người Dương Thần thì bọn họ cũng sẽ không truyền ra ngoài. Đối với thế giới thống trị trong cuộc sống của con người, các vị thần muốn lặng lẽ theo dõi mà không ai biết đến, đó chính là sự phối hợp tốt nhất.

Kết quả là hai em Stern vẫn chỉ đóng vai là những người giải cứu con tin, còn đám người Vân Miểu sư thái và Sargeras là những người chứng kiến.

Sự việc sẽ được hiểu như vậy, còn những thứ nhỏ nhặt, tìm thời gian, các hội nghị liên lạc giữa các chính phủ cũng có thể kết thúc. Các tổ chức ở trên cảng cũng bắt đầu giản tán nhanh chóng. Các tổ chức của Cao Thiên Nguyên và Thạch Trung Kiếm lưu lại đến cuối cùng. Thái độ của đám người Thạch Trung Kiếm đối với Dương Thần cũng chuyển sang tốt hơn. Dù sao cũng nhận ân huệ của Dương Thần mới sống lại được, mà đám ngoại đạo của Cao Thiên Nguyên cũng đơn giản là nói là từ biệt. Đối với bọn họ mà nói, làm như vậy đã là rất tôn trọng rồi.

Còn về thanh kiếm tử thần đang ở trong tay của Solon, mặc dù có không ít người thèm khát nó, nhưng cũng không có gan rút răng trong miệng hổ, mặc dù Dương Thần không quá coi trọng thanh kiếm này.

- Minh Vương Các Hạ! Thần khí này, thực sự không cần mang đi sao?

Solon ôm chiếc hộp đen, do dự, vẫn hỏi lại Dương Thần.

Dương Thần vỗ vỗ vào vai người bạn cũ, nói:

- Các người hãy mang đi, chuyển đến cho Ron là được rồi. Thanh kiếm này đối với tôi mà nói chẳng có tác dụng gì. Vốn tưởng rằng sẽ có kẻ đến cướp nó, nhưng bây giờ xem ra tôi đã đoán sai. Những thứ thừa thãi để chỗ tôi quá nhiều rồi, mang theo nó nữa thì thật là phiền toái.

Solon gật gật đầu, cũng không nói gì thêm. Kính chào Dương Thần theo nghi thức quân đội, sau đó dẫn mọi người rời đi.

Đám cán bộ nước Pháp Verdessa nhìn thứ đồ vật vốn là của nước mình bị mang đi như thế, thì cảm xúc như hỗn tạp, cũng không dám tỏ ra bất mãn. May mà Lĩnh vực của thần đã không còn nữa, mối nguy hiểm của Tổng thống và cũng đã qua, bọn họ coi như không bị mất mát gì.

Lúc này, Sargeras và Lilith tiến lên trước, Sargeras dẫn theo Lilith nhẹ nhàng cúi đầu, cười nói:

- Lần này may mà có Minh Vương Các Hạ ra tay. Nếu như ngài đồng ý ở lại vài ngày thì tôi muốn mời Minh Vương Các Hạ đến pháo đài cổ kính của tôi, để chúng tôi thể hiện tình cảm của mình với ngài.

Dương Thần vội phất tay:

- Thôi đi, căn phòng ngàn năm tuổi mà các người ở, tôi không có hứng thú. Các người bị thương cả rồi, mau chóng trở về tu dưỡng mới là tộc trưởng tộc Vatican đích thực. Nếu như bị sụp đổ thì Camarilla cũng sẽ loạn.

Sargeras có chút ngượng ngùng:

- Không có sự cản trở nào cả. Mặc thực lực của Thánh thể rất mạnh, nhưng được sự giúp đỡ của Minh Vương Các Hạ, cùng với thân thể này của tôi thì còn có thể chịu đựng được.

Đôi mắt màu xanh nước biển xinh đẹp và quyến rũ của Lilith tràn đầy sự kỳ dị, cũng không biết là đang nghĩ cái gì, trên khuôn mặt có một chút e lệ, nhưng lại im lặng không nói gì.

Hai anh em Stern ở phía sau đã không thể kiên nhẫn hơn, ôm nhau thắm thiết, thấy Dương Thần còn đang nói chuyện, Stern vẫy tay:

- Tôi nói này, ngài Dương. Chúng tôi vẫn còn đợi để ngồi xe ngài về Paris, có thể nhanh hơn chút không, ngoài trời lạnh lắm rồi.

Những người còn lại đều tỏ ra khinh bỉ ở trong lòng. Hai con người này thực sự có thể giả vờ được nữa sao, bọn họ cũng biết lạnh sao?

Dương Thần muốn trêu chọc hai anh em nhà này vài câu, nhưng trong đầu lại lóe lên một điều gì đó.

“Chết rồi.”

Khi mới ý thức được điều bất thường thì đã không còn kịp nữa rồi.

Ngay ở bên ngoài cách hơn trăm mét, vị trí mà đoàn người Solon đang dừng xe quay lại, nhưng không ngờ, có một vật di chuyển, lướt qua trước mặt Solon.

Solon phản ứng gì được, đột nhiên cảm thấy cái hộp trong lòng mình đã biến mất.

“Rắc …rắc”.

Tiếng kim loại vang lên, thanh kiếm tử thần được gói trong hộp đen đã biến mất, rơi trên mặt đất.

Trong khoảng khắc thanh kiếm tử thần rơi xuống, bóng của ba người Dương Thần, Stern và Alys dường như đã xuất hiện ngay trước mặt Solon, khiến đám người Solon giật mình.

- Muộn rồi!

Dương Thần nói lắp bắp, ngoài cười ngượng ra thì vẫn là cười ngượng.

Vốn tưởng rằng lần này tính toán nhầm kẻ thần bí đó sẽ không cướp thanh kiếm tử thần, nhưng thật không ngờ, tên đó không phải không cướp mà là lựa chọn thời điểm ít người để ra tay, khi mà sự cảnh giác của tất cả mọi người đều buông lỏng, tưởng rằng hắn ta không xuất hiện, nhưng ngược lại hắn ta lập tức ra tay.

Cúi đầu nhìn thanh kiếm tử thần có thần lực ghê gớm đã bị cướp đi mất, cũng có thể gọi là “thanh kiếm kim loại bình thường”, nắm đấm của Dương Thần như càng chặt hơn.