Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 549: Luân chiến và tin tức



Một bóng dáng cao gầy đang đứng ở ban công, trước lồi sau cong, hai chân nuột nà thẳng tắp, mái tóc quấn xoăn được gió thổi bay nhè nhẹ.

Trên người mặc một chiếc áo da màu đen bó sát thân, đủ để cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải căng mắt nhìn.

Nhưng Dương Thần cũng không phải là chưa từng gặp qua người phụ nữ nào lại trắng nõn nà đến như thế, vì vậy trong bóng đêm mơ hồ nhìn thấy “báu vật” này cũng không kích thích đôi mắt của Dương Thần là mấy. Hơn nữa, Dương Thần lại biết rõ ràng là Lilith - bà cố nội hơn hai trăm tuổi của Huyết tộc này.

- Minh Vương Các Hạ sao lại buồn rầu như thế. Nếu như có gì cần giúp đỡ giải quyết thì Lilith này rất sẵn lòng vì ngài.

Lilith thoắt cái đã bước vào trong phòng, cũng không hỏi Dương Thần có đồng ý hay không, hạ ngay thân thể của mình với mùi hương quyến rũ xuống cạnh Dương Thần.

Người phụ nữ này thực ra rất biết cách mê hoặc người khác, mặc một chiếc áo bó sát người ở trên không nói làm gì, bên dưới lại còn mặc một chiếc váy ngắn trông rất nóng bỏng.

Đặt đôi mông cong đầy đặn xuống nệm, lộ ra đôi chân nuột nà, không một chút sẹo nào, từng đường cong hiện lên, rất mê hoặc lòng người.

Dương Thần cũng khó tránh khỏi bỏng mắt, nếu như không phải tâm trạng đang không tốt thì có lẽ đã không nhịn được, giơ tay vuốt ve cặp đùi kia rồi.

- Không trở về Anh với bố cô sao? Đến đây không phải là muốn kêu tôi đi ăn đêm đấy chứ?

Dương Thần khẽ cười, hỏi.

Lilith coi như vô tình ghé sát vào người Dương Thần, để bộ ngực đầy đặn của mình áp sát vào cánh tay Dương Thần, truyền cảm xúc mềm mại.

Một mùi hương tỏa ra, Lilith ghé sát tai Dương Thần nói:

- Nếu Minh Vương Các Hạ muốn ăn đêm thì món ăn có tên gọi “Lilith” này cũng không phải là sự lựa chọn tồi.

Ý của câu này đã quá rõ ràng. Tuy nhiên người phụ nữ to gan này căn bản không biết cái gọi là rụt rè, nhưng biết cái gọi là kích thích.

Dương Thần quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh trong bóng đêm của Lilith, nói:

- Cô đến quyến rũ tôi à?

- Qua hai ngày là Minh Vương Các Hạ phải trở về Hoa Hạ, Lilith đáng thương này muốn báo đáp ngài trước khi ngài đi.

Lilith đôi mắt u buồn nhìn Dương Thần:

- Đây được coi là quyến rũ sao?

- Đúng vậy.

Dương Thần gật đầu.

Lilith khẽ cười, vui vẻ nói:

- Tốt, vậy cứ coi là em đến quyến rũ ngài đi.

Dương Thần há hốc miệng, cười bất đắc dĩ:

- Tâm trạng của tôi bây giờ không tốt lắm, không muốn đùa cợt gì cả. Nếu như là trước kia, một người phụ nữ chẳng biết gì là tốt xấu như cô dâng lên trước miệng hổ của tôi đây thì tôi nhất định sẽ ăn cô ngay tức khắc, mà không để thừa phần nào cả. Nhưng bây giờ tôi đã chẳng còn cách nghĩ đó nữa, cô về đi. Tôi cứu cha con cô, một phần vì tôi có mối thù với giáo đình, tiện tay thì đẩy thuyền giết bọn họ thôi.

Lilith lại chẳng nghe lời mà đi về, cô còn hỏi liên tục:

- Bây giờ, tại sao không thể chứ? Là vì ngài đã lấy vợ rồi ư? Nhưng Minh Vương Các Hạ căn bản không chỉ có một bạn gái. Theo như những gì em biết thì Catherine - nữ vương của Wales có thể cũng đã ngủ với ngài, tại sao Lilith này không thể chứ.

- À…..

Dương Thần khó xử:

- Ngay cả việc này mà cô cũng đi so sánh. Lẽ nào nếu tôi lên giường với Catherine, thì tôi sẽ phải lên giường với tất cả phụ nữ ở trên thế giới này sao?

- Em không chịu, em cũng có thể làm rất tốt.

Lilith bĩu môi, vẻ mặt buồn rầu:

- Lilith này chỉ là ngưỡng mộ ngài thôi, muốn hiến thân này cho ngài. Lẽ nào nguyện vọng nhỏ bé này cũng không thể được đáp ứng sao?

Dương Thần thờ ơ, diễn xuất của người phụ nữ này đối với hắn mà nói thực sự quá quen thuộc. Việc mà Dương Thần thực sự khó giải quyết được chính là Lâm Nhược Khê, căn bản là không nhìn thấu được cô ấy. Nhưng đối với Lilith, vừa nhìn qua thì đã biết là vài trò đùa giỡn, ngược lại rất dễ đối phó.

Lilith cuối cùng cũng biết sự quyến rũ, mưu kế, và vẻ đáng thương của mình chẳng có tác dụng gì, tức giận đứng dậy, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Dương Thần một lúc, nói:

- Lẽ nào ngài sợ em sao, sợ sau này khi gặp em thì không nỡ rời xa em, hay là…chức năng đấy của ngài không đủ mạnh.

Câu này thực sự nham hiểm, hai má Dương Thần giật giật - chức năng, không đủ mạnh?

Những tác dụng khác của Thần Quang, Dương Thần có thể không thích, nhưng điều khiến Dương Thần hài lòng nhất chính là Thần Quang đó đã khiến chức năng đấy của người đàn ông mạnh lên gấp bội.

Đàn ông ghét nhất là gì? Điều đàn ông ghét nhất chính là bị phụ nữ nghi ngờ “Anh không thể.”

- Cô cho rằng, tôi cứu cô thì sẽ không giết cô nữa sao?

Lời nói Dương Thần lạnh như băng, ánh mắt đầy sát khí. Nếu Lilith còn khiêu khích hắn, cộng thêm tâm trạng của hắn đang không tốt thì hắn sẽ chẳng để ý đến tính mạng của người phụ nữ này nữa.

Lilith bặm môi, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu lùi bước, tiến lên phía trước, ghé sát Dương Thần, thì thầm:

- Minh Vương Các Hạ, ngài biết…những phụ nữ Huyết Tộc chúng em so với những người phụ nữ bình thường khác, điểm khác nhau lớn nhất là gì không?

Dương Thần nhíu mày, không biết nữ quái Huyết Tộc này muốn nói điều gì nữa.

Lilith cắn môi, đôi mắt long lanh:

- Những người phụ nữ bình thường, máu của họ ấm, vì vậy thân thể bên ngoài, bên trong của họ đều ấm. Nhưng những người phụ nữ Huyết tộc chúng em, từ đầu đến chân, bên trong, bên ngoài đều lạnh như băng.

Câu này như một mồi lửa được châm ngòi, như một liều thuốc nổ lớn nổ tung trong đầu Dương Thần.

Bên trong thân thể…lạnh?

Câu nói này quá hàm ý. Một người phụ nữ như vậy không ngờ không chỉ lấy vẻ ngoài quyến rũ mình mà còn lấy những thứ bên trong ra để làm mồi nhử nữa.

Ánh mắt Dương Thần cuối cùng cũng như đốm lửa bắn tung tóe. Tình hình này mà mình không làm gì thì thực sự giống như “không thể”.

Tâm trạng đã không tốt, mà người phụ nữ này vẫn cố chấp như vậy, thân thể của Huyết tộc vốn tuyệt vời, không giống như những người phụ nữ bình thường khác. Cho dù mình có gây mạnh tay thì Lilith cũng sẽ không nguy hiểm gì, ngược lại còn cảm thấy sung sướng.

Nghĩ đến đây, nụ cười gian xảo của Dương Thần nở ra. Nói thực, sống đến hai mươi mấy tuổi, hơn nửa số thời gian đều làm người xấu. Trở về Hoa Hạ hai năm để tu tâm, nhưng sự thô bạo và độc ác ở trong người một khi bộc phát thì chính Dương Thần cũng cảm thấy không phải là người.

Gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên Dương Thần đưa một tay ôm lấy Lilith, rồi đặt lên trên giường của mình, đè lên thân cô.

Một nụ hôn nồng cháy được đặt lên đôi môi mềm mại của Lilith, đưa hai bàn tay to của mình ra vuốt ve bộ ngực đẫy đà và mềm mại của Lilith, dùng lực tạo đủ mọi tư thế.

Xoẹt!

Hai tiếng “xoẹt” vang lên, chiếc áo da của Lilith bị xé toạc thành nhiều mảnh.

- Cô đã không biết tốt xấu là gì, vậy tối nay cô sẽ được vận động xương cốt, cũng đừng trách thằng này nổi điên.

Trong căn phòng tối đen, Dương Thần cưỡi lên thân thể mềm mại của nữ quái Huyết tộc, nhếch mép cười. Hắn cũng không nói đùa, lẽ nào gặp một người phụ nữ có thân thể dẻo dai, lại không phải là người yêu mình, chịu đau thương một chút cũng chẳng sao. Đương nhiên cũng sẽ được tận hưởng những tư thế và cách chơi điên cuồng nhất.

Lilith cuối cùng cũng ý thức được mình giống như một thứ đồ chơi. Nhưng không đợi cho Lilith cầu xin, Dương Thần đã nắm lấy cặp đùi nõn nà của cô. “Bộp bộp” hai tiếng, một bên đùi vẫn còn trắng nõn nà, còn một bên đã chuyển sang màu đỏ.

Lilith cảm giác mình giống như con cá bị bằm trên thớt, Dương Thần hoàn toàn không thấy thương tiếc cho thân thể ngọc ngà này, coi như một miếng thịt ngon.

Nghe thấy âm thanh rên rỉ, Dương Thần căn bản không cho Lilith cơ hội để thở, làm tư thế cưỡi ngựa, nhét “súng” và sâu tận trong lòng “hang”.

Trong căn phòng, có tiếng phụ nữ kêu lên, cũng không ai biết là cô đang sung sướng, đau đớn, hay là…nói không chừng lại đang nổi điên.

Gió thổi, hoa rơi.

Theo như những gì Lilith nói, thân thể của Huyết tộc lạnh như băng. Cái lạnh này vừa hay có thể đốt cháy được ngọn lửa đã tắt ở trong lòng.

Trời sắp sáng, Dương Thần cuối cùng cũng dừng việc chinh phạt trên thân thể người phụ nữ Huyết tộc này, nằm dài ra trên giường, yên lặng nhìn trần nhà, tâm trạng hỗn tạp.

Lilith thì vặn vẹo, bị Dương Thần giao quấn, những chỗ thịt non bị đánh đỏ, nếu không có thân thể của Huyết tộc thì quả thật gân cốt đau đớn vô cùng, thân thể rã rời.

Im lặng một hồi lâu, trong lòng Dương Thần cuối cùng cũng cảm thấy chút áy náy. Người phụ nữ bên cạnh, mặc dù không phải là người, nhưng dù sao cũng mang giới tính nữ. Hắn cũng chẳng có ác ý gì, nhưng lại lấy người ta làm thứ công cụ để xả tức như vậy, thực sự mà nói, cho dù người ta không bị thương thật thì vài giờ bị chơi đùa như vậy, còn ai có thể dễ chịu trong lòng được chứ.

- Xin lỗi, đầu óc tôi vừa rồi đang rất rối loạn.

Dương Thần thấp giọng nói.

Lilith ở bên cạnh nghiêng đầu qua, một vài sợi tóc vương trên khuôn mặt xinh đẹp, nhưng vẫn thản nhiên cười:

- Có thể đổi lấy lời xin lỗi của ngài dành cho em thì coi như mục đích tối nay em đến đây đã đạt được.

- Cô không tức giận sao?

- Em tức giận.

Lilith bĩu môi:

- Nhưng em không đánh được ngài, đành bị ngài ức hiếp. Hơn nữa là do em khiêu khích ngài trước.

Dương Thần thản nhiên cười, nghe được câu này, đột nhiên cảm thấy mình trở thành Đại vương sơn trại, xưng bá khắp nơi, hoàn toàn dựa vào vũ lực để trấn áp tất cả.

Những câu nói tiếp theo của Lilith đã làm tiêu tan hết lời xin lỗi mà Dương Thần dành cho cô.

Thân hình bình thường vẫn vô cùng quyến rũ của con rắn nước này từ từ quấn quanh ngực hắn, đặt đôi môi lạnh lẽo lên cổ hắn, ánh mắt Lilith mơ màng, nũng nịu nói:

- Thực ra…Ngài có thể mạnh thêm chút nữa. Khả năng phục hồi của Huyết tộc chúng em rất mạnh. Ngài càng hung hãn với em thì em càng cảm thấy kích thích.

Dương Thần nhếch miệng, Huyết tộc chính là Huyết tộc, khi mình vui thú bên hai người phụ nữ Sắc Vi và Lâm Nhược Khê, hai người phụ nữ này đều không thể chịu được sức ép của mình vài tiếng đồng hồ. Nhưng Lilith không ngờ sau mấy tiếng đồng hồ như vậy mà vẫn còn cảm thấy chưa đủ.

Nhưng, mặc dù người ta có nói thế nào đi chăng nữa thì Dương Thần cũng không biết có phải thật hay không, trong lòng cũng không sôi sục nữa, mà dừng lại nghỉ ngơi.

Lilith nhân lúc trời còn chưa sáng, mang theo mùi hương của mình rời khỏi căn phòng.

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

Chương 549: Luân chiến và tin tức(2)

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Đối với những sinh mệnh sống dai của Huyết tộc mà nói thì tình yêu con người dường như chẳng có ý nghĩa gì. Cho dù Dương Thần có thần vị, có khả năng tái sinh, thì cũng phải mất vài trăm năm mới thức tỉnh. Đối với Huyết tộc mà nói thì điều đó giống như một con người, không còn là Dương Thần trước kia nữa.

Cô đến tìm Dương Thần để điên cuồng một đêm, chủ yếu chỉ vì sự sùng bái và ái mộ của bản thân, chứ không đến nỗi phát sinh tình cảm yêu đương với Dương Thần. Đương nhiên rồi, Dương Thần cũng sẽ không có thứ cảm giác gọi là tình yêu với Lilith, những người phụ nữ bên cạnh cũng đủ làm hắn đau đầu rồi.

Đợi trời sáng, Dương Thần muốn đi tắm bằng nước ấm, nhưng lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Bực mình, sáng sớm tinh mơ không biết ai đến tìm nữa. Nhưng vẫn khoác chiếc áo ngủ, đi ra mở cửa.

Một người phụ nữ đầu đội một chiếc mũ, mặc một chiếc áo liền váy màu hoa hồng, khoét sâu trước ngực, thân hình thon thả đang đứng trước cửa, nhìn Dương Thần.

Không đợi Dương Thần hỏi, Catherine với khuôn mặt hồn nhiên đã bước vào, ôm lấy cổ Dương Thần, đôi chân cong lên, níu trên người Dương Thần.

- Thần Thần, cô muốn…

Dương Thần chỉ cảm thấy ơn ớn. Người phụ nữ này sao có thể nói bằng giọng điệu đà như thế, đành cười gượng nói:

- Nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng gọi “Thần Thần”, cứ nói chuyện bình thường không được sao?

- Được, Thần Thần…

Dương Thần đành từ bỏ việc sửa chữa cô nàng này lại, giật chiếc túi ở trên người nữ vương này xuống, vỗ vỗ vào khuôn mặt u buồn của cô, một khuôn mặt đã trưởng thành, nói thực đã không còn trẻ nữa.

- Mới sáng sớm mà cô đã chạy đến chỗ cháu là vì việc gì vậy?

Trong lòng Dương Thần có một cảm giác khó tả trỗi dậy. Vừa mới tiễn Lilith chưa được bao lâu thì nữ vương này lại đến tìm mình vào sáng sớm. Với người khác, có được diễm phúc này sẽ là một điều tuyệt vời, nhưng với hắn thì lại cảm thấy như trở thành một người chuyên đi phục vụ phụ nữ?

Catherine cũng không ngại ngùng gì, ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận, trong mắt tràn đầy khát vọng:

- Thần Thần, hai ngày nữa cháu phải rời đi rồi, cô thật không dễ dàng gì để gặp cháu một lần, đương nhiên là muốn tranh thủ thời gian rồi.

Bỗng nhiên, Catherine khịt khịt, như ngửi được mùi gì đó, liền cười khanh khách:

- Hóa ra cô đến muộn, sớm đã có chim đến ăn sâu rồi. Mùi này thật nồng, hẳn là ăn rất nhiều.

Dương Thần ngượng ngùng cười nói:

- Cô biết thì tốt rồi, bây giờ cháu không có ý nghĩ đó.

- Không thể nào, sâu chẳng phải vẫn còn ở đây sao. Cô cũng muốn ăn.

Catherine ném chiếc mũ sang một bên, tuột chiếc váy xuống, giữ lại đến vị trí thắt lưng.

Catherine xoay người, uốn lưng đưa về phía Dương Thần, cong mông.

Đôi gò bồng đào trắng muốt tựa như hai trái đào lớn, ở giữa là một khe nhỏ sâu hun hút, không ngần ngại phô diễn ra trước mắt Dương Thần.

Thẳng xuống là vùng tam giác bí ẩn giữa hai đùi, cặp mông đẫy đà căng khít. Thân hình người phụ nữ quyến rũ, nếu đem so với Alys thì còn hấp dẫn hơn vài phần.

Dương Thần nhất thời cảm thấy nóng mắt, không thể nói được gì. Catherine chủ động dẫn chuyện:

- Người đàn ông không có phản ứng gì, chắc là người đàn ông đó phải vấn đề gì.

Điều không thể chịu nổi là Catherine còn quay đầu lại, trên gương mặt là một thần thái “vô tội”, hơi lắc nhẹ cặp mông trắng như phấn của mình, giọng nỉ non:

- Nào, cô cũng muốn ăn sâu.

Sâu?

Dương Thần gãi gãi đầu, mình đường đường là đàn ông cường tráng mạnh mẽ mà bị gọi là sâu ư?

Nhưng không muốn tốn thời gian cho những lời vô nghĩa, hắn thở gấp gáp bước về phía trước, xé toạc áo trên người Catherine xuống, túm chặt lấy đôi mông đẫy đà của cô, vỗ “bồm bộp” hai phát, để lại vài dấu đỏ đỏ.

Bị vỗ, Catherine rên nhẹ vài tiếng, quay đầu lại, khuôn mặt đỏ ửng và ánh mắt tràn đầy sự mê hoặc.

Dương Thần cũng không quan tâm bây giờ là lúc nào. Nếu đã có một đêm phóng túng, thì việc tiếp tục hoan lạc vào buổi sáng sớm nữa cũng chẳng sao.

Ngay sau đó, con sâu cao to đó lại trực tiếp chui vào “u cốc” với suối nước róc rách…

Những cái gọi là ôn nhu hương hay sự anh hùng, Dương Thần lúc này đương nhiên là sẽ không ngu ngốc mà tự cho mình là anh hùng. Nhưng những lời này quả không sai: “Có người phụ nữ đang nằm bên mình, dù có trời long đất lở thì mọi sự cũng đều quên hết.”

Thời gian trôi thật nhanh, đã đến giữa trưa. Catherine bị “ấn” chặt trên giường thì thực sự không thể chống chịu được, mệt mỏi nên ngủ rất say.

Dương Thần đã dùng sức lực như sông cuộn biển gầm để gần gũi với cô. Hắn cười nham hiểm. Cứ coi như là giết thời gian với cơ thể của Catharine. Hắn đã chinh chiến gần mười tiếng đồng hồ, hỏi trên thế gian này mấy người đàn ông có thể “ra trận” mạnh mẽ như hắn?

Nhưng khi quay đầu lại nhìn thời gian, mới phát hiện ra vấn đề có vẻ lớn. Đây vẫn là Paris mà, tuần lễ thời trang chưa kết thúc, đáng lẽ mình nên cùng Lâm Nhược Khê đi tham dự buổi lễ đó mới phải, tại sao vẫn còn nằm trên giường chơi trò chơi xác thịt với nữ vương chứ?

Nhưng Dương Thần vẫn tin, trước sáng sớm sẽ không có ai gọi hắn. Lâm Nhược Khê không còn đến tìm mình như trước nữa rồi.

Tự chế giễu bản thân. Xem ra Lâm Nhược Khê căn bản là không tính toán với mình, cũng không biết trong lòng người phụ nữ này nghĩ gì. Chỉ có điều, Lâm Nhược Khê tự nhốt mình trong thế giới của chính mình mà không nói một tiếng nào.

Nhìn xuống khuôn mặt hồng hào, đang ngủ ngon lành của Catherine, tâm trạng vừa mới tốt lên của Dương Thần bỗng vụt biến mất.

Mình đúng là đồ súc sinh, bà xã vẫn còn đang chiến tranh lạnh với mình, vậy mà mình lại có tâm trạng để đi hoan lạc từ tối đến sáng với những người phụ nữ khác. Điều đó xứng đáng bị Lâm Nhược Khê coi thường.

Ngay sau đó, Dương Thần lại thở dài bất đắc dĩ. Không có cách nào khác có thể nhẫn nhịn được. Ăn uống, cờ bạc, hút hít, mình không phải là quá để ý nhưng sức chịu đựng của phụ nữ về mặt này chỉ có giảm xuống, không thể nâng cao thêm được.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đưa ra được kết luận. Dương Thần chỉ có thể lẩm bẩm, bước đi từng bước, tận lực để có thể không phụ lòng những người thật lòng.

Dương Thần kéo chiếc chăn đắp lên thân thể mềm mại, đầy dấu vết của Catherine, sau đó đi vào nhà vệ sinh. Sau khi tắm rửa qua loa, thay chiếc áo sơ mi ngắn tay và chiếc quần xong, bước ra cửa phòng.

Vừa mới đi đến khu nghỉ ngơi ở giữa tầng trệt, Dương Thần liền nhìn thấy Edward đang ngồi trên ghế sô pha, cầm chiếc máy tính bảng, đang nhìn cái gì đó.

Edward với mái tóc ngắn màu vàng, tính cách rất đặc biệt mặc một chiếc áo phông, phía dưới là chiếc quần đùi bằng vải lanh. Không ai biết người thanh niên này chính là một trong những người thừa kế của gia tộc Rothschild.

- Năng lực về mặt này, những năm gần đây bắt đầu chỉ có tăng chứ không giảm.

Edward ngẩng đầu lên, nở một nụ cười.

Dương Thần không nói gì. Tên này còn đang đếm thời gian.

- Tôi biết anh đã mang Catherine qua đây. Từ khi nào mà anh đã làm mấy việc môi giới này?

- Vậy phải xem phục vụ đối tượng nào đã. Gia tộc Rothschild của chúng tôi làm tất cả những việc này vì mục đích làm ăn thôi, chỉ cần đáng giá thì tôi sẽ làm.

Edward cười ha hả nói.

- Mang cô của anh đặt lên giường tôi chính là cách làm ăn của anh sao?

- Nếu như có thể, tôi còn muốn mang người em họ của tôi đặt lên giường của anh.

Edward nói.

- Nhưng xem ra mang cô đặt lên giường thì dễ, còn em họ thì hơi khó.

Dương Thần lấy chiếc máy tính bảng trong tay của Edward. Bên trên là những một loạt những số liệu thực liên quan đến kỳ hạn giao hàng dầu thôi quốc tế, bản thân xem cũng không hiểu lắm, lại trả lại, nói:

- Đừng có ép Jane như thế. Đối với tôi, cô ấy là ân nhân. Đừng tưởng rằng tôi không nói ra thì không biết gia tộc các anh có chủ ý gì. Nếu như các anh khiến cuộc sống của Jane trở nên mệt mỏi thì hãy cẩn thận đấy.

Mắt Edward như lóe lên:

- Nói như vậy, anh vẫn rất để ý đến việc cảm nhận của Jane sao? Tốt, rất tốt. Đứa em họ đáng thương của tôi có hi vọng rồi.

Dương Thần nhíu mày, một tay chỉ lên trán Edward:

- Quen anh bao nhiêu năm như vậy. Bệnh “lòng tham không đáy”, không bao giờ cảm thấy thỏa mãn của anh càng lúc càng lợi hại hơn nữa.

Edward cũng không tức giận, nở một nụ cười khó hiểu, nói:

- Dương Thần. Tôi tưởng, cho dù chúng tôi không xui khiến Jane, thì Jane cũng sẽ từ bỏ sao? Ước nguyện của cô ấy mới thực sự mãnh liệt. Anh không thể hiểu được đâu. Jane có ý nghĩa như thế nào đối với anh? Còn anh chính là ước mơ từ nhỏ của cô ấy, làm sao mà cô ấy có thể từ bỏ thứ gần ngay trước mắt mình được.

Dương Thần im lặng một hồi. Mặc dù biết lời của thương nhân này không thể tin hoàn toàn được, nhưng những việc mà Jane làm vì hắn, quả thực khiến cho hắn không biết báo đáp ra sao.

Chính hắn đã cứu tính mạng của cô ấy và mẹ cô ấy, nhưng cô ấy sớm đã trả xong món ân tình này cho mình. Rõ ràng những khi mình cần bất cứ thứ gì, cho dù là cô ấy đang làm gì, đang ở đâu thì việc đầu tiên là cô ấy vẫn chạy đến chỗ mình, dù có phải đi Hokkaido, hay là đi Trung Hải

Im lặng một hồi, Dương Thần cũng không biết làm thế nào để tiếp tục chủ đề này, liền hỏi ngược lại:

- Lâm Nhược Khê ở đâu?

Hắn biết, Edward nhất định nắm rõ tất cả tình hình của những người và những việc có liên quan đến mình, ít nhất là khi ở châu Âu, hắn cũng làm như vậy.

Quả nhiên, Edward lập tức trả lời:

- Ở trong cung điện Louvre xem tuần lễ thời trang, vẫn còn nửa tiếng nữa sẽ kết thúc buổi sáng.

Dương Thần gật gật đầu, lại nói:

- Hai ngày nữa tôi sẽ trở về Hoa Hạ. Cố Đức Mạn - giám đốc của Quốc Tế Ngọc Lôi ở châu Âu đã bị tôi giết. Cho dù Lâm Nhược Khê cho ai lên làm giám đốc đi chăng nữa thì các anh hãy âm thầm hỗ trợ. Giám đốc chết rồi, nhưng những kẻ đi theo gã thì vẫn còn, không chừng sẽ xảy ra việc gì đó. Đừng để Quốc Tế Ngọc Lôi ở châu Âu bị loạn.

- Anh lo lắng về điểm này hơi nhiều rồi!

Edward nở một nụ cười ranh mãnh.

- Sao?

Dương Thân không hiểu ý của anh ta là gì.

Edward cầm máy tính bảng lên, mở một trang web, đưa ra trước mặt Dương Thần.

Dương Thần vừa nhìn thấy liền cười đau khổ. Đây chính là trang chủ của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi ở Châu Âu, trên tiêu đề còn viết về việc thay đổi giám đốc, đồng thời trong nội bộ công ty cũng thay đổi người phụ trách một số bộ phận quan trọng. Có thể nói, chi nhánh bên Châu Âu đang được làm sạch lại.

Có thể thấy rất rõ, Lâm Nhược Khế đã sớm biết Cố Đức Mạn sẽ có chuyện nên việc sắp xếp người kế nhiệm đã được chuẩn bị sẵn sàng. Đợi đến khi Cố Đức Mạn vừa chết liền thay vị trí đó. Hơn nữa, người phụ nữ này dù vốn là người Trung Hải nhưng lại hiểu rất rõ những vây cánh của Cố Đức Mạn trong nội bộ chi nhánh Châu Âu, bằng không thì không thể thẳng tay thay đổi người phụ trách của các bộ phận.

Ngày thường thì giữ yên lặng, không có động tĩnh gì, điều gì cũng không nói, nhưng khi đã chạm được đến mấu chốt của vấn đề thì trong lòng đều đã có sự tính toán sẵn.

- Nói thật, Parked Persephone này trong lĩnh vực kinh doanh đúng là thiên phú. Bất luận là quyết đoán trong việc dùng người hay là tàn nhẫn trong thủ đoạn, thì giám đốc điều hành nói rút là rút, với người hợp tác nói trở mặt là liền trở mặt, vậy mà vẫn có thể đưa doanh nghiệp phát triển ổn định, điều này trong giới mà nói thì không hề dễ dàng chút nào, thật sự là làm cho người khác kinh ngạc. Chỉ có điều đáng tiếc là không phải xuất thân trong gia tộc của chúng tôi, nếu không, cô ấy có đủ tư chất để trở thành một nữ gia chủ hiếm có.

Edward nói đầy tiếc nuối.

Dương Thân hít một hơi. Tuy rằng đã nhiều lần chứng minh được rằng Lâm Nhược Khê là người thông minh giả bộ hồ đồ, nhưng lúc này đây, nghe Edward trực tiếp đứng trước mặt mình, đánh giá nghiêm túc như vậy thì cảm thấy có chút rối rắm trong lòng.

Lâm Nhược Khê mà đã biết được sự tình càng cụ thể thì lúc đó cô càng trầm mặc lạnh lùng, càng đả thương người khác nhiều hơn.

Tuy nhiên, chính bản thân hình như cũng không có tư cách nói người ta làm hại mình. Dù sao thì cũng do trước đây mình không đúng.

Đột nhiên, Edward hình như nghĩ ra được điều gì đó, cười nói:

- Đúng rồi, còn nhớ chuyện gia tộc chúng tôi cùng với nhà họ An ở Hoa Hạ Trung Hải hợp tác để thâu tóm nhà họ Liễu không?

- Đương nhiên là nhớ rõ rồi.

Dương Thần ngẩng đầu hỏi:

- Có chuyện gì ư?

- Trước mắt, không có vấn đề gì. Nhưng vì ở Hoa Hạ, gia tộc chúng tôi không thích hợp để lộ diện đột ngột, cũng không thể trực tiếp nâng cao quan hệ với nhà họ An, vậy nên chuyện này rất khó nói.

Edward nói một cách bất đắc dĩ.

Dương Thân nhíu mày:

- Có chuyện gì cứ nói.

Edward túm túm cằm, thấp giọng nói:

- Cô An Tâm đó của anh, gần đây hình như…gặp phải chút chuyện phiền phức…

- An Tâm?

Dương Thần cảm thấy khó hiểu. Cô ấy thì có thể có chuyện gì phiền phức chứ? Ở trong văn phòng của mình phê chuẩn giấy tờ, đến đài truyền hình thì ngẫu nhiên từ khách trở thành người dẫn chương trình, ngày qua ngày không có ai quản, tiền thì tiêu không hết, lại có địa vị lớn thứ hai trong nhà họ An ở Trung Hải. Ai có thể gây chuyện với đại tiểu thư này chứ?

Edward lại nói:

- Phiền phức của cô An, không phải đến từ Trung Hải, mà đến từ Yến Kinh.

- Yến Kinh?

Dương Thần buồn bực, chẳng lẽ là người của nhà họ Dương?