Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 579: Không phải vì đứa em ngu xuẩn đó!



Nghiêm Bất Vấn một bên tiếp tục nhai miếng thịt bò đang đầm đìa chảy máu, một bên bình tĩnh nói:

- Chẳng lẽ công chúa Jane cho rằng có người giả mạo tôi sao?

Jane thật sự không chịu nổi ẩm thực ghê tởm của người này, miệng mũi ngửi thấy toàn là vị rượu ghê tởm kia và mùi thịt bò sống tanh máu, lắc đầu quay đi:

- Mặc dù tôi sớm biết anh sẽ không được bình thường lắm, nhưng không ngờ anh lại dị thường tới mức này.

- Cảm ơn quá khen!

Nghiêm Bất Vấn không hiểu sao lại nói một câu như vậy, sau đó đưa thêm một miếng thịt bò sống vào miệng nói:

- Nghe tên công chúa Jane của hội khoa học hoàng gia Anh, bây giờ lại có mặt ở Trung Hải, tôi liền bỏ hết công việc đến đây, còn với ngài Dương, tôi cũng ngưỡng mộ đã lâu nhưng không có cơ hội gặp. Hôm nay được gặp hai vị ở đây quả thực vinh hạnh quá, liệu có thể chạm cốc một chút không?

Dương Thần trong lòng không khỏi nghiền ngẫm, quả nhiên danh tiếng của mình với Dương gia ở Yến Kinh không hề nhỏ, sớm đã không còn là bí mật gì, đúng là muốn tránh cũng không tránh được.

Những theo quan hệ của mình và Quách Tuyết Hoa, cũng chẳng mâu thuẫn như trước, suy cho cùng dù Dương Phá Quân và Dương Liệt có phản cảm, thì Dương Công Minh và Quách Tuyết Hoa, còn có Yến Tam Nương đều rất có thiện cảm với mình.

Huống chi Dương gia lúc trước cũng không phải vứt bỏ mình hoàn toàn, cũng không thể chỉ trách họ.

Tu luyện đến tầng cao hơn khiến suy nghĩ của Dương Thần cũng trầm hơn.

Đương nhiên không có nghĩa là Dương Thần có thể xuất gia, hiểu rõ hết cuộc đời, chỉ có điều cũng sẽ không bảo thủ như trước.

Jane lúc này lạnh lung nói:

- Anh nói như vậy không cảm thấy rất dối trá sao?

Dương Thần hơi bất ngờ, đúng là Jane và Nghiêm Bất Vấn có chút giống nhau, đến việc mình đánh em trai hắn ta cũng không làm Nghiêm Bất Vấn để ý, Jane tính khí vốn điềm đạm, những việc thường cô ít khi chấp nhặt.

- Công chúa Jane hình như hiểu lầm gì tôi rồi, không biết tôi đã làm gì đắc tội với Công chúa Jane.

Nghiêm Bất Vấn nói rõ thân phận của Jane.

Dương Thần cũng hiếu kỳ quay sang nhìn Jane, lần đầu thấy cô lạnh lùng với người ngoài.

Jane tức giận bĩu môi, thở phì phì nhìn Dương Thần nói:

- Giải Nobel năm trước, ủy ban Nobel hoàng gia Thụy Điển mời tôi đến đánh giá chung khảo, vốn dĩ tôi không định tham dự, bởi vì chế độ bình chọn có chút xung đột với ngài Nobel đã khuất.

Tuy nhiên sau đó bọn họ lại tiết lộ cho tôi một chút về tư liệu người được đề cử, vì người đó là người Hoa Hạ…

Nói tới đây Jane trừng mắt nhìn Nghiêm Bất Vấn đang im lặng ăn thịt bò, rõ ràng hắn ta chính là “người Hoa Hạ” ấy.

Dương Thần hơi kinh ngạc, tuy hắn biết Nghiêm Bất Vấn nghiên cứu ở lĩnh vực khoa học khá giỏi, nhưng cũng không ngờ hắn ta còn được đề cử giải Nobel.

Hắn cũng hiểu nguyên nhân Jane bị mời đến rồi, phải biết rằng giải Nobel trước giờ chưa từng được trao cho người Hoa Hạ, bây giờ lại phải suy xét, đương nhiên không chỉ còn là giải thưởng không.

Vì thế, ủy ban quốc gia mới nghĩ đến người có thể chịu trách nhiệm cho quyết định này, đến làm giám khảo cuối cùng.

Mà có thể khiến giới khoa học không dám dị nghị gì thì chỉ có Jane.

Địa vị của Jane trong giới khoa học rất rõ ràng.

Học sinh của Jane đều đến từ các quốc gia tiên tiến, mà các hạng mục nghiên cứu đều là các hạng mục quan trọng.

Mà các nước chịu chấp nhận việc một thiên tài khoa học như Jane lại không nhập tịch quốc gia nào là vì còn có thân phận Công chúa Jane – người kế thừa vương tộc xứ Wales. Jane cũng từng được Dương Thần công khai che chờ trước không ít người trước đây.

Nếu Jane không vì bất cứ quốc gia nào tận lực nghiên cứu, thì cũng sẽ không ai rảnh rỗi đi gây rắc rối với cô.

Dương Thần ngẫm nghĩ, nhưng không hiểu, lẽ nào Nghiêm Bất Vấn chọc tức gì Jane rồi?

Jane tiếp tục nói:

- Tôi khi ấy đã biết ý đồ của ủy ban Nobel, họ thật ra muốn cho tên này nhận giải, chẳng qua chỉ muốn để tôi gánh vác trách nhiệm thôi.

Nói tới đây Jane dừng một chút, cầm lấy ly rượu lên nhấp rồi nghiến rang nói tiếp:

- Lúc ấy tôi tuyên bố rồi, toàn bộ giải y học, hóa học đều thuộc về viện nghiên cứu Hoa Hạ, nhưng nhà khoa học trẻ tuổi Nghiêm Bất Vấn không chờ nhận giải đã đột nhiên nói từ chối lĩnh giải.

Lúc ấy chúng tôi hỏi viện khoa học Hoa Hạ nguyên nhân vì sao, kết quả hắn ta đáp: Việc nghiên cứu của hắn ta không cần người khác đánh giá.

Dương Thần nghe vậy kì lạ nhìn Nghiêm Bất Vấn một cái rồi hỏi Jane:

- Vậy nên cô tức giận?

- Tôi có thể không tức giận sao? Tôi đã mặt dày gánh áp lực của ủy ban Nobel tuyên bố kết quả kia, ai ngờ hắn ta làm tôi xấu mặt trước toàn thể các viện khoa học thế giới.

Jane lại bừng bừng nhấp thêm một ngụm rượu nữa, mặt có chút đỏ ửng.

Ăn xong hơn nửa tảng thịt bò, Nghiêm Bất Vấn quay lên nói:

- Công chúa Jane, hóa ra người tức giận vì nguyên nhân này sao? Nếu cô không nói thì tôi đã quên mất rồi, nếu quả thực đã chọc giận cô thì cho tôi xin lỗi.

- Thôi đi, tôi nào dám nhận lời xin lỗi của nhà đại khoa học.

Dương Thần cười lắc đầu, khi mình vừa về Hoa Hạ đã phát sinh việc này, hắn cũng không rõ. Tuy nhiên với tính tình của Jane thì lại khác, cô là người am hiểu nghiên cứu khoa học, từ chối giải thưởng do cô phán xét chả khác gì đánh vào mặt cô, dĩ nhiên cô sẽ khó chịu.

Không khí yên lặng được một lát, Dương Thần đã ăn xong tảng thịt bò, ăn cả phần Jane bỏ lại.

Dương Thần thấy Jane còn đang không vui bèn nói:

- Tôi ăn xong rồi, hay là đi thôi.

Jane không có ý gì, tuy nhiên cô thấy mục đích Nghiêm Bất Vấn tới chắc không chỉ để nói mấy lời vô nghĩa đó, nhưng lại không muốn hỏi.

Nghiêm Bất Vấn thấy Dương Thần từ đầu chẳng hề muốn nói chuyện với hắn ta bèn hỏi:

- Ngài Dương chẳng lẽ không có gì muốn nói với tôi sao?

Dương Thần nghi hoặc hỏi:

- Nói gì?

Trước đây anh đánh thằng em trai ngu xuẩn của tôi.

Nghiêm Bất Vấn híp mắt nói.

Dương Thần vỗ trán, bộ dạng giật mình nói:

- Chẳng lẽ anh tới trả thù?

- Đương nhiên không phải, tôi nói nó ngu xuẩn, tất nhiên có ý nói không phải lỗi của ngài Dương.

Nghiêm Bất Vấn khinh thường nói.

- Nếu không phải vì em trai anh, vậy anh nói nhiều thế để làm gì, đầu óc của anh cũng rất thông minh, có vẻ như chưa nói đến chuyện chính.

Dương Thần cau mày móc điện thoại ra nhìn đồng hồ nói:

- Vì anh mà việc tôi mời Jane ăn trưa bị gián đoạn, tôi cũng không khách khí nữa, nếu anh cứ nói mấy lời vô nghĩa này, không phải là muốn cản đường chúng tôi sao? Nói cho anh biết, đánh nhau tôi cũng không ngán đâu.

Nói xong Dương Thần tức giận kéo tay áo, bộ dạng như chuẩn bị đánh nhau.

Nghiêm Bất Vấn sửng sốt, vừa rồi còn hòa hảo, sao giờ lại như thế, còn nói mình kéo dài thời gian gì, nói lời “vô nghĩa”? Bọn họ nói mới nhiều mà.

Thấy Nghiêm Bất Vấn dại người ra, Jane mỉm cười, cô biết Dương Thần thấy Nghiêm Bất Vấn kiêu ngạo, ngứa mắt nên mới ra vẻ thô tục vậy.

Giống như một phần tử trí tức đụng độ một lão nông dân vùng núi vậy, anh còn cứ nhiều lời, tôi chỉ cần xuất chiêu loáng cái là xong.

Văn nói với võ không xong, Nghiêm Bất Vấn đang thao thao bị Dương Thần giơ nắm đấm ra đột nhiên ngơ người, không biết nói thế nào nữa.

- Tôi nghĩ ngài Dương hiểu lầm rồi, tôi hôm nay đến không phải vì thằng em ngu ngốc kia.

- Ngươi nhắc rồi còn nói không phải gì nữa.

Nghiêm Bất Vấn lại được một phen nghẹn lời, không biết nói gì nữa, cắn môi một lát rồi nói:

- Tôi hôm nay đến là vì nghĩ tới chuyện Đường Triết Sâm trúng độc, không phải là do tôi hạ độc!