Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 626: Anh không thích em



Dương Thần mới bước được nửa bước vào bên trong, đã bị cái khí chất lạnh lùng làm cho phải lui xuống, ngượng ngùng nói:

- Nhược Khê, anh biết là em vẫn còn giận anh, chúng ta từ từ nói chuyện, anh biết là anh đã trách nhầm em.

- Tôi không rảnh để nói chuyện với anh, đi ra ngoài, hay là anh muốn tôi tự tay khóa cửa anh mới vừa lòng?

Lâm Nhược Khê không chút khách khí nói.

Dương Thần cũng không dám mặt dày ở lại, lúc này cũng không phải là thời điểm giở trò vô lại, chỉ đành nén cơn phẫn nộ mà đi ra thôi, đóng cửa lại.

Lâm Nhược Khê cắn răng, đôi mắt ánh lên tia nhìn phức tạp, nhìn thấy Dương Thần đến, nói cũng không phải là hận, không phải là thích, mà còn là một cảm giác khác, nhất thời đứng ngây ngô nhìn ra cánh cửa, bộ dạng ảm đạm thảm thương.

Không đầy mấy chục giây sau, Lâm Nhược Khê lại nghe thấy tiếng động, chỉ là, tiếng động lần này, lại truyền đến mình từ phía sau!

- Bịch, bịch, bịch,

Một chuỗi tiếng thủy tinh dày bị đập vỡ truyền đến.

Lâm Nhược Khê đứng dậy, quay người lại, há hốc miệng, thiếu chút nữa không thốt nổi nên lời.

Chỉ nhìn thấy đằng sau mình, cả một bức tường thủy tinh rơi xuống, Dương Thần hai chân đứng trên cái đỉnh nhỏ, một tay cầm lên cái đỉnh cột, một tay cầm tờ giấy dầu, đấm xuyên qua bước tường thủy tinh, nhìn về phía mình nhếch miệng cười!

Phải biết rằng, đây là tầng cao nhất cao đến hơn trăm mét! Gió đêm gòa thét, khí lạnh thấu xương!

Lâm Nhược Khê không hơi sức đâu mà đi quản Dương Thần làm cách nào mà đi ra bên ngoài đó được, chỉ nghĩ đến một điều, chân tay Dương Thần hơi run run, nếu như rơi xuống từ độ cao hơn trăm mét này, thì chắc trái tim cô nhảy vọt lên tận đến cổ họng mất!

Nếu không phải biết Dương Thần là dị nhân khác với những người bình thường khác, thân thủ vô cùng đáng sợ, thì chắc chắn Lâm Nhược Khê đã bị dọa cho ngất rồi.

- Anh điên rồi sao!? Đang ở đó làm cái gì vậy? Lâm Nhược Khê tức giận nói, nhìn xung quanh, cô nhớ là ở sát cửa sổ có một khoảng trống có thể mở cửa ra được, có lẽ có thể để Dương Thần đi theo lối đó vào phòng làm việc.

Cánh cửa thủy tinh công nghiệp ở giữa rất nặng và dày, sao có thể nghe thấy được là nói cái gì, Dương Thần lại há to miệng, dùng khẩu hình nói:

- Về, nhà, cùng, anh,

Lâm Nhược Khê sắp ngất, người đàn ông này có nhất thiết phải dùng cách này để bảo mình về nhà không!? Lẽ nào cả đời này mình đều ở phòng làm việc!

Đương lúc đó, rốt cục Lâm Nhược Khê cũng tìm được cách để mở cánh cửa thủy tinh, mặc dù cách chỗ Dương Thần đứng không xa lắm, nhưng cũng phải di chuyển mấy bước mới đến nơi được, vì vậy lập tức chạy tới, mở cánh cửa thủy tinh bị hỏng đó ra.

Dùng hết sức đẩy cánh cửa thủy tinh đấy ra, Lâm Nhược Khê lập tức cảm thấy một dòng khí lạnh thổi vào quét sạch toàn bộ căn phòng, khép mắt lại ló đầu ra ngoài, nói với Dương Thần đang úp sấp mặt vào cửa:

- Vứt những đồ mà anh đang cầm trên tay đi, mau đi vào đây!

Dương Thần cười ha hả nói:

- Anh biết mà, Nhược Khê bảo bối vẫn còn cần tới anh mà, nhưng mà, đồ này không thể vứt đi được.

Lúc nói chuyện, mũi chân Dương Thần hơi động đậy, cơ thể giống như được tính toán sẵn rồi, lượn một vòng trên không trung, đã rơi xuống trước mặt Lâm Nhược Khê rồi.

Cảnh tượng này, giống như một kỹ năng vô cùng kỳ diệu, nhìn Lâm Nhược Khê đang ngơ ngơ ngác ngác không biết nói gì.

Dương Thần ghé vào cửa sổ, trừng mắt nhìn Lâm Nhược Khê:

- Có muốn cùng đi với anh, cưới mây đạp gió, ngắm trăng sao không?

Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:

- Thần kinh à! Mau vào đi.

Cô coi như cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, chút chuyện nhỏ trong chuyện tình cảm, Dương Thần căn bản là không để ý đến.

Dương Thần cảm thấy ý kiến lãng mạn của mình bị từ chối, nhún vai, nhảy, nhảy một cái đã đến ngay tấm thảm trong phòng làm việc.

Sau khi khóa cánh cửa thủy tinh lại, Lâm Nhược Khê quay trở lại bàn làm việc ngồi xuống, cũng không nhìn Dương Thần, nói:

- Em còn phải làm việc, mời anh ra cho.

Dương Thần vội vội vàng vàng đi đến sát bàn làm việc, đem cái gói giấy cầm trên tay bỏ vào tay Lâm Nhược Khê, cười nói:

- Em cần phải làm việc cũng không sao, nhưng dù sao thì cũng phải ăn cơm cái đã.

- Em muốn ăn thì sẽ ăn, không muốn ăn thì sẽ không ăn, không cần anh quản

Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.

Dương Thần cũng không nổi nóng, sớm biết trước là người phụ nữ này sẽ nói như này mà, từ từ kéo một cái ghế da, ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhược Khê, nghiêng mặt, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê theo bản năng tránh không nhìn lại, bị Dương Thần nhìn chằm chằm, có chút khó chịu, cũng không có cách nào đọc văn bản nữa, không khỏi nhíu mày nói:

- Anh nhìn cái gì?

- Nhược Khê, em thích màu xanh lục, màu hồng phấn, màu vàng chanh, nhưng lại thích quần áo màu đen, đúng không?

Dương Thần đột nhiên hỏi.

Lâm Nhược Khê lúng túng nhìn người đàn ông này, không biết như thế nào đây.

- Hoa gì cũng thích, nhưng thích nhất là hoa sơn chi với tử đằng, nhưng bởi vì sợ ong mật, nên không dám tới gần hoa...

- Nghe nhạc, cho dù la loại nhạc gì, nếu như không nói chuyện, thì chưa đầy năm phút đồng hò sau sẽ lăn ra ngủ, giờ âm nhạc hồi cấp ba, lần nào kiểm tra cũng bị trượt...

Bọ phim thích nhất là “hồng ma phường” không dám xem phim kinh dị, chỉ cần người khác nói đến chuyện ma quỷ, là sẽ trốn xa xa rồi, còn giả vờ là đi làm chuyện khác, chết cũng không thừa nhận là mình sợ...

Đặc biệt là rất ghét vận động, tiết thể dục nào ngoài chạy bộ khởi động ra, thì hoạt động nào cũng không tham gia, có thù oán với thầy cô giáo dạy thể dục, vì lúc nào thầy cô cũng tìm được chỗ trốn của em...

Trường học yêu cầu mặc đồng phục, em lại không muốn mặc, làm cho lớp lúc nào cũng bị trừ điểm, ba năm học trung học, bởi vì có em nên không năm nào lấy được danh hiệu ưu tú, cuối cùng thấy cô giáo cũng bó tay, chẳng ai dạy được em...

Lâm Nhược Khê cắn môi, cúi đầu xuống từ lâu, nhìn sang bên cạnh, hai má đỏ bừng, rất ngượng ngùng.

- Anh...đừng có nói nữa.

Lâm Nhược Khê hạ giọng nói:

- Làm sao anh biết được...

Dương Thần thoải mái cười:

- Chuyện này không có gì phải xấu hổ cả, hôm nay anh đi tìm người ngày trước dạy em hồi cấp ba, gặp cô giáo Đồng của em, cô ấy nói cho anh biết những chuyện đó, còn nói từ khi tốt nghiệp em không hề quay lại trường, chậc chậc... Nhược Khê bảo bối à. Em quả thực đối với ai cũng rất lạnh lùng.

- Ai cần anh lo...

Lâm Nhược Khê bây giờ không còn chút lạnh lùng băng giá nào nữa, bàn tay trắng nõn vuốt ve chiếc váy, không giám trực tiếp nhìn Dương Thần, nhưng trong lòng lại có chút gì đó vui mừng.

Dương Thần tỏ ra đắc ý,

- Anh còn biết cái khác nữa cơ, cô giáo Đồng nói, năm em học lớp mười một, có một thầy dạy toán rất đẹp trai, em đã phá lệ chủ động đảm nhiệm chức vụ cán bộ lớp, làm cán sự môn toán...

- Không đúng! Lâm Nhược Khê vội vàng chặn lời Dương Thần, lúc là thiếu nữ, ai mà chẳng có chút suy nghĩ non nớt không cẩn thận, coi như cô cũng không phải là ngoại lệ.

Nhưng với tình hình hiện tại, Lâm Nhược Khê cảm thấy hai má đều nóng rát, cái cô giáo Đồng này cũng thật là, nói chuyện gì không nói, sao lại đi nói chuyện thầy giáo dạy toán năm đó!?

Lúc đó bản thân mình rất mơ hồ, nêu như là bây giờ, ai thèm để ý đến loại đàn ông thích đùa giỡn đó chứ? Hơn nữa mình cũng chỉ làm cán sự lớp có nửa học kỳ, là không làm nữa rồi mà!

Dương Thần cười hì hì nói:

- Làm thế nào bây giờ, anh còn muốn kể những chuyện sau này cho Tuệ Lâm và Trinh Tú nghe nữa cơ, cô chị Nhược Khê của các em cũng đã từng ôm ấp mối tình thiếu nữ cơ đấy...

- Anh...anh không được nói cho bọn chúng biết!

Lâm Nhược Khê đỏ bừng mặt, sắp phát điên đến nơi rồi, người đàn ông này sao lại đáng ghét đến vậy?

Dương Thần chép chép miệng:

- Muốn anh không nói cũng được thôi, vậy em ngoan ngoãn ăn cái gì đi.

Lâm Nhược Khê quay đầu lại nhìn cái túi giấy trên bàn, cắn răng,:

- Ăn thì ăn!

- Vậy mới ngoan.

Dương Thần cười ha hả nói.

Lâm Nhược Khê không thèm để ý đến tên vô lại này, khuôn mặt đầy uất ức mở cái gói giấy ra, bên trong có một cái hộp màu xanh lá trà, nhìn cách gói, Lâm Nhược Khê thấy hơi quen quen, nghĩ kĩ một chút, mới giật mình, đây chẳng phải là cái quán mà mình hay ăn hồi trung học sao! Cũng chính là quán ăn nhà Triệu Hồng Yến mà!

Đúng rồi, tên xấu xa này hôm nay đến trường cấp ba của mình, chắc là đã mua đồ ở quán nhà Triệu Hồng Yến.

Oán khí trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan đi được vài phần, Lâm Nhược Khê liếc Dương Thần một cái, rồi mới mở chiếc hộp ra.

Trong nháy mắt mở ra, Lâm Nhược Khê như ngây người ra, bột nếp ở trước mặt, tất cả đều không giống, sở dĩ không giống là vì, trên mặt từng cái, đều được rắc viên chiên đậu phộng thành những chữ cái khác nhau.

Tám cái tám màu không giống nhau, cái mặt viên chiên tròn tròn, được viết:

- Bà, xã, đại, nhân, tha, lỗi, cho, anh.....

Lâm Nhược Khê nhìn ngắm hồi lâu, rồi mới quay đầu lại, nhìn Dương Thần.

Dương Thần hơi ngượng ngùng cười cười:

- Vì mấy cái viên chiên này mà nhà Triệu Hồng Yến còn cười nhạo anh là người bị “ vợ quản nghiêm” nhưng em cũng biết là mặt anh dày, liền mặt dày mày dạn, để cho lão Triệu làm cho tám cái viên chiên này, uhm... mùi vị cũng không giống nhau, nhưng anh cũng chưa nếm thử, anh nghĩ chắc là em thích, lão Triệu nói, lúc em còn học ở đó hôm thứ sáu, có một lần mua nhiều nhất đến hai mươi mấy cái, cứ như là ăn cả ngày thứ bảy chủ nhật vậy, anh nghĩ em ăn tám cái chắc cũng không thành vấn đề.

Nhìn thấy đôi mắt sáng của Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm vào mình, không nói năng gì, Dương Thần không biết chỗ nào có vấn đề, vỗ trán, cười nói:

- Anh thất sách rồi, em thấy như này khô miệng đúng không! Cũng phải, nếu không ăn được viên chiên thì còn có cà phê mà, vẫn là cà phê đen, uhm...hay là anh đi pha cho em một ấm trà? Không đúng, trà dảm tính, không dể tiêu hóa, anh đi lấy cho em một cốc nước...

Dương Thần đang muốn đứng dậy, lại nghe được tiếng của Lâm Nhược Khê hỏi:

- Vì sao?

Dương Thần sửng sốt,

- Cái gì vì sao?

- Vì sao lại vì em mà làm những chuyện này,

Lâm Nhược Khê hỏi.

Dương Thần thẹn thùng, cười cười,:

- Anh hiểu lầm em, như vậy là rất không đúng, hơn nữa...anh còn nghe người ta nói, vợ chồng chúng ta bất hòa như này, phần lớn là do, anh không hiểu em, cho nên anh muốn đi tìm hiểu quá khứ của em, không chỉ là quan hệ gia đình của em, mà còn là lúc em nhỏ, lúc em đi học...nhưng đáng tiếc là không tìm thấy thầy cô giáo tiểu học của em, anh thực sự rất tò mò, em lúc nhỏ có lạnh lùng băng giá như này không, chỉ như vậy thôi chứ cũng chẳng có ý gì khác, ha ha...

Lâm Nhược Khê im lặng, Dường như đang tự hỏi mình điều gì đó.

Dương Thần như lại vừa nghĩ ra điều gì đó, cười nói:

- Đúng rồi, còn phải cảm ơn em, còn giúp anh đổi quần áo theo mùa, tuy nhiên người như anh khá là tùy tiện, thực tế thì không cần mặc những bộ quần áo quá tốt, có thể đưa anh mấy bộ quần áo rẻ rẻ là được rồi, cả một tủ quần áo hàng hiệu, anh có mặc thì cũng không giống người nổi tiếng, không cần phải phí phạm như vậy, anh biết nhà mình không thiếu tiền, nhưng em cũng có thể lấy tiền đó đi làm chuyện khác, em không cần phải tiêu quá nhiều tiền vào việc mua sắm quần áo hay giải trí, tiền thì nên dùng đúng chỗ.

Nói xong Dương Thần đi đến bên máy lọc nước, cầm một cái cốc giấy lấy nước ở bên nước ấm, rồi mới ngồi xuống ghế, đưa đến trước mặt Lâm Nhược Khê, cười nói:

- Được rồi, bụng em chắc chắn rất đói rồi, nhanh bột nếp đi, bột nếp viên mới làm hôm nay, rất tươi ngon đấy.

Sắc mặt Lâm Nhược Khê trầm tĩnh lại, gật gật đầu, cầm lấy một viên, quen tay dùng hai ngón tay miết, rồi đưa lên miệng, cắn một miếng nhỏ nhai nhai.

Nhấm nhám hương vị quen thuộc, nhưng Lâm Nhược Khê lại không yên lòng, chốc chốc lại liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

Viên thứ nhất đã trôi vào bụng, dạ dày cũng chưa thoải mái, Lâm Nhược Khê nhận cốc nước mà Dương Thần đưa, uống một ngụm.

- Ăn tiếp đi, cho dù em có muốn tiếp tục tăng ca, thì anh cũng cản em, nhưng em phải ăn cho no trước đã.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê không tiếp tục lấy nữa mà mặt mang vẻ phức tạp nhìn Dương Thần, hỏi:

- Dương Thần, anh thực sự thích em sao?

Dương Thần đờ đẫn trong chốc lát, mỉm cười hỏi:

- Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?

- Kỳ thực buổi tối hôm trước, anh nghi ngờ em phái người đi theo dõi Thiện Ny, mặc dù em rất giận, nhưng em cũng nghĩ...tại sao anh lại nghi ngờ em như vậy:

Lâm Nhược Khê dịu dàng nói:

- Nếu như thực sự chúng ta là vợ chồng, vậy anh lại vì một người phụ nữ khác, nghi ngờ em làm chuyện đó, có phải là có ý, em ở trong lòng anh không hề quan trọng như vậy, hoặc có thể nói...anh thích người khác, còn hơn cả thích em.

Dương Thần cười khổ sở:

- Em vẫn còn vì chuyện đó mà không vui sao, lúc ấy anh thực sự rối quá, lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều, mới hiểu nhầm em, việc này với việc anh thích hay không thích em hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Lâm Nhược Khê lắc đầu, lộ vẻ đau thương:

- Không chỉ nguyên nhân là một lần này, mà bởi vì giữa chúng ta có quá nhiều mâu thuẫn, cứ như thế, trong lòng em thực tế đã không còn niềm tin nữa rồi.

Dương Thần nghiêm mặt nói:

- Một khi em đã nói như vậy, thì anh cũng nói trắng ra cho em biết.

Ừ?

- Anh không thích em

Dương Thần nói nghiêm túc.

Đôi mắt Lâm Nhược Khê lộ ra đôi chút sầu thảm, ngơ ngác không nói nên lời.

Nhưng một giây sau, Dương Thần lại tươi cười nói:

- Nhưng anh yêu em!

Lần này, Lâm Nhược Khê vẫn còn chưa kịp phản ứng, cô và Dương Thần bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn chưa kịp định thần.

- Bởi vì anh yêu em, yêu em hơn so với những người khác, nên anh mới bận tâm đến những cảm nhận của em, hi vọng em tha thứ, cho nên, anh mới hi vọng, cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ duy trì được, nói như vậy...em có hiểu được không?

Dương Thần nói vô cùng sâu sắc.

Thật lâu sau khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê mới hiện lên những vệt đỏ ửng, không nhìn Dương Thần, cầm lấy mấy viên trong hộp, tiếp tục ăn, vừa ăn vừa hỏi:

- Lần trước anh nói với em, muốn tặng quà cho em, không phải là mấy viên chiên này chứ.

Dương Thần sửng sốt, vội lắc đầu,

- Đương nhiên là không phải rồi, anh thực sự rất muốn tặng quà cho em, nhưng...thời gian hơi gấp, phải qua một thời gian nữa mới chuẩn bị xong quà.

Lâm Nhược Khê gật gật đầu, giọng yếu ớt nói:

- Nếu như quà của anh khiến em vừa lòng... thì chúng ta sẽ kết hôn...

May là thính giác của Dương Thần tốt, nên mới nghe rõ được, nhưng lại nghĩ, rồi hoài nghi hỏi lại:

- Kết hôn? Chúng ta không phải đã là vợ chồng hợp pháp rồi sao?

Lâm Nhược Khê quay đầu lại, đôi mắt thủy tinh trong veo tràn đầy ngượng ngùng và oán trách, phồng má, gặt giọng:

- Ngốc ạ, chẳng lẽ đến hôn lễ cũng không tổ chức mà anh muốn em sống với anh cả đời sao!?