Không đợi Dương Thần nói gì, Lý Độn lại tấn công một lần nữa. Lúc này lực của Lý Độn được sử dụng hoàn toàn, khắp trên đài đều có tàn ảnh của y.
Mà sức mạnh của Lý Độn cũng không trầm ổn như ban đầu mà giống như bùng nổ trong không khí.
“Thình thịch thình thịch…”
Vô số hình ảnh của Lý Độn giống như trong phim viễn tưởng đang di chuyển trong không khí tấn công xung quanh Dương Thần.
Dương Thần không khỏi tiếc nuối. Nếu không phải là gặp hắn thì người này sẽ đạt cảnh giới Tiên Thiên hạng nhất Trung Quốc. Không nghi ngờ gì y sẽ là người mạnh nhất trong số những người cùng tuổi.
Dương Liệt tuy rằng có tiến bộ, tin tưởng vào dược vật và môn pháp Côn Luân. Nhưng sức chiến đấu cũng không bằng một nửa Lý Độn.
Nhưng chênh lệch dù sao cũng là chênh lệch. Dương Thần cũng không có thói quen cố ý thua trong một trận đánh. Nếu Lý Độn đã dùng hết sức, cũng nên chấm dứt trận đấu…
Lúc này, Lý Độn dùng toàn bộ sức lực giống như hàng ngàn quân từ trên trời giáng xuống. Quả đấm này nếu là đấm xuống mặt đất đủ để tạo ra một hố sâu vài mét.
Dương Thần ngẩng đầu, di chuyển tay rất nhanh, cầm tay Lý Độn lại.
Động tác nhanh như điện, người phía dưới đài hoàn toàn không nhìn rõ. Bọn họ có thể nhìn chỉ là cả người Lý Độn bị kéo từ trên không trung xuống mặt đất đặt trước mặt Dương Thần.
Quả thật Lý Độn kinh hãi. Đem hết sức lực vào một quyền không ngờ bị Dương Thần nắm lấy xuống trước mặt giống như hái trái cây.
Nhưng tay phải bị nắm, tay trái vẫn còn.
Lý Độn dùng nội công chân khí của Mật tông Phật môn, mạnh mẽ vô cùng, tay trái giống như sắt thép đập về phía của Dương Thần.
Tuy nói là thi đấu hữu nghị nhưng Lý Độn cũng biết dù Dương Thần bị y đánh trúng cũng không đến mức chết người.
Trên thực tế y vẫn coi thường Dương Thần.
“Rầm…”
Quả đấm rõ ràng là lợi hại.
Nhưng khi đánh tới ngực xong Dương Thần tất cả khí lực và sức mạnh dường như không thấy một chút tung tích gì
Dương Thần nhếch môi cười, cầm tay phải của Lý Độn thong thả quẳng qua vai.
Lý Độn giống như một con cá bị cầm đuôi lướt qua đỉnh đầu Dương Thần hạ xuống đất…
“Bịch!”
Cả người Lý Độn bị ném xuống nền đá của phòng luyện công lõm thành một cái hố, cả căn phòng rung lên, sắt thép bay tứ tung.
Nếu là người bình thường bị quẳng như vậy có lẽ đã tan xương nát thịt. Nhưng Dương Thần biết, Lý Độn chỉ đau một chút, có chân khí Tiên Thiên bảo vệ cũng không thể bị thương nặng.
Cả căn phòng im lặng như tờ, nếu có tiếng gì cũng chỉ là tiếng nuốt nước miếng rất khẽ…
Lý Độn nằm trong chiếc hố ngơ ngác nhìn Dương Thần đứng trước mặt, nói không nên lời. Từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên y biết đến thua, hơn nữa thua không còn chút gì cả.
Dương Thần cũng không biết chỗ này có được hút thuốc hay không. Nhưng từ khi đến Yến Kinh hắn chưa hề hút điếu nào. Lúc này cuối cùng không nhịn được rút ra một điếu, nhả những vòng tròn khói ra khỏi miệng.
Nhìn xuống dưới, Dương Thần cười nói:
- Tôi không biết tôi nghĩ có đúng không. Tôi cảm thấy đơn vị bộ đội của cậu sở dĩ gọi là Độn Nhẫn không phải là cứ tùy tiện tập hợp các cao thủ. Mà là “trọng kiếm vô phong”.
Mắt trái của cậu có thể đưa ra những chiêu số khiến người ta hoa cả mắt. Nhưng với tôi tuyệt đối là chênh lệch quá lớn về lực lượng. Mặc kệ cậu đánh tôi như thế nào, tôi chỉ cần dùng sức mạnh liều lĩnh áp đảo câu, thì mọi sức lực của cậu đều là phí công.
Vị tiền bối kia hẳn là muốn nói cho các cậu đừng nghĩ đến đầu cơ trục lợi cũng đừng tự coi nhẹ mình, không ngừng nâng cao thực lực bản thân. Sức mạnh tuyệt đối là điều quan trọng để các cậu trở thành bộ đội đặc chủng hạng nhất.
Lý Độn nghe xong ngơ ngác nhìn Dương Thần hồi lâu mới cười chua xót:
- Thua tâm phục khẩu phục.
Dương Thần nói:
- Cậu cũng không cần cảm thấy mình kém cỏi như vậy. Tôi có thể có hôm nay tất nhiên là phải trả giá nhiều. Cậu mới trẻ như vậy đã có được thực lực như thế hẳn là làm cho mình kiêu ngạo.
Dương Thần cũng không muốn đả kích Lý Độn. Thật ra sự chênh lệch giữa hai người không thể nói gì hơn nhưng dù sao vẫn phải cho người trẻ tuổi một chút hi vọng có phải không?
Có thể sau khi Lý Độn nghe xong, cũng sẽ lại coi thường mình:
- Theo tôi được biết anh còn ít tuổi hơn tôi.
Dương Thần lập tức đỏ mặt, không xong, hắn quên rằng mình vẫn là “thiếu niên tuổi xuân”. Chậc! chỉ tại mấy người phụ nữ làm mình bạc tóc, căn bản không có cơ hội hưởng thụ tuổi thanh xuân.
Cho dù như thế nào cuối cùng cũng khiến Lý Độn không có suy nghĩ khác. Thấy rõ thực lực chênh lệch, làm bạn bè là tốt rồi đừng động tay động chân.
Dương Thần kéo Lý Độn đứng dậy, hai người đi ra khỏi phòng luyện công. Tất cả các binh lính đều nhường đường. Nhưng lần này thì không cúi chào như lúc Lý Độn mới tới mà tất cả đều nhìn chằm chằm Dương Thần giống như nhìn quái vật, ánh mát đầy kính nể nhưng không phải là sợ hãi.
Mặc dù Dương Thần lợi hại như thế nào thì bọn họ cũng không thể là những quân nhân sợ hãi.
Thiên Long và Diệp Tử không biết là đã đi đâu mà không tới xem cuộc chiến. Nghĩ là bọn họ đã biết trước kết quả cũng không có hứng thú đến xem.
Tuy rằng Lý Độn đau nhức toàn thân nhưng không thực sự bị thương. Thế nào gọi là không đánh nhau thì không quen, hiện tại y đã hoàn toàn hiểu rõ tính cách và thực lực của Dương Thần cũng chính là đã thân quen hơn nhiều.
Vì lúc này đã trưa, Lý Độn cười nói:
- Chẳng mấy khi đến được Yến Kinh, tôi là chủ nhà tiếp người bạn là cậu, chúng ta tìm một quán rượu ăn cơm. Không biết ông em Minh Vương có thể để tôi đón tiếp không?
Sáng nay Dương Thần đếnYến Kinh đã đi thẳng đến bệnh viện để giúp Đường Uyển trị liệu sau lại đến đây đấu một trận, thật sự bụng trống rỗng. Tuy rằng không đói nhưng đến giờ ăn cơm như thói quen liền hỏi:
- Tôi nghe nói Yến Kinh có nhà hàng “Thiên Thượng Nhân Gian” cũng không tồi, anh dẫn tôi đến đó một chuyến.
Lý Độn do dự, trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Dương Thần:
- Trước đó trong đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân thủ tướng Ninh vừa đọc diễn văn yêu cầu cơ quan chính quyền chúng tôi phải tiết kiệm chi tiêu. “Thiên Thượng Nhân Gian” chi phí rất cao. Chúng ta đổi nhà hàng khác. Bản thân tôi thích đồ ăn Tây Bắc, đậm đà, vị cay rất ngon, tôi biết có nhà hàng chuẩn, hay là chúng ta đi đến đó.
Dương Thần cũng đồng ý, người ta mới khách cũng không thể quá đòi hỏi. Đồ ăn Tây Bắc thì đồ ăn Tây Bắc, hỏi:
- Ăn món gì? Chẳng lẽ là các món gà?
Vẻ mặt Lý Độn đắc ý nói:
- Ăn gà thì tính cái gì, khó kết bạn được. Đương nhiên là món khác rồi, thịt dê nhé.
Dương Thần cảm thấy Lý Độn cũng quá cẩn thận, người này rất thành thực.
Nhưng hơn mười phút sau đi vào quán ăn Tây Bắc Dương Thần quả thật muốn nhấc cả quán ăn lên.
- Anh nói chính là quán ăn này?
Ngón tay Dương Thần run run chỉ cửa hàng ăn phía trước.
Chỉ là một quán mì sợi.
Dương Thần không thể tưởng tượng, đường đường là một trong bốn thiếu gia của bốn gia tộc lớn Lý Độn lại mời khách ăn mì sợi. Theo như lời y thì mồm to ăn thịt dê, thật sự là mồm to nhưng…
Tuy nhiên, vì Lý Độn trả tiền nên Dương Thần cũng không nói gì. Hơn nữa, đại thiếu gia người ta ăn nhiều sơn hào hải vị mình từ bé đến lớn ít được ăn thịt bắt bẻ cái gì?
Ăn xong hai bát mì sợi lớn Dương Thần cũng thấy không thấm gì. Suy nghĩ một chút buổi chiều vẫn còn nhiều thời gian, Đường Uyển về nhà hẳn cũng muốn nghỉ ngơi, mai kia mình có thể đến thăm cô. Lúc này nên đến Quốc Tế Ngọc Lôi ở Yến Kinh để xem tình hình cô bé Tuệ Lâm kia.
Tuệ Lâm gần đây vừa đi thực tập, vừa định tổ chức cuộc biểu diễn cá nhân đầu tiên hắn là khá bận. Lại không có ai bên cạnh chăm sóc, lần này hắn mới đến Yến Kinh không thể đến thăm cô bé cũng phải xin lỗi cô bé đáng thương này.
- Lý Độn, đưa tôi đến một chỗ.
Dương Thần nói với Lý Độn.
Lý Độn uống chút nước cuối cùng trong bát mì sợi như là đoán trước được hỏi:
- Đi, đi đến đâu?
- Tôi muốn đến chi nhánh Công ty Quốc Tế Ngọc Lôi ở Yến Kinh.
Dương Thần nói.
Lý Độn nghe xong lấy điện thoại cầm tay ra, như tìm cái gì đó, một lúc sau nói:
- Chi nhánh của Công ty Quốc Tế Ngọc Lôi ở phía đông cách chỗ này nửa tiếng đi xe của tôi. Tiêu hao dầu sẽ nhiều, tôi lại muốn về nhà, tôi thấy hay là cậu…
Dương Thần môi run run:
- Người nhà họ Lý các cậu đều tiết kiệm như vậy sao? Chết tiệt. Anh không cần chạy chiếc Hummer của anh, gọi taxi là được.
Lý Độn vỗ vỗ vai Dương Thần:
- Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, tiết kiệm nguồn năng lượng cho trái đất là tốt. Tôi tham gia quân đội xem ti vi cũng biết, chắc cậu cũng hiểu.
Dương Thần ý thức được một việc. Bạn bè, khi chưa quen thì thấy tốt nhưng sau khi quen rồi thì thấy thất vọng.
Dương Thần cũng chẳng muốn nói nhiều với Lý Độn, tự gọi taxi. Còn Thiên Long và Diệp Tử cũng không thể gọi bọn hắn làm bảo mẫu. Bọn họ tình nguyện Dương Thần còn cảm thấy mất tự nhiên.
Lý Độn quay ra Dương Thần sắp lên xe, nhiệt tình vẫy tay hô: