Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 695: Đương nhiên là không có chứng cớ



Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, trong không khí thoang thoảng mùi nước khử độc, phảng phất như có mùi nước hoa nhè nhẹ, từng chút từng chút thấm vào gan ruột.

Ánh mắt nam nữ giao nhau, khẽ mở, gợn sóng.

Thật lâu sau, Lâm Nhược Khê mới chớp chớp hàng lông mi đen nhánh, đôi mắt ngấn lệ, ấm ức nói:

- Được rồi được rồi, nói cái gì mà móc tim, cái gì mà cắt lát, đúng là buồn nôn quá, anh không thể nói những câu dễ nghe hơn được à.

Dương Thần sờ sờ gáy, bĩu môi nói:

- Em toàn nói “miệng chó không phun ra được ngà voi”, thôi được, anh nói những câu tốt đẹp chưa chắc em đã chịu nghe, chi bằng nói những câu mang tính kích thích như vậy.

Nói xong, Dương Thần lấy cốc nước vừa mới bỏ xuống đưa cho Lâm Nhược Khê.

- Súc miệng đi, uống chút nước, cơ thể em vừa mới hồi phục lại, tuy rằng không có gì đáng ngại, nhưng vẫn nên nghỉ ngơi một chút.

Lâm Nhược Khê đón lấy cốc nước, chậm rãi chuyển lên giường, nói:

- Chuyện của công ty còn chất đống kia kìa, em sửa sang lại một chút rồi quay về công ty đi làm, em không sao rồi.

Dương Thần buông tiếng thở dài.

- Biết trước là em sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mà.

- Em không sao, trước hết là anh hãy mở điện thoại lên đã, nghĩ cách giải quyết chuyện của Minh Ngọc.

Lâm Nhược Khê thản nhiên cười liếc mắt nhìn Dương Thần, rồi lập tức đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Dương Thần mặc dù có chút đau lòng, nhưng cũng biết, sau khi được truyền chân khí của mình, tuy rằng cơ thể Lâm Nhược Khê vẫn còn yếu, nhưng sẽ hồi phục lại rất nhanh, đi là chắc sẽ không có vấn đề gì, huống hồ bây giờ Ngọc Lôi mà thiếu đi bộ não của cô ấy thì sẽ vô cùng khó khăn, cũng coi như là vô phương cứu chữa.

Mở điện thoại lên, Dương Thần lập tức nhìn thấy mấy tin nhắn liên tiếp, gồm có của Mạc Lâm, Mạc Thiện Ny, An Tâm và Ngô Nguyệt.

Dương Thần đang định gọi cho Mạc Lâm hỏi xem sự tình đã giải quyết như thế nào rồi, thì Mạc Thiện Ny lại gọi điện thoại đến.

Sau khi nhận điện thoại, ở đầu dây bên kia Mạc Thiện Ny lo lắng nói:

- Rốt cuộc cũng đã mở máy rồi. Dương Thần, anh đang ở bệnh viện với Nhược Khê sao? Sức khỏe của Nhược Khê như thế nào rồi? Có nguy hiểm không?

Dương Thần cười nói:

- Yên tâm, không có chuyện gì nữa rồi, đợi chút nữa anh đưa cô ấy về công ty. Sao lại gọi nhiều cuộc như vậy, chắc không phải chỉ đơn thuần quan tâm đến sức khỏe của Nhược Khê đấy chứ.

Mạc Thiện Ny bực bội nói:

- Em sắp gục rồi, vốn dĩ công ty xảy ra chuyện như vậy, khiến cho đám phóng viên chen chúc nhau đến đây yêu cầu em nói rõ tình hình hiện tại, vừa rồi không biết ai lại để lộ tin tức, đám phóng viên đã biết Tổng giám đốc Nhược Khê ngã bệnh rồi! Đến người trong nội bộ chúng ta cũng trở tay không kịp! Đám phóng viên đó bao vây công ty của chúng ta thành ba bốn vòng, nói tùm lum lung tung hết cả lên, em nghĩ nếu như Nhược Khê không sao, thì quay về càng nhanh càng tốt, không thì, công ty sẽ bị làm loạn lên mất thôi! Công nhân biết Tổng giám đốc bị bệnh, cũng chưa có người tâm phúc, đợi đến khi sàn giao dịch chứng khoán bắt đầu mở cửa, nhất loạt đả kích, thì mọi chuyện đã xong xuôi hết cả rồi.

Dương Thần hừ lạnh một tiếng.

- Đúng là nghèo mà còn không tha, đuổi đánh đến cùng à.

Mạc Thiện Ny ở đầu dây bên kia hình như lại gặp phải tình huống khẩn cấp gì đó, tiếng ồn bên đó loạn hết cả lên, Mạc Thiện Ny cũng không nói nhiều nữa, chỉ nói một câu:

- Em bận đi trước.

Rồi cúp máy luôn.

Dương Thần cười khổ sở, lắc đầu, lại tiếp tục gọi cho Mạc Lâm.

- Mạc Lâm, bảo cho cậu điều tra phân tích đến đâu rồi.

Dương Thần nói.

Mạc Lâm hơi ngượng ngùng nói:

- Minh Vương Các Hạ, rất xin lỗi, gia cảnh của tên Lý Minh Hòa đấy, có chút phức tạp, trong chốc lát rất khó để điều tra ra rõ ràng, tôi vẫn cần thêm chút thời gian nữa. Nhưng hai thứ đồ mà ngài muốn phân tích, chúng tôi đã có kết quả rồi đấy ạ.

Dương Thần nhíu mày.

- Phức tạp? Lý Minh Hòa chỉ là nhân viên quản lý được tập đoàn Mộ Vân bên Hồng Kông phái đến sao? Không phải anh ta là họ hàng xa của nhà họ Lý bên Hồng Kông sao, điều tra tư liệu của anh ta sao phải mất nhiều thời gian như vậy?

- Trên thực tế...

Mạc Lâm buồn rầu nói:

- Lúc đầu tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng dựa vào những tin tình báo mà bây giờ tôi thu thập được, cái tên Lý Minh Hòa này, thực ra vốn dĩ cũng không phải là tên thật của anh ta, có vẻ như sau khi đến Hồng Kông làm việc anh ta mới đổi cái tên này. Hơn nữa, Lý Minh Hòa và tập đoàn Mộ Vân của nhà họ Lý hầu như không có bất cứ quan hệ nào, chỉ là cùng họ mà thôi, chuyện này cũng là do ngay từ đầu chúng ta đã nhầm lẫn. Lý lịch từ nhỏ đến lớn của anh ta cũng có nhiều chỗ kỳ quái, rất nhiều nội dung đã được sửa lại, muốn điều tra cho rõ ràng, cần tốn không ít công sức, bây giờ rất khó để nói rõ những chuyện này, hy vọng Các Hạ có thể cho tôi thêm ít thời gian, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Dương Thần không nghĩ rằng điều tra gia cảnh của Lý Minh Hòa, lại xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này còn khác xa với những gì mà mình tưởng tượng, chắc chắn còn có bí mật gì đây.

- Vậy tôi để cho anh đi điều tra chứng cứ, xem kết quả như thế nào.

Dương Thần lại nói.

Mạc Lâm lúc này lấy lại được chút tự tin nói:

- Đã có báo cáo rồi đấy ạ, trong cốc cà phê đó, chính xác là có sự tồn tại của chất độc! Đây là loại chất độc giống như chất Tanning axit chứa trong lá trà vậy, loại axit này khi gặp vật gì có chứa nhiều protein, sẽ phân hủy protein ra, sinh ra một chất phá hủy nội tạng, đặc biệt là có thể gây ung thư gan!

Mà vừa mới đây, trong cốc cà phê không chỉ có thành phần chất Tanning axit, mà còn có một chất không phải là cà phê mà là protein đặc biệt. Có thể nói, chén cà phê này chính là thuốc dẫn, để chất độc phát ra hoàn toàn!

Nhưng bởi vì loại độc tố này cần một khoảng thời gian dài để tích tụ, mới có thể đến lúc xảy ra phản ứng hóa học, mới có thể có tác dụng mạnh được, cho nên theo như tôi phỏng đoán, người hạ độc phải cực kỳ hiểu lượng cà phê dùng hàng ngày, mới có kế hoạch bỏ thêm loại chất này vào trong cà phê, mặc dù nói không thể nắm chắc được thời gian phát bệnh cụ thể, nhưng dựa vào tỷ lệ tính toán riêng, nhiều nhất cũng chỉ sai số khoảng một tuần thôi.

Nghe đến đây, ánh mắt Dương Thần hiện lên sát khí hừng hực, không ngờ Lâm Nhược Khê trong khoảng thời gian này lại luôn uống loại cà phê có chứa chất độc mãn tính? Không cần biết Lý Minh Hòa có giấu Ngô Nguyệt làm chuyện này hay không, lần này cho dù không làm thịt Ngô Nguyệt tại chỗ, thì cũng không thể để cô ta tiếp tục làm trợ lý của Lâm Nhược Khê được.

- Về phần hai món đồ mà ngài nói...

Mạc Lâm nói:

- Đúng như theo lời ngài nói, đích xác là đã bị người ta đụng chạm tới, nhưng vì là để làm chứng cứ, vẫn là còn chưa đủ được...

Nghe Mạc Lâm nói cũng được tương đối rồi, Lâm Nhược Khê cũng đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy Dương Thần đang gọi điện thoại, nhẹ nhàng hỏi:

- Có việc gấp sao?

Dương Thần vừa hay gọi xong, cúp máy xuống, cười nói:

- Công ty đang cần em về gấp, phóng viên đứng chặt kín ở cửa rồi, chúng ta đi thôi.

Nét mặt Lâm Nhược Khê hiện lên vẻ u uất, gật gật đầu.

Ra khỏi bệnh viện, trên đường lái xe về Quốc Tế Ngọc Lôi, Dương Thần lại gọi điện thoại cho An Tâm, An Tâm cũng chỉ là lo lắng xem có xảy ra chuyện gì hay không, sau khi xác nhận mọi chuyện đều tốt thì cũng không hỏi thêm gì.

Lâm Nhược Khê ngồi ở ghế phụ, lằng lặng suy nghĩ một lúc, mới quay đầu lại hỏi:

- Đã điều tra ra tên trộm đó chưa, là ai lấy tài liệu ở chỗ Minh Ngọc?

Dương Thần một tay lái xe, một tay lắc lắc ngón tay về phía Lâm Nhược Khê, nhếch miệng cười nói:

- Tên tội phạm này, vô cùng giảo hoạt, ngay từ đầu, chúng ta đều đã bị hắn ta lừa rồi.

- Có ý gì vậy?

Lâm Nhược Khê cảm thấy hơi có chút mơ hồ.

Dương Thần hắng giọng, nói:

- Tên trộm đó, vốn dĩ là không đánh cắp bất cứ thứ gì ở chỗ Minh Ngọc, tất cả mọi tài liệu, đều là hắn ta tự lấy được.

Ánh mắt Nhược Khê tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên là không biết Dương Thần đang nói điều gì.

Dương Thần hết lòng giải thích:

- Ngay từ đầu, chúng ta đã để con mắt của mình ở cái két sắt an toàn trong phòng làm việc của Minh Ngọc, là bởi vì, những văn kiện đó chỉ có hai bản, làm Tổng giám đốc như em, thì đương nhiên chẳng bao giờ tiết lộ ra ngoài. Cho nên, mọi người đều cho rằng là Minh Ngọc đã tiết lộ ra ngoài, hoặc là có người đã nghĩ ra cách lấy được những thứ đó từ chỗ của Minh Ngọc.

Bởi vậy, cách mà chúng ta suy nghĩ, đó là tự hỏi mình rằng là người nào có cơ hội lấy được tài liệu từ chỗ của Minh Ngọc, người nào lại có thể đánh cắp được mật mã, thậm chí còn hoài nghi, có phải là trong phòng làm việc của Minh Ngọc có gắn một loại máy camera giám sát nào đó không, để quay lén hình ảnh Minh Ngọc mở két sắt.

Lâm Nhược Khê hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ không đúng sao, nếu như không phải lấy từ chỗ của Minh Ngọc, thì phòng làm việc của em lại càng không thể rồi, có thể bước vào phòng làm việc của em, ngoài Ngô Nguyệt ra, hầu như không có mấy ai, hơn nữa mấy cái két sắt lân cận trong phòng làm việc của em, gần như là trống không, càng không có cách nào để gắn camera giám sát.

Dương Thần cười nói:

- Nghe anh nói hết đã, nếu nói ra, cũng là anh đã trúng kế... đối thủ đã chuẩn bị rất kỹ, trước đó hẳn tên đó đã tìm hiểu về anh, hoặc cũng có thể nói, trước đó hắn ta đã làm rất nhiều chuyện để đánh lạc hướng chúng ta.

Cái tên đó, trong hai ba tháng gần đây, chốc chốc lại chạy đến phòng làm việc của Minh Ngọc, hơn nữa còn vô cùng chịu khó, hoàn toàn không nhìn ra là hắn ta có mục địch gì. Hành động của hắn ta, không chỉ khiến cho người thường xuyên đến phòng làm việc của Minh Ngọc nhìn thấy, mà còn khiến cho những người trong công ty cảm thấy tò mò về mối quan hệ giữa hắn ta và Minh Ngọc, bắt đầu nổi lên tranh luận.

Đừng nói với anh, em không biết thằng cha đấy là ai, chắc chắn em cũng đã sớm có sự nghi ngờ, có phải hắn ta hay tìm cơ hội ở chỗ Minh Ngọc để tìm tài liệu không, cho nên mới để cho anh đi điều tra, đúng không?

Lâm Nhược Khê cũng không phủ nhận, gật đầu nói:

- Người mà anh nói là Lý Minh Hòa, đúng là em biết chuyện dạo gần đây anh ta thường vô duyên vô cớ chạy đến tìm Minh Ngọc, trong công ty cũng đã bắt đầu rộ lên tin đồn, tin rằng rất nhiều người trong công ty cũng có cùng dự đoán như vậy, nhưng mà, bởi vì không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh, là anh ta ăn cắp tài liệu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc họp không có người nào nhắc đến Lý Minh Hòa, mọi người không có bất cứ chứng cứ nào.

- Đương nhiên là không có chứng cứ.

Dương Thần cười lắc đầu nói:

- Anh đã đặc biệt đi xem băng hình của camera giám sát. Chú ý đến khả năng hắn ta mở được két sắt, với khả năng hắn ta làm như thế nào mà mang được tài liệu đi mà không bị người khác phát hiện... bây giờ nghĩ, đúng là cười đến rụng răng mất thôi... bởi vì ngay từ đầu tên này đã không có ý định ăn cắp tài liệu từ chỗ Minh Ngọc, hắn ta làm như thế này chỉ với một mục đích duy nhất, đó là thu hút sự chú ý, cho rằng hắn ta hạ thủ từ chỗ Minh Ngọc.

Lâm Nhược Khê cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức phản ứng lại:

- Anh muốn nói, đều là hắn ta cố tình che giấu, khiến chúng ta hiểu lầm? Vậy thì làm thế nào mà hắn ta trộm được?