Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 721: Vây thành một vòng lớn



Đoàng! Đoàng! Đoàng!!!!!!!!!

Một trận mưa đạn như sấm sét điên cuồng trút xuống bay vun vút khắp bốn phía của Dương Thần, một lớp bảo vệ vô hình đỡ tất cả đạn bên ngoài, mỗi viên kim loại đều giống một đứa trẻ con đang ỉu xìu trượt bịch xuống đất, chẳng mấy chốc phía dưới chân Dương Thần đạn đã dồn thành một đống phế thải vô dụng.

Một đám lính Mỹ nghẹn họng nhìn trân trối, sau khi toàn bộ đạn đã bắn hết chúng mới phát hiện ra cảnh trước mắt chẳng khác nào một cảnh tượng trong mơ, một nỗi sợ hãi hốt hoảng khiến bọn chúng không thể không lùi bước.

Dương Thần cười hiền lành, chào hỏi bọn chúng bằng giọng hữu hảo:

- Buổi tối tốt lành, trực ban vất vả lắm, đáng tiếc là tôi lại không mang theo đồ ăn khuya, nếu không thì đã có thể mời các anh rồi, tôi nướng thịt dê xiên cũng khá đấy!

Một câu dạo đầu mờ mịt khó hiểu khiến đầu óc của đám lính càng thêm trống rỗng, thịt dê xiên ư? Ở Mỹ làm gì có món đó.

Tiếng còi báo động “hụ hụ hụ” đinh tai vang lên trong khu căn cứ, toàn bộ đèn trong nháy mắt đều được bật sáng, quân công khai và quân bí mật đều từ khắp nơi tập hợp lại hết nơi đây.

Thực ra Dương Thần cũng đã nghĩ đến kết quả này, muốn tìm sĩ quan của bọn chúng mà cũng lâu quá, chi bằng trực tiếp lộ diện, để báo động vang lên thì tên chỉ huy tất nhiên cũng sẽ xuất hiện.

Quả nhiên sau khi quân Mỹ phát hiện có mục tiêu xâm nhập thì đã lập tức vây xung quanh Dương Thần.

Hàng trăm họng súng đều chĩa vào Dương Thần, một tên lính quân phục còn chưa chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm trọng như gặp phải kẻ địch nguy hiểm, bọn chúng vừa mới nhìn cảnh người này từ xa trong làn mưa đạn mà không hề hấn gì, trong mắt tràn đầy nỗi kính sợ.

Dương Thần lướt qua một lượt, dùng ngữ âm tiếng Anh Mỹ hỏi:

- Sĩ quan của các người đâu, ta đến không phải để đánh nhau mà đến để tìm người thảo luận.

Hồi lâu sau, một giọng nói dõng dạc vang lên tù phía sau một toán binh:

- Thưa ngài, hành động của ngài khiến hải quân Hoa Kỳ chúng tôi cảm thấy phẫn nộ, mong ngài đưa ra được một lời giải thích hợp lý.

Một gã trung niên da trắng mặc bộ đồ quân phục đứng lên phía trước, hai tên lính đằng sau tất nhiên không mong chờ sự xuất đầu lộ diện của gã, bởi kẻ địch phía trước không thuộc loại thường.

Dương Thần liếc mắt nhìn quân hàm của tên sĩ quan:

- Thượng tá?

- Ngài có thể gọi tôi là thượng tá Jimmy.

Jimmy nghiêm mặt nói.

- Tôi là người phụ trách căn cứ quân sự ở đây, xin hỏi ngài có việc gì muốn thương thảo cùng tôi?

Dương Thần nói thẳng:

- Tôi muốn gặp An Tại Hoán, tôi biết anh ta vẫn ở đây, đưa anh ta trở về Hoa Hạ là mục đích duy nhất của tôi.

- Nói như vậy, ngài là người của quân đội Hoa Hạ?

Jimmy hỏi.

Dương Thần lắc đầu:

- Tôi là tôi, tôi và An Tại Hoán có vấn đề cá nhân cần phải giải quyết, tôi cũng không muốn nói nhiều về chuyện đó với ngài đâu.

Jimmy chau mày:

- Tuy rằng tôi rất ngạc nhiên về chuyện ngài biết thông tin tình báo này, nhưng ngài An là khách quý quan trọng của chúng tôi, ông ấy được sự bảo lãnh của chúng tôi, chúng tôi không thể để ông ấy bị tổn hại.

- Tôi không cho các người có quyền lựa chọn, tôi hỏi các người để đòi người là vì không muốn giết tất cả các người, dù sao tôi cũng không phải kẻ địch của mấy người.

Dương Thần nói.

Jimmy giận dữ nói:

- Thưa ngài, có vẻ như ngài đang xem thường sự tôn nghiêm của hải quân Hoa Kỳ? Mặc dù có vẻ như ngài có một sức mạnh phi phàm khiến chúng tôi phải kinh sợ, nhưng cũng vẫn chưa đủ để khiến chúng tôi nhận thua như vậy đâu.

Dương Thần khẽ thở ra một tiếng:

- Thực sự là không chịu buông tay sao?

- Các binh sĩ, nói cho hắn biết câu trả lời của chúng ta!

Jimmy cao giọng hô lớn.

Tập đoàn binh lính hải quân Mỹ nhất loạt đồng thanh:

- Thề chết gìn giữ vinh quang!

Dương Thần cảm khái lắc đầu, vận động xương cốt:

- So với âm thanh cỡ lớn thì cái khiến tôi sợ hơn...

Giọng nói hạ thấp xuống, một tay Dương Thần giơ lên phía trước nhắm vào chiếc phi cơ chiến đấu F22 ở đằng xa phía bên phải.

Rầm!!!

Khi đám lính hải quân còn đang không hiểu tên người Châu Á này định làm cái gì thì chiếc máy bay chiến đấu còn mới đột nhiên bốc lên thành một ngọn lửa ngút trời.

Nổ rồi sao?

Một tiếng nổ ầm vang khiến tất cả binh lính, kể cả Thượng tá Jimmy cũng há hốc mồm không nói nổi một lời nào.

Dương Thần khá hài lòng gật đầu, từ khi đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới hắn vẫn chưa thi triển công phu nhiều, ban nãy dùng một nguồn lực chân nguyên trong nháy mắt đã xuyên thủng bình xăng của chiếc máy bay, tạo ra vụ nổ là điều không lấy gì làm lạ.

So với những quy tắc hạn chế không gian sử dụng sức mạnh của chủ thấn thì võ công tu luyện của nước Hoa Hạ lại trọng dụng lối sử dụng sức mạnh nội công, chỉ cần một chút sức là đã có thể nghiền nát, không phải là sức mạnh để dời non lấp biển nhưng lại là luồng sức mạnh có tính sát thương cao.

Đương nhiên Dương Thần có thể mơ hồ cảm thấy bản thân đã đạt đến cảnh giới để có thể nắm chắc được một ít công phu nhỏ bé, kỹ thuật huyền thông chân chính nhất định còn phải cần rất rất nhiều nữa. Chỉ đơn thuần cảm nhận thể ngộ vạn vật đã chắc chắn có thể vận động được rất nhiều nguồn sức mạnh khác cho mình sử dụng rồi.

Chỉ tiếc ta cũng không có sư phụ, những nhân vật thần thông đại thánh của thời viễn cổ cũng đều như những điều Tam Nương đã nói, không còn trên thế gian này nữa, cũng có nghĩa là bản thân chỉ biết tự dò dẫm bước đi thôi.

Ngọn lửa bốc cháy ánh lên trên khuôn mặt của lính hải quân Mỹ, khiến nhiều người trong số bọn họ thất kinh theo bản năng giật lùi lại mấy bước.

Những điều này hoàn toàn đều do sức mạnh của con người tạo thành.

Thượng tá Jimmy sắc mặt trầm hẳn xuống:

- Thưa ngài, nếu chúng ta đã không phải kẻ địch sao ngài còn làm chuyện như thế kia? Cứ coi như ngài có sức mạnh, nhưng liệu ngài có thể chống lại nổi toàn bộ quân đội Mỹ không?

Dương Thần mất kiên nhẫn nói:

- Ta không có thời gian phí lời với ngươi, ý của ta rất đơn giản, hoặc là ngươi lập tức giao người, hoặc là cứ vài giây tôi lại phá hủy một vũ khí lớn nào đó của các người, bắt đầu từ máy bay, rồi đến chiến hạm trên biển, cuối cùng là đánh đắm tàu sân bay năng lượng hạt nhân của các người, tôi cũng chẳng cảm thấy phiền hà gì đâu. Đương nhiên rồi, nếu các người nhất định không chịu giao người thì tôi cũng chỉ còn cách giết tất cả các người mà thôi, giết từng người một, giết đến khi nào các người chịu giao người thì thôi...

Dương Thần nói xong lại chỉ tay vào hư không...

Ầm ầm!!!

Một chiếc trực thăng lại nổ tung bốc khói đen mù, những mảnh hợp kim bay tán lọan trong không khí rồi rơi xuống đất khiến đám lính Mỹ lại một phen hốt hoảng.

Thượng tá Jimmy hai chân mềm nhũn, dựa vào người của hai tên lính phía sau trong rất khó coi, cuối cùng anh ta cũng ý thức được gã này là một kẻ không ưa nghe giảng đạo lý.

Từ trước đến nay hải quân Mỹ vẫn luôn ỷ vào vị thế không kẻ nào có thể địch nổi mà hoành hành ngang ngược, đây là lần đầu tiên chúng được nếm mùi vị của sự bất lực không thể phản kháng.

Mùi vị này lại còn là chỉ bởi một người mang lại! Đúng là khó chấp nhận.

- Còn muốn tiếp tục nữa sao, có giao người không thì bảo?

Dương Thần hỏi một tiếng.

Mặt Jimmy đỏ lựng, cảm giác nhục nhã khiến y không biết phải quyết định thế nào.

Nhưng khi sắc mặt Dương Thần bắt đầu có vẻ không hài lòng, có khả năng lại sắp sửa động thủ thì rốt cuộc Jimmy cũng không chống đỡ được nữa.

- Đừng! Đừng! Chúng tôi giao người! Giao người!!!

Jimmy kinh hãi kêu lên để lộ vẻ mặt cầu hòa, trừng mắt nhìn hai tên lính đằng sau:

- Mau đưa An Tại Hoán ra đây!!

Thực ra thì mấy tên lính cũng thở phào, kẻ địch này chắc chắn không phải là kẻ mà bọn chúng có thể chống lại, may mà sếp chịu nhận thua, nếu không thì bọn chúng cũng chỉ có cách chờ chết mà thôi.

Hai tên lính nhanh chóng lôi An Tại Hoán đang trốn trong phòng không dám xuất hiện ra ngoài, An Tại Hoán quần ào xộc xệch không hiểu đang có chuyện gì, khi nhận ra người đến là Dương Thần thì sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

- Dương Thần!?

An Tại Hoán phấn khởi nói:

- Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi! Có phải con bé An Tâm bảo cậu đến tìm tôi không? Cậu có cách cứu tôi rồi đúng không? Cậu mạnh như thế, chắc người của Bộ Quốc phòng chỉ cần nhìn thấy mặt cậu là thả con chuột như tôi ra thôi, bây giờ tôi không sao nữa rồi phải vậy không?

Dương Thần mặt vô cảm đi lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng khiến An Tại Hoán có chút mơ hồ, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

- Không thể không nói, anh thực sự làm tôi chán ngấy, bây giờ ngay đến nói với anh vài câu vui vẻ cũng chẳng muốn chút nào.

Dương Thần chán nản nói.

An Tại Hoán đầy sự ngờ vực, sắc mặt đờ đẫn cười ngốc nghếch.

Dương Thần lắc đầu, giơ tay đánh vào sau gáy làm An Tại Hoán bất tỉnh, đỡ phải nhìn ngắm bộ mặt của tên tiểu nhân này.

Dương Thần nắm lấy áo của An Tại Hoán lôi trên mặt đất chẳng khác gì lôi một thứ hàng hóa, hắn cũng chẳng buốn quan tâm, nói vài lời với thượng tá Jimmy:

- Được rồi, mặc dù hơi không vui, nhưng cũng chưa xảy ra chuyện gì lớn lắm. Nhưng với tư cách là một người sống ở Hoa Hạ tôi nhắc nhở các người, nếu các người muốn làm chuyện gì trên biển không liên quan đến tôi, t tốt nhất các người đừng có làm phiền cuộc sống bình thường của tôi, nếu không thì tàu sân bay của các người cái nào nên bị đắm thì sẽ phải đắm đấy…

Không quan tâm xem sắc mặt của Jimmy và đám binh lính ra sao, khi bọn chúng còn chưa phản ứng kịp thì Dương Thần đã đem An Tại Hoán biến mất rồi.

Jimmy sắc mặt lúc xanh xám lúc trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói với tên tham mưu đang đứng bên cạnh:

- Lập tức liên lạc với lầu năm góc! Lập tức!!!

Căn cứ hải quân trở nên hỗn loạn, về phần Dương Thần thì không có gì phải lo lắng nhiều.

Trên đường trở về Trung Hải mặc dù phải vác thêm An Tại Hoán nhưng Dương Thần cũng không có gì phiền hà, chỉ cần dùng chân khí nâng An Tại Hoán, chỉ trong thoáng chốc di chuyển cũng chưa đến mức trở thành bột xay.

Nhưng trước lúc sắp rời khỏi đảo Philippin thì Dương Thần đột nhiên nghĩ đến một việc, hơi phân vân, thấy chuyện này là điều cần thiết, nên đi dạo vòng vòng quanh mấy hòn đảo khác rồi mới trở về.

Khi trở về nhà họ An thì cũng chỉ giống như mới đi chỉ khoảng tầm một tiếng đồng hồ, Dương Phá Quân mang theo binh lính và cả mọi người nhà họ An đều đang tập trung ở đại sảnh chờ đợi.

Khi Dương Thần bước vào cửa, vứt tên An Tại Hoán nhìn như con chó đang ngủ say xuống đất, thì không chỉ có Dương Phá Quân mà người nhà An gia đều ngạc nhiên đến đờ người.

- Anh cả!

- Còn gọi là đại ca nữa sao? Tên này vốn chỉ đáng là cái đồ súc sinh!

Người nhà họ An đều ầm lên và nhìn Dương Thần một cách khó tin, không biết làm thế nào mà Dương Thần có thể làm được.

Dương Phá Quân đang ngồi bên chiếc bàn trong sảnh, nét mắt nghiêm trọng thưởng thức trà mà An Tâm pha, ông chẳng thể ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà Dương Thần đã có thể mang người trở về.

- Tôi mang người về rồi đây, việc của An gia coi như kết thúc từ đây.

Dương Thần nói ngay lập tức.

Dương Phá Quân hừ một tiếng lạnh lùng, ra lệnh cho quân của mình áp tải An Tại Hoán lên xe, đứng dậy nói:

- Tôi chỉ phụ trách bắt người, những chuyện khác tôi không quan tâm.

Nói xong, ông dẫn theo cận vệ đi khỏi, cũng không từ biệt.

Người nhà họ An cùng tất cả người hầu đều thở phào nhẹ nhõm, cho dù có thế nào thì họ cũng được cứu rồi, tất cả nhìn Dương Thần với ánh mắt cảm kích và nể phục.

Trong khi đó An Tâm nhìn thấy An Tại Hoán còn đang hôn mê đã lập tức bị dẫn đi thì tâm trạng rất phức tạp, đau lòng, căm giận, xót xa, thương hại, tất cả cảm xúc ập đến khiến cô cứ đứng sững tại chỗ hồi lâu, lát sau mới cắn răng chạy đến bên cạnh Dương Thần, miễn cưỡng mỉm cười:

- Anh không gặp phiền phức gì chứ, có bị thương không?

Cho dù có thế nào chăng nữa thì cũng là bố đẻ duy nhất, Dương Thần nhìn khuôn mặt cố che giấu đi nỗi thương tâm mà thấy đau lòng, vuốt ve mặt cô như muốn an ủi, cười nói:

- Bị thương thì không, nhưng phiền phức thì… trước khi trở về cũng có đấy, hại anh bị vây thành một vòng lớn.