- Chỉ Tình... Chỉ Tình... Rượu của em uống ngon thật...
Dương Thần nói mê than thở, từ từ nhắm hai mắt nói:
- Cái đầu của anh rất choáng... Cơ thể rất nóng... cơ thể em thật mát mẻ... ô, để anh ôm một cái...
- Anh... anh như thế nào có thể...
Tiêu Chỉ Tình hoàn toàn không dám tin.
Dương Thần không ngờ không hoàn toàn hôn mê. Chính mình hẳn là không bỏ sai “thuốc” được, chẳng lẽ sau khi đặt vào tủ lạnh,… Hiệu quả của thuốc bị giảm xuống?
Không rảnh để tự hỏi, Tiêu Chỉ Tình ra sức vùng vẫy khỏi cánh tay Dương Thần. Giãy ra, nhưng cánh tay Dương Thần kiên cố như thép. Cho dù muốn đem chân rút ra, không gian đều không đủ.
- Quái, khí lực ác nhân này như thế nào lớn như vậy.
Tiêu Chỉ Tình trong mắt hiện lên một tia mãnh liệt, đều bị sàm sỡ nhiều như vậy.
Tìm về một chút cũng là nên, nghĩ đến đây không khỏi cười lạnh nói:
- Được, ngươi không buông ra, cho dù trúng “như mộng lệnh” đều ngủ như chết.
Ta đây cho ngươi tiếp một chút “thập hương nhuyễn cốt tán”, xem ngươi còn có sức làm mấy chuyện xấu hay không!
Nói xong, Tiêu Chỉ Tình đem cameras đặt lên tủ đầu giường.
Kéo ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một lọ gốm bình thường. Một lọ thuốc nhỏ, đem miệng bình cẩn thận để sát vào miệng mũi Dương Thần.
Khi miệng bình đặt trước mũi Dương Thần, Tiêu Chỉ Tình lập tức nở chiếc nút đậy, còn cố ý để gần sát mũi Dương Thần.
- Cái đầu ngươi vừa háo sắc lại ngu như heo, thế này xem ngươi còn có sức lực ôm lấy ta hay không.
Tiêu Chỉ Tình hừ lạnh một tiếng, đem cái chai thu lại đậy nắp. Đứng lên nhét về ngăn kéo.
Khi nữ nhân nghĩ rằng đã thu phục xong hắn, có thể thoải mái từ trong tay Dương Thần thoát thân, lại bỗng nhiên phát hiện, hai vai Dương Thần không ngờ vẫn ôm chặt chính mình!?
Tiêu Chỉ Tình lộ ra thần sắc khó có thể tin. Giương đôi mắt đẹp như nước hồ, cúi đầu nhìn nam tử trên giường, cũng ngẩn người ra!
Bởi vì, giờ này khắc này, Dương Thần dĩ nhiên mặt mang thâm ý ngẩng đầu lên, đối với cô lộ ra một tia cười khó có thể tin được.
- Chỉ Tình muội, em cũng thật nhẫn tâm, tôi Dương Thần tín nhiệm em như vậy. Lần đầu tiên gặp mặt, liền bỏ tiền bỏ sức cho em. Vung tiền như rác, thực chất cái gì cũng chưa được, em phái người lấy súng uy hiếp anh, anh đã bỏ qua, như thế nào còn muốn hạ độc anh, chậc chậc... Anh có thể nghe thấy được, “thập hương nhuyễn cốt tán”. Độc dược này hình như rất lợi hại, em không phải muốn đem anh biến thành tàn phế đấy chứ?
Dương Thần nói đến đây, vẻ mặt rất thương tâm.
- Không... Không thể.
Tiêu Chỉ Tình kinh hãi mà thất thần khẽ lắc đầu.
Chột dạ, cô bỗng nhiên cảm giác được, chính mình từ vai trò người thợ săn biến thành con mồi!
- Thế nào, anh không trúng độc, em rất thất vọng à.
Dương Thần cười tà.
- Anh đây đến an ủi an ủi em.
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Chỉ Tình liền cảm thấy thân mình nhẹ bỗng.
Đúng là bị Dương Thần thoải mái nhấc lên, trên không xoay một vòng, trực tiếp ném tới giường lớn.
Còn không đợi Tiêu Chỉ Tình phản kháng, Dương Thần cũng đã cả người vồ tới trên người nữ nhân, hai tay một trảo, hai chân thì dùng bàn chân gắt gao kẹp chặt.
Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, hô hấp giao hội cùng nhau, ẩm nhiệt ấm áp, mềm mại.
Dương Thần này căng thẳng ép chặt, xem như hoàn toàn cùng mỹ nhân mềm yếu tiếp xúc thân mật.
Da thịt Tiêu Chỉ Tình cực kỳ mềm mại, hơn nữa mỗi một tấc đều cảm thấy thực hấp dẫn. Làm cho người ta hưởng thụ chính là, cơ thể nữ nhân giống như bao trùm một tầng nước trong lạnh lạnh, cách một lớp thảm lông, đều có thể cảm nhận được bên trong truyền ra cảm giác mát nhè nhẹ!
Một đôi ngực phình như hai đỉnh núi tuyết ở miệng Dương Thần, như hai khối thịt, mê hoặc khiến Dương Thần không nhịn được thân mình mấp máy một hồi.
Một cảm giác rất mát mẻ, trên hai điểm kia lộ ra hương vị tuyệt vời.
Phía dưới là một cặp đùi trắng nõn, bởi vì Tiêu Chỉ Tình cố gắng phản kháng, đã không ngừng sinh ra ma sát với hai chân của Dương Thần.
Khối thịt mềm mại giống như một khối đậu phụ trắng lộ ra trong không khí, mỗi một lần tiếp xúc đều giống dòng nước mát chảy qua, lo lắng hơi dùng một chút lực sẽ tan chảy giống như bọt nước mà tan ra.
Tiêu Chỉ Tình tóc tai còn ẩm ướt, rũ rượi trên khăn trải giường màu trắng, giữa nhan sắc tinh khiết mang theo vài phần màu hồng nho, giống như sương hồng tháng hai.
Một đôi mắt đẹp lóe ra trong suốt như hạt ngọc, cô giờ phút này rốt cục đã tỉnh ngộ, hoá ra ngay từ đầu, tâm tư chính mình đã bị tên giả vờ giả vịt này đoán được, hắn luôn luôn trêu đùa cô!!
Mới đầu kinh hoảng, đến tiếp theo không muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này, liền chỉ còn lại có lửa giận quật cường vô danh! Chính mình không ngờ bị người ta đùa giỡn!!?
Dương Thần cúi đầu, theo bên dưới cổ nữ nhân, liếm môi, từ làn cơ da lạnh như băng tuyết, trượt thẳng đến bên tai Tiêu Chỉ Tình, dùng răng nanh khẽ cắn một chút vành tai trắng mịn giống như châu ngọc.
Kia mang lên tia tê dại, và miệng mũi mang theo hơi rượu vang.
Hơi nóng thơm thơm, khiến Tiêu Chỉ Tình khó có thể ức chế, cả người một trận kích động.
Trước ngực đôi má lúm đồng tiền đều hiện lên một chút đỏ bừng say lòng người.
- Hoá ra, ngươi đều là đang diễn kịch...
Tiêu Chỉ Tình cố nén nước mắt chứa đầy cảm giác sỉ nhục nghẹn ngào nói.
Dương Thần chậc chậc ngạc nhiên nói:
- Chỉ Tình tiểu thư, thân mình này của em, Như thế nào lại giống đậu hủ non nằm trong nước vậy, anh còn chưa từng đụng tới một nữ nhân nào, vừa mềm mại lại tươi mát như vậy, em thật đúng là bảo bối đáng giá nhất mà anh gặp phải hôm nay…
- Vô liêm sỉ!
Tiêu Chỉ Tình xấu hổ và giận dữ mắng.
- Ha ha.
Dương Thần không sao cả lắc đầu:
- Nhưng anh cái gì cũng chưa làm mà, vẫn đều là Chỉ Tình tiểu thư đưa anh tới bước này mà, nếu là Chỉ Tình tiểu thư lặng lẽ đem tiền cho anh, Còn anh sẽ đem hai đồ vật kia cho em, như vậy giữa chúng ta đã tính toán song phẳng. Là Chỉ Tình Tiểu thư muốn hạ độc anh, còn muốn hạ hai lần, chụp ảnh lưu niệm. Anh mới bất đắc dĩ, đành phải phấn khởi phản kháng a.
- Anh cố tình!
Tiêu Chỉ Tình khinh thường nói.
- Tôi một là một đại nam nhân bình thường, hôm nay vốn chính là khó có được cơ hội, đi ra muốn tìm mỹ nhân nói chuyện nhân sinh, nếu thấy đại mỹ nhân như vậy không động tay động chân, anh đây không phải quá giả dối sao? Anh tuy rằng không là đại ác nhân, lại cũng không phải quân tử chỉ có điều sờ sờ, cũng sẽ không khiến Chỉ Tình tiểu thư mang thai.
Dương Thần nhếch miệng cười nói:
- Hơn nữa, anh cũng không bảo Chỉ Tình tiểu thư không thể sờ anh, anh đây rất rộng rãi.
- Ngươi là đồ vô lại!
Tiêu Chỉ Tình tức giận đến muốn đem người này đá cho một cái nhưng Dương Thần cố tình đem thân mình nàng ép tới gắt gao, hơn nữa một chút động tĩnh nhất đại, càng khiến nam nhân chiếm được ưu thế.
- Kêu đi, nhiều kêu vài tiếng, kêu hơn mới có kích thích.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!?
Tiêu Chỉ Tình rốt cục bất chấp hắn, sợ hãi.
- Anh?
Dương Thần thoải mái cười nói:
- Nếu em ba bốn lần muốn hại anh, anh đương nhiên không thể ăn thiệt, khó được đụng tới bạn giường tốt như vậy, hơn nữa tất cả mọi người không là người tốt, cũng không cần bận tâm, anh làm sao có thể buông tha?
- Ngươi...
Dương Thần xông tới, còn không rảnh để quản ánh mắt muốn giết người của nữ nhân kia.
Trực tiếp ngồi dậy trên người Tiêu Chỉ Tình, đè trên hai chân mỹ nhân. Đồng thời, đôi tay thì duỗi ra hướng chỗ ngực áo kia. Loại áo tắm rộng thùng thình lại có đai thắt, chỉ cần hơi kéo cổ áo, bên trong hai đỉnh Tuyết Phong sẽ lộ ra, Dương Thần đã khẩn cấp muốn đem mặt vùi vào...
Nhưng vừa mới muốn động thủ, trong mắt Tiêu Chỉ Tình bỗng nhiên lộ tia hận thù, Một đôi tay trắng muốt tự do, nâng lên chắn ngang, đồng thời hai cánh tay phân biệt dùng lực, hung hăng hướng tới hai cánh tay Dương Thần mà mổ!
Dương Thần cũng không ngăn trở, mặc cho hai tay ấy, dùng sức đánh vào những chỗ khác nhau trên đôi vai và bàn tay hắn.
Tiêu Chỉ Tình nghĩ rằng đã thuận lợi, nhưng sau khi đánh trúng mới phát hiện, Dương Thần chỉ dùng ánh mắt hứng thú nhìn chính mình, cười rất nồng nhiệt.
- Chỉ Tình tiểu thư thật đúng là không ngừng cho anh niềm vui bất ngờ, đầu tiên là thuốc mê “Như mộng lệnh”, sau đó lại là “thập hương nhuyễn cốt tán”, mà anh chưa bao giờ nghe qua.
Bây giờ lại dùng thủ pháp điểm huyệt, đánh vào khúc trì huyệt, hợp cốc huyệt.
Hai huyệt đau nhất của anh, nếu không phải Chỉ Tình tiểu thư không có nửa phần nội lực, anh đã cho rằng đụng tới người nào của nữ đệ tử cổ võ môn phái, còn lo lắng không chừng sẽ rước lấy một đám lão ni cô lão đạo sĩ theo anh liều mạng cơ. Dương Thần có chút cảm thán nói.
Tiêu Chỉ Tình lẳng lặng nhìn Dương Thần trong chốc lát, rồi sau đó thất thanh nói:
- Ngươi là lão già kia phái tới!?
- Ừ? Lão già nào?
Dương Thần khó hiểu.
Tiêu Chỉ Tình trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng càng nhiều là đau khổ và hàm ý.
- Không cần giả vờ, ngươi biết nội lực, biết Cổ võ môn phái.
Hơn nữa cho dù tôi không có nội lực, người thường cũng không thể bị tôi điểm huyệt mà không có chút phản ứng nào.
Ngươi khẳng định là cao thủ lão già đó phái tới muốn bắt của ta đúng hay không? Hay ngươi là do Lạc Gia phái tới muốn bắt tôi trở về?
Dương Thần càng thêm mơ hồ, nhưng trong lòng biết được chút ít, người phụ nữ này chính là trốn đi, tuy nhiên nữ nhân này cũng không phải của chính mình, hắn cũng lười quản nhiều việc, bĩu môi nói:
- Anh chỉ có thể nói cho em, anh không quan hệ tới những gì ngươi nói đó.Anh hiện tại thầm nghĩ bỏ ra chút thời gian cùng em ở trên giường lăn lộn một chút, những thứ khác anh thất sự không biết cũng không muốn biết. Anh khuyên em cũng đừng chống cự, em chạy không được, anh cũng không muốn thô bạo, nếu em không thể nắm chắc cơ hội bình yên rời khỏi tay anh, vậy thì nên yên lặng chịu đựng sự trả thù đi nho nhỏ của ta...
- Hừ hừ.
Tiêu Chỉ Tình bỗng nhiên lạnh lùng diễm lệ cười, trêu tức nhìn Dương Thần:
- Xem ra ngươi thật sự không là bọn họ phái tới. Nếu không ngươi cũng sẽ không vội vã muốn chết như vậy.
Dương Thần cười ha hả nói:
- Nếu nói hiện tại có chuyện gì có thể khiến anh dừng tay, thì phải là bà xã anh tới đây trừng mắt nhìn anh một cái. Nếu không, cho dù em có quen biết cao thủ lợi hại như thế nào đi nữa, anh cũng lười phản ứng.
- Có vợ con còn ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, nam nhân quả nhiên không một thứ tốt.
Tiêu Chỉ Tình càng phát ra ánh mắt khinh miệt nhìn hắn.
Dương Thần có chút ngượng ngùng gãi đầu.
- Ha hả, giống như em nói, anh vì trong lòng nhớ bà xã bảo bối, hôm nay mới đi phòng đấu giá mua chút lễ vật mang về nước, ai khiến em quấy rối hồ nước xuân đang bình lặng kia, là em làm hại anh, nhanh như vậy liền làm chuyện xấu, thật có lỗi...
- Nhát như chuột, còn trốn tránh trách nhiệm đùn đẩy cho một người đàn bà như ta.
Tiêu Chỉ Tình khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, quay đầu đi.
- Ngươi cần là thân thể của ta, cứ việc lấy, nhưng tôi nói cho ngươi biết trước, ngươi sẽ chết như thế nào cũng không biết.
Dương Thần nhìn nữ nhân buông tha không chống cự nữa, rồi lại chờ xem kịch vui. Bộ dáng, than thở vài tiếng, từ ánh mắt đến khuôn mặt nữ nhân. Nhắm thẳng cẩn thận nhìn quét trong chốc lát.
Dần dần, Dương Thần trong mắt hiện lên vài tia kinh ngạc,
- A, việc lạ... Chỉ Tình tiểu thư, thân thể em làm sao lại có những chất độc chết người?
Không đúng a, những chất độc này có thể giết chết cả trăm người đấy, vậy mà em lại vô sự không sao, chuyện này là thế nào vậy…?
Tiêu Chỉ Tình quay đầu lại, ánh mắt sắc bén giống như dao băng.
- Ngươi... Ngươi làm sao mà biết được?
- Bị em nói khá hù người, anh đương nhiên là được nhìn thấy được huyền cơ.
Dương Thần bĩu môi nói.
- Ngươi nhìn thấy... Ngươi nhìn thấy được?
Tiêu Chỉ Tình trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một tia ngưng trọng, run giọng hỏi: