Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 802: Nơi sâu trong rừng trúc



- Họ Tiêu?

Thái Ngưng cẩn thận nghĩ lại một lát, lắc đầu nói:

- Không có, em có một sư tỉ, hai sư muội, họ đều không phải họ Tiêu, sao anh đột nhiên lại hỏi như vậy?

Dương Thần cũng không biết tại sao hắn lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng, liền đột nhiên nghĩ đến ở Mỹ có Tiêu Chỉ Tình rất hay hạ độc thủ.

May là không phải người của Đường Môn, nếu như chạm phải người đàn bà đó thì cũng không biết đối mặt kiểu gì, nhưng cũng có chút không nỡ bỏ tấm thân nõn nà uyển chuyển tuyệt mỹ hệt một con rắn nước, nhưng lại cảm thấy nữ yêu tinh này quả là có chút khó đối phó, ngộ nhỡ xuất hiện ở đây thật thì sẽ gây ra không ít chuyện phiền phức.

- Không có gì, chỉ là nghĩ đến kẻ thù thôi, nếu như không phải là người trong Đường Môn thì thôi vậy.

Dương Thần tát nước theo mưa, cười nói:

- Ngưng Nhi yêu dấu, nhân tiện trời vẫn còn chưa tối, em dẫn anh đi thăm thú nơi mà em sống trước đây đi, để cho anh có thể hiểu em hơn.

Thái Ngưng nghe xong những lời này trong lòng có chút thích thú, chút ngại ngùng cúi đầu hỏi:

- Anh…muốn đi đâu?

- Giường của em...À không, chỗ em sống hàng ngày.

Dương Thần nhanh miệng, hơn nữa lại với vẻ mặt rất nghiêm trang.

Nhưng Thái Ngưng vẫn nghe ra một ý nghĩa sâu xa đầy hàm ý, trợn mắt nhìn Dương Thần.

- Đi theo em, em dẫn anh đến nơi em luyện võ công…

Khuôn mặt Dương Thần đau khổ, cũng chỉ tại cái miệng của hắn tự bán đứng hắn.

Một rừng trúc bạt ngàn, đâu đâu cũng chỉ thấy màu xanh của trúc.

Trong bốn phía rừng trúc của Đường Gia Bảo, nhất là rừng trúc phía nam này mới có thể cảm nhận được cảnh tượng trúc mọc xum xuê của mùa hạ.

Dương Thần và Thái Ngưng nắm tay nhau đi đến những nơi hồi Thái Ngưng còn nhỏ, thời niên thiếu khổ sở luyện công, phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp, nhưng trong mắt Thái Ngưng nó lại không có thần sắc gì dễ chịu cho lắm.

Giống như một bên trở về với kí ức, một bên kể lại cho Dương Thần nghe những chuyện ngày xưa của cô, giọng điệu của Thái Ngưng như có chút mơ hồ, và cũng có phần đau buồn.

Đi đến đầm hàn thủy được tạo thành từ dòng sơn thủy chảy xuống, Thái Ngưng chỉ về giữa hồ nói:

- Trước đây, khi em chỉ có mười hai mười ba tuổi, mùa đông, không muốn dậy quá sớm để luyện võ công bởi vì nhiệt độ nước ở nơi này vô cùng thấp, cho dù em nằm trong chăn,nhưng vì là gian nhà trúc không có cách đốt than lấy cái sưởi ấm nên lạnh đến phát run cả lên.

Nhưng sư phụ lại không cho làm vậy, rất nhiều lần lôi em ra từ trong chăn, băng qua khu rừng trúc đầy lạnh lẽo ném em xuống dưới đầm nước này, bởi vì dưới đầm nước này còn có dòng chảy ngầm cho nên mùa đông nước không được ấm như những đầm nước khác, trái lại còn lạnh hơn rất nhiều so với đứng trên bờ.

Em còn nhớ khi đó, em thậm chí còn có ý định trộm một chút thuốc độc đầu độc sư phụ...Buổi tối nằm mơ, em cũng mơ làm cách nào để hạ độc bà ấy...

Tuy rằng những gì Dương Thần trải qua còn đau khổ thê thảm hơn này nhiều, nhưng cũng cảm thấy ngạc nhiên tuổi dậy mới lớn của Thái Ngưng lại trôi qua như vậy.

- Bây giờ trong lòng còn hận bà ấy không?

Dương Thần hỏi.

- Nếu như còn hận bà ấy thì anh sẽ quay về để em giết sư phụ.

Thái Ngưng biết người đàn ông đang nói đùa, lắc lắc đầu.

- Sư phụ chỉ muốn sau khi em rời khỏi bà ấy, ra ngoài sẽ không bị ai dễ làm tổn thương, kì thực nghĩ kĩ thì bà ấy chưa được lợi lộc gì từ em, bà ấy bắt em dậy sớm chẳng phải là phải dậy sớm hơn em sao, bà ấy đã vì em mà bỏ ra quá nhiều.

- Thảo nào với tính khí khác thường của bà ấy, em vẫn muốn anh cứu bà ấy.

Dương Thần nói.

Hai người cùng cười nói, đi qua một con dốc, ở phía trước là một rừng trúc màu nâu thẫm giống như là do bị cháy, những mầm trúc sắc nhọn này giống như những lưỡi đao cắm sâu dưới lòng đất giống hệt như biển đao vậy.

Đây là lưỡi măng trúc sau khi ngâm qua chất độc đặc thù của Đường Môn được gia công và hơ qua lửa, nó sắc nhọn gần giống như đao thép bình thường vậy hơn nữa mấy chục năm cũng không han gỉ.

Thái Ngưng giới thiệu nói:

- Trước đây em cùng các sư huynh sư muội đồng môn đều phải ở đây luyện khinh công Đường Môn.

Dương Thần nhíu mày.

- Mức độ sắc nhọn của rừng trúc này há chẳng phải rất dễ bị thương sao?

- Vừa mới bắt đầu thì có đeo bao cát nhỏ dưới chân, nhưng sau khi đã luyện được hai năm, thì đã bắt đầu yêu cầu chân trần mà bay qua, cứ tiếp tục cho đến nửa canh giờ, nếu như hạ xuống giữa đường thì phải tính toán về mặt thời gian.

Thái Ngưng thản nhiên cười nói:

- Đường Môn giỏi về dùng độc, trị thương cũng là số một, cho nên chân có bị thương thì cũng rất nhanh sẽ được chữa khỏi và tiếp tục luyện tập, có rất nhiều đệ tử không tài nào chịu được thì sẽ bị loại, không được tiếp tục luyện công pháp của Đường Môn, chỉ có thể làm kẻ hầu người hạ của Đường Gia Bảo.

Dứt lời, đột nhiên bỏ đôi giầy vải trắng đang đi ở chân để lộ ra đôi chân trắng hồng, thả người nhẹ nhàng ngả xuống, lập tức bay mình vào giữa rừng đao trúc.

Những ngọn đao sắc bén kia lại không hề làm đau đôi chân của cô, trông giống như chuồn chuồn đạp nước vậy, trọng lượng toàn cơ thể nhẹ tựa lông hồng.

Dương Thần đôi mắt sáng ngời, hắn có thể nhìn ra Thái Ngưng không hề sử dụng bất kì chân khí hộ thân nào, đơn thuần là dựa vào một loại khinh công cao siêu mà triển khai kĩ xảo, làm cho thể xác nhẹ như lông hồng, công pháp của Đường Môn quả là lợi hại.

Thái Ngưng đưa đôi mắt hoài nghi nhìn tứ phía, thân thể lại bay thêm lượt nữa giống như những tinh linh đang chuẩn bị nhảy múa trên những lưỡi sắc nhọn.

Ước chừng khoảng vài phút sau, Thái Ngưng mới bay trở lại nơi để giày, lặng lẽ đi vào, hơi thở không chút khó nhọc.

Dương Thần vỗ tay bái phục.

- Thái nữ hiệp võ công lợi hại, tiểu sinh bái phục.

- Được rồi.

Thái Ngưng ngăn hành động kì quái của Dương Thần lại.

- Em biết những thứ này không là gì trong mắt anh, em chỉ là đột nhiên có hứng, đã quá lâu rồi không trở lại nên có chút hồi niệm…Nhớ lại, hồi còn nhỏ cảm thấy nơi này như là ác mộng, nhưng bây giờ nhìn lại nó không còn đáng ghét như xưa nữa.

- Có nhiều thứ đáng quý, đáng trân trọng đều đã trải qua thì mới cảm thấy hối hận thì đã không kịp, ai khiến cho con người đều biến thành phạm nhân chứ.

Đầu óc Dương Thần bỗng xuất hiện một bóng hồng mặc một bộ váy xanh, dường như đó là một suy nghĩ mơ hồ xa xôi, nhưng lập tức cười tươi nói:

- Ít nhất thì chúng ta bây giờ, có thể mượn quá khứ mà có những ngày tốt đẹp hơn, điều này là quan trọng hơn hết.

Thái Ngưng có phần cảm khái nhìn về phía người đàn ông.

- Anh tự tin là như vậy đúng không?

Dương Thần suy nghĩ một lát, gật đầu.

- Nên như thế, ít nhất thì hồi còn nhỏ anh đã nghĩ như vậy, anh có thể là người sống đến cuối cùng…Cho nên anh sống đến bây giờ, còn những người khác thì đã chết.

Thái Ngưng nhếch môi cười nhạt.

- Có một số người, bản tính vốn đã tự tin, như anh chẳng hạn, nhưng có một số người là do nỗ lực bản thân mới có được tự tin.

Từ nhỏ em đã nghe người ta nói, đáng tiếc là Thái Tướng quân sinh được con gái, khó lòng mà gánh vác sự nghiệp tòng quân của gia tộc, tuy rằng cha không hề trách cứ mẹ, nhưng mẹ lại cứ cảm thấy buồn rầu, sau đó, bà ấy lại sinh ra Nghiên Nghiên, bố tuy vẫn rất vui, nhưng em vẫn nhìn ra trong đôi mắt ông ấy có sự tiếc nuối.

Luôn có người nói sau lưng nhà họ Thái sau này chỉ có thể sống nhờ cậy vào bờ dậu người khác, ngay cả con trai cũng không có, con gái thì không thể nào dựa dẫm được, cũng có người nói là, do ông trời không phù hộ, nhà họ Thái vừa mới được khởi sắc thì đã sớm lụi tàn.

Em đã nghĩ, nếu em có đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn cả đám con trai bọn gia tộc khác, thì có lẽ có thể bù đắp việc không có con trai cho cha, cho nên, em đặc biệt quý trọng cơ hội được đến học ở Đường Môn.

Sau đó, em cắn răng sống chịu đựng ở đây trong thời gian mười năm, và cũng tại đây em tìm thấy sự tự tin vốn có của bản thân, không biết là vì sao, nhưng em lại không cảm nhận được hạnh phúc của sự kì vọng.

Tuy rằng cha rất vui mừng khi em trở thành một trong những Bát Bộ Chúng, bây giờ em đã có địa vị chắc chắn trong Cục an ninh, nhưng, em lại không phải là một Thái Ngưng thuần túy vì cha em, không phải vì để em gái vui vẻ mà luyện võ công nữa, em cũng phải vì cuộc sống của em, em cũng phải có một cuộc sống hạnh phúc...Đáng tiếc cho đến bây giờ vẫn không biết làm thế nào để tìm kiếm nó.

Người phụ nữ tự thuật lại như nói với chính mình vậy.

Trong mắt Dương Thần, giống như đang quay trở lại mười năm về trước, trong rừng trúc này, một người con gái mặc một chiếc áo mỏng, nỗ lực giữ cho bản thân được thăng bằng trên những đao trúc kia, không ngừng vận khí tung nhảy, mồ hôi ướt đẫm cô, cô như lung lay sắp ngã xuống nhưng lại cố gắng đến nghẹn cổ, ánh mắt quyết đoán...

Lại một lần nữa, cảnh tượng lại trở về đêm trăng sao ngày đó, trên chiếc cầu lớn một người con gái đứng đó mặc cho gió lạnh làm cho đông cứng toàn bộ trái tim cô, sự nỗ lực của cô lại khiến cho cô đặc biệt mất phương hướng không biết ở nơi xa còn lại có những gì...

- Thái Ngưng, nhìn anh đây.

Dương Thần thở một hơi, giơ tay ra nắm lấy tay của Thái Ngưng, chân thành nói.

Thái Ngưng ngây người ra, có chút không hiểu, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn người đàn ông.

- Hạnh phúc của Thái Ngưng, bắt đầu từ bây giờ sẽ bị trói buộc vào Dương Thần, hôm nay sẽ hạnh phúc hơn hôm qua, ngày mai sẽ hạnh phúc hơn hôm nay, ngày kia, ngày kìa sẽ là mãi hạnh phúc, từ bây giờ sẽ được thực hiện, nếu như phản bội lời hứa thì sẽ...phạt Dương Thần bị Thái Ngưng ức hiếp suốt cuộc đời.

Đôi bàn tay ngọc ngà đang bị nắm chặt, khẽ run lên một cái, Thái Ngưng nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc lâu, phì cười một cái.

- Anh quả thật rất ẫu trí, nói như là trong những câu chuyện đồng thoại ấy, mấy thứ này lừa con nít còn được.

Thái Ngưng bật cười.

Dương Thần gãi gãi ngực.

- Sao em không lại không phối hợp với anh chút nào vậy, rơi vài giọt nước mắt đi chứ.

- Tuy rằng ẫu trí nhưng em lại rất thích nghe.

Bỗng dưng Thái Ngưng đổi giọng điệu.

- Anh nói lại một lần nữa đi.

Dương Thần cứng lưỡi.

- Uhm...Phải là những lúc tình cảm dâng trào mới nói được, bây giờ bảo anh nói, anh không nghĩ ra...

- Vậy như vậy đi.

Thái Ngưng đột nhiên kiễng chân, kéo cổ Dương Thần lại hôn lên môi người đàn ông.

Lại bị phụ nữ cưỡng hôn.

Dương Thần trong lòng có chút không thoải mái, trước kia đã bị Lâm Nhược Khê cưỡng hôn rồi, sao bây giờ lại đến Thái Ngưng chơi cái trò này?

Không được, phải phạt một cách nặng nề mới được.

Dương Thần ôm chặt eo người phụ nữ, vừa véo chiếc eo nhỏ bé mền mại kia, vừa giống như một con lợn rừng gặm măng hôn ngấu nghiến đôi bờ môi của cô, như muốn hút trọn mùi hương đấy.

Thái Ngưng còn rất non về phương diện này, cô làm sao có thể chịu được sự hoang dã của Dương Thần, lập tức liền thần hồn điên đảo, dũng khí lúc nãy trong lúc này biến thành xấu hổ, trông có chút đáng thương.

- Khụ, khụ.

Tiếng ho sặc sụa của một người phụ nữ từ xa truyền lại, làm gián đoạn chiếc hôn đang ngây ngất.