Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 819: Con gái của ta



Dương Thần cười bằng vẻ hưng phấn:

- Vùng biển này mỗi năm đều có vô khối cá nhám góc và cá mập y tá, những con cá mập loại này tuy không to lớn như loài cá mập trắng chỉ cần đớp hai nhát là có thể nuốt chửng một người, nhưng loài này cắn xé mấy lần thì cũng ăn hết được một mạng, huống hồ số lượng lại đông như thế này.

Rất nhiều loài cá mập bình thường rất hiền lành, nhưng một khi đã bị kích thích bằng mùi tanh của máu tươi thì hàm răng nanh kia cũng sẽ không chút khách khí.

Tiếng cười không ngớt của Dương Thần làm kích thích thần kinh của Tư Đồ Minh Trạch cũng như tất cả những người còn lại, họ hầu như không có cách nào tưởng tượng ra nổi sự tàn khốc của cảnh tượng kế tiếp nữa.

Những con cá mập há to những cái miệng đỏ loang vệt máu, tuy không đủ lớn để nuốt trọn nửa thân người nhưng có thể đớp được một cái bắp vế và một căng chân, nếu như một miếng không nuốt trọn thì sẽ liên tục cắn xé nhiều lần ở chỗ vết thương.

Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó thì bất kì ai cũng phải rùng mình.

Rất nhiều thành viên của hội Hồng Kinh không chịu được đều nôn ọe, hốt hoảng chạy vào bên trong khoang, không còn dám nhìn tiếp cảnh máu tanh lênh láng đỏ ngầu trên mặt biển nữa.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, những con cá mập đã nuốt chửng toàn bộ xác của những tên lính đánh thuê, không thèm để ‎ý đến bàn chân của Tư Đồ Minh Trạch đang ròng ròng chảy máu xuống mặt biển.

Nhưng trong lòng của Tư Đồ Minh Trạch thì sợ hãi đến đông cứng lại.

- Sắc Vi! Sắc Vi! Con gái ta!

Tư Đồ Minh Trạch bất chấp tất cả, bắt đầu hô hoán ầm ỹ:

- Ta là cha ruột của con mà!!! Lẽ nào con thực sự muốn nhìn cha mình bị cá mập nuốt chửng sao?

Vẻ mặt khóc lóc bi thương thảm thiết chứng tỏ đã sợ hãi tới cực điểm.

Sắc Vi đứng ở boong tàu bên cạnh, đôi mắt nhòa nước, cười thê lương:

- Nếu như không phải là Dương Thần, thì hai năm trước tôi đã bị ông giết chết rồi... Nếu không phải là Dương Thần, thì tôi không biết đã bị ông hại chết bao nhiêu lần. Ông đối xử với tôi vô tình vô nghĩa như thế, có bao giờ ông từng nghĩ tôi là con gái ông chưa? Tôi cho ông một cơ hội sống cuối cùng, nhưng... ông lại chẳng hề biết quý trọng, ngược lại còn muốn bắn tôi tan xương nát thịt.

Một người cha đáng hận, chẳng khác nào một kẻ thù không đội trời chung, với một người đàn ông đã cứu sống tôi hết lần này đến lần khác, cho tôi cảm giác ấm áp, ông thấy tôi có vì ông mà ngăn cản anh ấy không?

Sắc Vi nói xong thì nhắm luôn mắt lại.

Người con gái không muốn ngăn cản Dương Thần nhưng cũng không muốn nhìn cảnh tượng tiếp theo...

Dương Thần cũng thấy cảm động, lúc trước hắn còn cho rằng ít nhất Sắc Vi cũng sẽ nói một vài câu để khuyên mình dừng tay, không được để cho Tư Đồ Minh Trạch chết một cách bi thảm như vậy, không ngờ cô ấy còn kiên cường hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Có lẽ, khi Tư Đồ Minh Trạch sai người bố trí đặt pháo, lại còn dùng hỏa tiễn tấn công thì chút tình cảm còn lại Sắc Vi dành cho cha mình đã hoàn toàn khô héo...

- Được lắm, cứu mạng cũng đã kêu rồi.

Dương Thần nói với sắc mặt nhẹ nhõm:

- Tôi thấy sao bọn cá mập vẫn chưa đến cắn xé ông nhỉ, tôi còn phải câu cá đến khi nào nữa đây... Tôi còn đang đợi ăn vây cá nữa, chà, cho ông xuống thấp thêm chút nữa.

Dương Thần nói xong, khong để ý đến thái độ sợ hãi của Tư Đồ Minh Trạch lại thả dây thừng xuống thấp hơn một chút nữa.

Chân của Tư Đồ Minh Trạch đã rơi hẳn xuống nước.

Nước biển có muối, sau khi thấm vào bàn chân bị thương của ông ta thì không chỉ nước biển được nhuộm đỏ mà vết thương cũng đau buốt nhức nhối.

Tư Đồ Minh Trạch đau đớn hét lên những tiếng rên rỉ, nước mắt tuôn ra ào ào.

Một con cá nhám góc vằn hoa ngửi tháy mùi máu từ bàn chân bị thương của Tư Đồ Minh Trạch liền bơi lại, cái miệng nhơm nhớp máu tươi há ra đớp lấy bàn chân của ông ta.

- Áaaaaaaaaaaaa!!!

Tư Đồ Minh Trạch kêu lên một tiếng thảm thiết đến nỗi làm mọi người đều phải nao lòng.

Rất nhiều người của hội Hồng Kinh ban nãy chỉ nhìn những cái xác người bị ăn hết, giờ mới chứng kiến người sống bị cá mập ăn, nhiều người trong số họ đều khuỵu xuống đất, hai chân mềm nhũn.

Thậm chí có mấy người nhát gan đã nằm trên mặt đất khóc lóc như chính mình mới là người sắp bị cá mập ăn thịt.

Con cá nhám góc là loại cá mập tương đối nhỏ, khi nó cắn một miếng cũng chỉ cắn được một chiếc giày và một miếng thịt lộ ra tận xương, nhưng chưa cắn nát được bàn chân.

Cho dù chi mới như thế Tư Đồ Minh Trạch cũng đã đau đớn choáng váng đến mấy lần.

Nước biển không ngừng ngấm vào chân ông ta, chỗ bị cá nhám gặm vừa nãy đau buốt và tận xương tủy khiến ông ta muốn bất tỉnh không thể được.

Dương Thần xem kết quả rồi kéo sợi thừng cao hơn một chút, tiếp tục hỏi:

- Ông thấy thế nào?

- Ngươi... Ngươi giết ta đi...

Tư Đồ Minh Trạch ánh mắt ngây dại, khuôn mặt ướt đẫm không biết là nước biển hay nước mắt.

- Tôi vẫn còn chưa chơi xong mà, trước khi ông vẫn còn chưa nói ra câu trả lời mà tôi mong muốn thì tôi định sẽ bắt đầu từ bàn chân của ông, rồi đến cẳng chân, hết thịt ở cẳng chân rồi lại đến đùi... Cứ như thế chẳng mấy chốc mà ông sẽ chết đâu.

... mà hơn nữa còn có thể cảm nhận cả quá trình chân của ông bị con cá ăn dần ăn mòn như ăn một cái xúc xích vậy...

Những người trên du thuyền nghe xong câu đó đều nhìn Dương Thần bằng ánh mắt hoảng sợ.

Đám người Trần Dung và Tiểu Triệu mặt cắt không còn hạt máu, hình ảnh của Dương Thần trong mắt họ lúc này chẳng khác nào ma quỷ của chốn địa ngục tối tăm.

Tư Đồ Minh Trạch cảm nhận được cơ thể mình lại đang bị hạ xuống, khoảng cách giữa người với mặt biển càng lúc càng gần, máu thì chảy xuống liên tục, cá nhám góc dưới chân ông ta lúc này không chỉ còn là một con nữa.

Lần này chỉ một chút nữa thôi là ông ta sẽ bị cả một đàn cá mập cắn xé!

- Đừng! Đừng! Để tôi nói!!!

Tư Đồ Minh Trạch bắt đầu khóc rống lên, thần kinh của ông ta không chịu thêm nổi bất cứ sự công kích nào nữa!

Dù có bảo thủ đến đâu thì cũng chỉ là một ông trùm xã hội đen, chưa từng được đào tạo huấn luyện đặc công, cũng chẳng phải là chiến sỹ cảm tử.

Khi sự sợ hãi đã hoàn toàn chiếm giữ tính hung tàn trong ông ta, thì ông ta sẽ không thể kiên trì thêm được nữa.

Dương Thần lấy tay kéo ông ta khỏi vùng nguy hiểm, hắn cười khẩy nói:

- Nói đi, tôi nghe đây.

Tư Đồ Minh Trạch vẻ mặt cầu xin:

- Nếu... nếu tôi nói rồi, cậu... sẽ...

- Ông không có tư cách để ra điều kiện với tôi.

Dương Thần nói bằng giọng lạnh băng:

- Ông có hai lựa chọn, một, là xuống dưới nước để cá mập rỉa nốt những bộ phận còn lại của ông, hai là nói cho tôi biết ai là kẻ đồng minh với ông đã hại Sắc Vi và tôi.

... Đừng có định bịp tôi, thứ nhất lừa tôi cũng chẳng để làm gì, thứ hai... tôi có thể khiến ông còn đau đớn hơn thế này gấp nhiều lần...

Tư Đồ Minh Trạch nuốt nước bọt, ánh mắt tuyệt vọng, nhưng đồng thời ông ta lại quay người lại nhìn về phía những người của hội Hồng Kinh đang đứng trên du thuyền...

Một loạt thành viên đang đứng đó quay sang nhìn nhau, họ hiểu rằng, chắc hẳn đó là người trong hội.

Lúc này Sắc Vi cũng đã mở mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Tư Đồ Minh Trạch và chờ đợi câu trả lời.

Tư Đồ Minh Trạch nói bằng giọng khàn khàn:

- Là... là... Trần...

Không đợi Tư Đồ Minh Trạch nói hết câu, trên du thuyền đột nhiên có biến động.

Chỉ nhìn thấy Trần Dung vẫn đứng sau Sắc Vi, bất ngờ tóm lấy cổ Sắc Vi, tay kia rút ra một khẩu súng lúc chĩa thẳng vào thái dương Sắc Vi.

- Không được nhúc nhích! Ai dám làm loạn tôi sẽ nổ súng.

Giọng nói sắc nhọn phá tan bầu không khí yên tĩnh, trong nháy mắt thân phận nội gián đã bị lộ rõ nguyên hình.

- Là cô sao?

- Chết tiết! Buông thủ lĩnh ra!

- Không ngờ cô lại là một kẻ phản đồ!

Tất cả người trong hội Hồng Kinh đều vô cùng căm phẫn, nhưng đồng thời họ cũng không dám làm loạn lên vì lúc này Sắc Vi đang bị cô ta kèm chặt, Trần Dung chỉ cần hơi ấn cò súng là Sắc Vi chắc chắn sẽ mất mạng.

Thậm chí chỉ cần khiến Trần Dung kích động thì khẩu súng kia có thể sẽ khai hỏa.

Sắc Vi dù bị đe dọa tính mặng nhưng vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ có đôi mắt lộ ra một vẻ vô cùng buồn bã và thương tâm.

Dương Thần đứng cách xa mấy chục mét, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Dung, đây chính là kết quả mà hắn mong đợi, dù có hốt hoảng một chút nhưng cũng không có gì khác biệt nhiều.

- Lão giá chết tiệt, đã sắp chết rồi còn dìm tôi xuống nước! Lão xứng đáng bị cá mập ăn thịt đấy! Còn uổng công ta đi mời lính đánh thuê cho lão!

Trên mặt Trần Dung lộ ra vẻ hung tàn bạo ngược, giống như một con thú hoang rơi đang đứng trên mép vực, khuôn mặt thanh tú vốn có giờ bỗng trở nên méo mó và dữ tợn.

Tư Đồ Minh Trạch lúc này không còn sức để nói lời nào, máu đã chảy quá nhiều khiến ông ta mệt mỏi và rơi vào trạng thái hôn mê.

- Cô cho ràng làm thế thì sẽ cứu được mạng mình sao?

Dương Thần khẽ hỏi.

Trần Dung nghiến răng:

- Ta vẫn chưa thất bại, ta còn dự tính để những thành viên trong Tây Minh hội kết hợp với lính đánh thuê hùng mạnh của Thụy Điển nhất định sẽ tiêu diệt được các người...

... Nhưng ta đã xem thường bản lĩnh của mi, không ngờ pháo bắn như thế mà không giết chết được mi... Trước lúc ngươi nói muốn ra biển ta đã nghĩ có thể bị bại lộ, nhưng không ngờ... thế cờ lại bị lật lại thế này!

Dương Thần khẽ cười:

- Cô có nhớ tôi đã từng nói với cô, nếu như cô lại làm gì mà tôi không thích... tôi sẽ không nể mặt anh trai cô nữa, cô... sẽ còn đau khổ hơn là bị đày xuống dưới tám tầng địa ngục đấy!