" Hiện tại Tổng giám đốc đang mất tích, không có ai điều hành công ti điều khiển lại giá cổ phiếu tôi đề nghị chúng ta phải đề bạt một người lên vị trí đó. Theo tôi thấy thì hãy đễ Lưu Khiêm lên" một vị cổ đông lên tiếng.
Tất cả những còn lại nghe thế thì cũng gật đầu đồng ý.
Lưu Khiêm thấy mọi chuyện đang diễ ra như đúng ý của hắn thì cười thầm. Phải chính hắn là người đứng sau cuộc ám sát Lưu Tuyết Băng. Cô luôn là cái gai trong mát hắn.
" Ai đang muốn thay thế vị trí của tôi vậy" cô bước vào đầy khí thế khiến mọi người vô cùng bất ngờ. Nhất là Lưu Khiêm, không biết tại sao cô có thể xuất hiện ở đây.
" Lưu Khiêm, anh muốn ngồi vào vị trí đó sao, tôi vẫn đang sống sờ sờ ở đây mà mấy người đồn loạn lên là tôi đã chết, gan mấy người cũng lớn phết". Bọn họ nghe lời cô nói thì vô cùng sợ hãi. Thật sự là có nhiều tên cổ đông nhân lúc cô gặp sự cố mà thay máu Lưu thị đưa người mình gài vào nhưng không ngờ là cô lại xuất hiện trong buổi họp thế này.
" Ôi, chắc là có hiểu lầm nào ở đây thôi. Chúng ta sợ giá cổ phiếu sẽ tụt dốc không phanh nên mới nghĩ đến biện pháp này thôi" Lưu Khiêm yên ả lên tiếng nhưng thực chất trong hắn đang rất tức giận mà vẫn phải trưng ra nụ cười giả tạo.
" Nếu không còn gì thì giải tán đi" nói xong cô nhìn tất cả bọn họ một lượt khiến ai cũng toát mồ hôi rồi quay đi về phòng làm việc.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.
" Cho thanh tra của tập đoàn đi kiểm tra lại toàn bộ mọi thứ trong tập đoàn đi. Bọn họ muốn thay máu cho Lưu thị thì tôi cũng sẽ thoả mãn cho họ" cô lạnh lùng lên tiếng ra lệnh cho trợ lý Lung Nhi.
" Vâng tôi đã hiểu".
Cô ngồi nhìn quang cảnh ngoài kia một lúc rồi bát tay vào làm việc. Cô chỉ mới không có ở đây một hôm mà tài liệu đã xếp thành núi rồi.
Nhà chính Lưu gia, trong phòng khách có bốn người ngồi nói chuyện với nhau.
" Ta nghe nói Tuyết Băng vừa rồi đã tuyên bố ra ngoài sẽ sàng lọc lại Lưu thị", người vừa lên tiếng chính là ông nội của cô.
" Con nghe nói nó bị ám sát, bọn cổ đông muốn Lưu Khiêm lên vị trí Tổng giám đốc" Bố của cô lên tiếng đáp lại ông cô.
" Hay cho Lưu Khiêm, bề ngoài nhìn thì hắn ta là người không muốn tranh giành gì nhưng hôm nay phần nào đã lộ ra cái đuôi cáo của mình rồi"
" Vâng".
Hai người phụ nữ còn lại chính là bà nội và mẹ của cô nghe thấy cô bị hương cũng lo lắng.
" Hai người thử gọi cho nó hôm sau về đây dùng bữa tiện thể hỏi xem có chuyện gì không" bà nội cô lên tiếng. Mẹ cô thấy thế thì cũng gật đầu.
" Con biết rồi tí nữa con sẽ cho người đi chuyển lời, nếu mà gọi điện kiểu gì nó cũng không nghe"
" Ừ"
Sau khi kết thúc công việc cô liền về Ngự viên của mình.
Kể từ khi đủ 18 tuổi cô đã không sống ở nhà chính nữa và cô cũng không muốn sống ở cái nơi lạnh lẽo đó nữa. Cô âm thầm học tập, rèn luyện từng ngày để cô có đủ năng lực ngồi vào vị trị này và muốn chứng minh cho nhiều người thấy không có họ quan tâm giúp đỡ mà cô vẫn thành công. Khi cô thành công ngồi vào vị trí này ai cũng vô cùng bất ngờ, họ tưởng cô không quan tâm đến chính sự, tranh đấu quyền lực trong gia tộc. Nhưng cô đã âm thầm mua cổ phần của tập đoàn, bắt đầu vào làm Lưu thị cô cũng đã đi từ dưới lên để chứng minh năng lực của mình. Và cô đã thành công.
Ngự viên, người hầu thấy cô về thì xếp thành hàng chào đón cô. Lung Nhi-người luôn đi cạnh cô nói " tiểu thư cô muốn dùng bữa trước hay là đi tắm"
" Tôi đi tắm trước". Lung Nhi nghe cô nói thì lên đi chuẩn bị đồ cho cô.
Sau khi tắm rửa xong thì cô liền xống phòng ăn dùng bữa tối. Rồi cô về phòng làm việc đến tận 1h sáng mới đi ngủ
Sáng hôm sau khi dùng xong bữa cô liên thay đồ đi lên tập đoàn.
( Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ).
Tập đoàn Lưu thị.
" Tổng giám đốc hôm nay chỉ có một cuộc họp với các cổ đông về dự án sắp tới. Buổi chiều đi gặp đối tác mới là Nguỵ thị" Lung Nhi lên tiếng báo cáo.
" Tôi biết rồi, cô ra ngoài làm việc tiếpđi"
" Vâng"
Trong phòng lúc này chỉ còn có một mình cô. Làm đến tầm giũa trưa thì có tiếng gõ cửa.
" Vào đi"
" Tổng giám đốc, bên nhà chính cho chuyển lời nói rằng buổi tối chị hãy về dùng bữa" Lung Nhi vừa nói vừa xem sắc mặt của cô. Quả nhiên khi nghe xong cô liền khó chịu.
" Tôi biết rồi". Nghe thấy thế thì Lung Nhi nhanh chóng ra ngoài tránh cho vạ lây người. Mỗi lần ngài ấy nghe thấy nhắc đến nhà chính là bực mình, nên tránh xa thì tốt hơn.
Buổi tối nhà chính, sau khi nghe thấy tiếng xe của cô thì bốn người trong sảnh liền đứng dậy.
Cô đi thẳng vào trong nhà, không chào lấy một tiếng mà chỉ có gật đầu đầy khách sao khiến cho bốn người bọ cảm thấy hơi khó xử nhưng cũng không thể làm gì được. Thấy thế thì ông nội cô lên tiếng để giảm bớt sự nặng nề của không khí " Ta nghe nói con bị thương, có sao không"
" Không sao" cô lạnh nhạt lên tiếng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nghe câu trả lời của cô không khí lại rơi vào bế tắc.
Bà nội cô thấy thế thì nói" Không sao thì tốt. Hôm nay con về chúng ta có chuẩn bị nhiều món rất ngon, vừa nãy quản gia bảo đã chuẩn bị xong giờ chúng ta vào thôi". Tất cả nghe thấy thì đi vào phòng ăn, người hầu liền bát đầu dọn các món lên.