Cô Vợ Tổng Tài Lạnh Lùng Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 30



Cô ta nghiến răng khó chịu lên tiếng.

" Tôi muốn nói chuyện với lão đại. Lão đại đâu".

A Niên nghe vậy thì lạnh lùng quay ra nhìn cô ta mà nói.

" Cô có quyền gì mà hỏi tới lão đại. Hãy trở về làm công việc của mình đi".

' Tôi không đi". Cô ta tức giận nói.

Ngô Phong ngồi từ nãy đến giờ không khỏi cảm thấy khó chịu vì bị làm phiền.

'Được. Cô muốn biết lão đại ở đâu và làm gì đúng không. Vậy để tôi nói cho cô là ngài ấy đang ở cùng chủ mẫu suốt đêm có được chưa".

Nghe đến anh ở bên cạnh cô thì mọi sự tức giận, khó chịu đều hiện lên gương mặt kia. Sai anh lại có thể ở cùng Lưu Tuyết Băng chứ. Cô ta nghiến răng, mắt trừng trừng nhìn hạ người họ.

" Cô ta có cái gì chứ. Tài giỏi lắm sao. Cô ta cũng chỉ làm một giám đốc".

Hai người họ nghe cô ta nói một cách trắng trợn như thế với cô thì liền đứng dậy ngay lập tức đi đến đối diện với cô mà nói.

" Cô có biết nói cái gì không hả. Những lời cảnh cáo trước đó cô nghe không lọt tai sao. Cô cis biết người hừa cô chửi là ai không hả. Tốt nhất là về suy ngẫm lại đi. Đừng để tôi nói với lão đại là cô bất kính với chủ mẫu như thế nào. Đến lúc đó cô sống hay chết chúng tôi cũng mặc kệ. Nhớ đến mấy năm trước cô ở đâu. Hãy lấy nó là bài học đi". A Niên nói xong liền quay người làm việc tiếp coi cô ta như không khí.

Haiz, Dương Liên đừng cố chấp nữa. Có một số thứ không thuộc về mình thì có làm gì thì cũng không phải là của mình. Cô hiểu không. Còn việc cô nói chủ mẫu như thế là không đúng đâu. Hôm qua là ngài ấy đã hạ thủ với cô lắm rồi đó mà cô còn bị thương như vậy. Ngài ấy là ai chứ. Tuy rằng ngài ấy không cùng một thế giới với chúng ta thì sao chứ. Để ngồi lên vị trí hiện nay mà ngài ấy có thì phải trải qua những gì chứ. Có khi cô ấy liên quan đến hắc đạo mà chúng ta còn chẳng biết nữa đó. Đừng dại dột mà đụng vào họng súng của ngài ấy. Chúng ta có cách trừ khử người của chúng ta thì cô ấy cũng có cách trừ khử người của mình". Ngô Phong lạnh lùng lên tiếng cảnh báo cô ta một lần nữa. Anh ta cũng chỉ có thể nói đến thế thôi. Còn lại cô ta có chịu hiểu hay không thì tùy cô ta. Cô ta đã muốn chết thì cứ nhảy vào cái hố sâu không đáy của chủ mẫu đi.

Cô ta đừng như trời trồng mà nghe hai người bọn họ nói. Biết mình không thể làm gì được nữa liền nén tức giận nắm chặt tay đi về. Hừ, Lưu Tuyết Băng cô ta cứ chờ đó cho tôi. Sẽ có ngày ngày cô phải nhường lại vị trí đó cho tôi. Cứ tận hưởng cho đã đi đến lúc ngã càng thêm đau.



Khi đồng hồ điểm 11 giờ trưa thì người phụ nữ xinh đẹp trên giường mới mở mắt nhìn xung quanh. Cái tên chết bầm Âu Mã Thiên lại hành cô thành như thế này. Khắp người đau nhức không thôi. Thật sự làm việc này còn mệt mỏi hơn là tập võ nữa.

Còn anh thì ôm cô từ đằng sau cũng bắt đầu thức dậy. Mở mắt thì thấy cô đang nhìn mình đầy khó chịu thì mỉm cười cưng chiều nói.

Dậy rồi sao bảo bối. Có mệt không" anh đưa fay mình lên mătn cô mà vuốt ve.

Cô né tránh bàn tay của anh hừ một tiếng quay mặt đi.

Hừ nhờ phước của ai đó mà giờ tôi rất mệt, khó chịu". Thấy cô hơn dỗi mình thì anh cười cưng chiều cô. Ngồi dây ôm cô vào lòng mà thủ thỉ nói.

" Anh xin lỗi mà bảo bối. Tại tối qua em quyến rũ quá chứ bộ".

" Anh còn nói như thế được nữa hả. Em có phải không mặc quần áo đâu mà quyến rũ anh". Cô trợn mắt quay ra mà nhìn anh.

" Em không biết sao Tuyết nhi, cho dù em có mặc hay không thì đối với anh đều rất đẹp và quyến rũ" vừa nói anh vừa đưa bàn ray mình vuốt ve khắp người người cô. Nhìn hành động của anh thì cô chỉ biết bất lực, không biết nói gì.

Cô đẩy anh ra đứng dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân mặc kệ anh ngồi trên giường đang cười nhìn mình. Người đàn ông này thật là vô sỉ, không biết ngượng ngùng gì cả, trong đầu toàn nghĩ những thứ không đâu.

Sau khi cô ra khỏi phòng tắm thì đến lượt anh. Trước khi đi vào anh lướt qua môi cô đặt lên đó một nụ hôn rồi vui vẻ đi vệ sinh cá nhân. Còn cô nhìn thấy hành động đầy tính trẻ con của anh thì chỉ mỉm cười đầy bất lực. Người ta quả nhiên nói không sai mà " Đàn ông là những đứa trẻ to xác" mà.

Khi anh bước ra thì cô đã chuẩn bị cho anh một bộ đồ. Sau đó giúp anh mặc chúng lên rồi chỉnh trang cho anh. Nhìn những việc cô đang làm thì anh không khỏi mỉm cười đầy hạnh phúc. Ước mơ bao lâu nay cuối cùng anh cũng có được. Có ai mà không muốn có nửa kia của cuộc đời mình chứ. Hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, nói những lời yêu thương, có những đứa con đáng yêu gọi bố gọi mẹ.

" Cảm ơn em Tuyết nhi" anh ôm cô từ đằng sau. Nhìn vào gương ta có thể thấy một cặp đôi đang nhìn nhau vô cùng hạnh phúc đang trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn.

Khi hai người chuẩn bị xong thì liền xuống lầu dùng bữa.



Hai người A Niên và Ngô Phong thấy hai người xuống thì liền cúi đầu chào.

Khi hai người ngôi xuống bàn thì A Niên và Ngô Phong cũng ngồi xuống theo chỉ thị của cô.

'Sáng có vấn đề gì không". Anh lên tiếng hỏi.

A Niên thấy thế thì cũng nói luôn chuyện buổi sáng cho anh và cô nghe. Anh ta thấy Dương Liên kiểu gì cũng sẽ không yên phận, tốt nhất là nói cho lão đại và chủ mẫu biết.

Đúng là không biết giới hạn của bản thân mình mà" cô đang ăn nghe thấy thì liền bỏ dao nĩa xuống ngả người ra phía nhìn mọi người mà nói.

Anh và hai người thuộc của anh nhìn cô như thế thì chỉ biết nuốt nước bọt xuống. Nói thật chứ cô mà tức lên thì anh cũng phải sợ. Huống chi bây giờ có người đang lăm len đồ của cô chứ.

'Đúng là lâu rồi mới có người không biết gì về tôi mà dám khiêu chiến với tôi cơ đấy. Tôi rất muốn xem màn trình diễn của cô ta đó" cô lạnh lùng lên tiếng.

' Tuyết nhi em không cần bận mấy chuyện vặt vãnh này đâu, mấy chuyện này để anh giải quyết, em khồn cần nhọc người như thế" anh nắm lấy tay cô mà nói.

Cô quay ra nhìn anh " Tốt nhất hãy để nó là chuyện vặt vãnh".

Nói xong cô liền đứng dậy đi thẳng ra xe tự mình lái đi đến Lưu thị. Đằng sau có một chiếc xe thủ hạ của anh theo cô. Anh trước cũng đã nói với cô. Dù sao thì anh cũng đề phòng mấy kẻ thù của anh động đến cô.

Còn lúc này, anh quay ra nhìn A Niên và Ngô Phong lạnh lùng túc giận nói.

Cô ta chắc là muốn chết đây mà. Cho người làm khó cô ta đi, để cô ta tự biết đó là bài học mà cô ta phải trả vì lời nói của mình. Còn có lần sau thì cứ bảo tôi. Tôi đích thân sẽ giết chết cô ta luôn. Nói xong anh liền lên thư phòng làm việc.

A Niên và Ngô Phong thấy vậy liền gật đầu rồi đi làm việc anh nói.