Tô Nhan Hề lắc lắc đầu, cô không có:
- Tôi…
- Đừng phủ nhận, bởi vì tôi không tin lời cô nói dù chỉ một chữ.
- Anh……
- Cô dùng trăm phương nghìn kế để ngồi vào vị trí Cố thiếu phu nhân, vậy thì cứ ngồi yên trên đấy đi, nếu như còn cầu mong thứ khác, tôi sẽ khiến cô không còn gì để mất.
- Tôi nào có đòi hỏi gì thêm!
- Tốt nhất là như thế, cô là thiếu phu nhân của Cố gia, nhưng chỉ với danh nghĩa và quyền hạn của Cố gia thiếu phu nhân thôi, ngoài ra những cái khác cô đừng hòng có được, nghe rõ chưa?
Lời nói ép buộc của Cố Tây Thành khiến Tô Nhan Hề cau mày, hiểu rõ, hiểu rõ điều gì?
Chẳng lẽ, anh sợ cô sẽ yêu anh?
Tô Nhan Hề đột nhiên quay đầu qua, giận dỗi đẩy anh ra, ánh mắt nhìn anh đầy kiên quyết.
- Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không có cái suy nghĩ quá đáng đó, nhất là với anh, tôi càng không có hứng thú.
Thử hỏi, ai lại đi thích một người đàn ông vốn yêu đàn ông chứ?
Đây vốn là đáp án mà Cố Tây Thành muốn nghe, cũng chính tai nghe được, nhưng trong lòng lại có chút buồn bực, nhất là cô gái trước mắt này nhìn có vẻ không giống như đang nói dối, hay là thật sự không có hứng thú với anh.
Nghĩ đến nhiều người phụ nữ vì anh mà cuồng si, đột nhiên lại cảm thấy người con gái trước mặt mình vốn không phải là phụ nữ.
- Hừm!
Cố Tây Thành hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Tô Nhan Hề rồi đứng dậy đi về hướng chiếc xe đang đậu.
Những người khác đều đã rời khỏi, khiến Tô Nhan Hề chợt cảm thấy bầu không khí thoải mái hơn một chút.
Ánh mắt đáng thương của cô vẫn hướng về bầu trời, tuy là trên trời đầy sao, nhưng trong lòng cô lại trống trãi vô tận.
Một năm, cô phải chịu đựng cả một năm dài đằng đẳng này.
Cố Tây Thành khởi động xe, vốn định lái xe rời khỏi, nhưng nhìn sang kính chiếu hậu thấy dáng vẻ trắng nhợt nhạt và im lặng đó lại do dự một hồi.
Trầm mặc vài giây, anh chuyển động xe lui một cách hoàn hảo về phía sau, dừng lại bên cạnh Tô Nhan Hề.
- Lên xe!
Tô Nhan Hề giật mình, nhìn lấy anh, nhưng lại không cử động.
Như thể đang xem xét ý đồ của đối phương.
Cố Tây Thành lạnh lùng nhìn cô nói:
- Cô muốn một mình ở đây sao? Hay để cảnh sát đến đón cô?
Tô Nhan Hề liếc nhìn xung quanh, liên tục lắc đầu, toàn một màu đen, còn lâu cô mới muốn ở đây.
- Vậy sao còn không mau lên xe!
- Ừ……
Vốn lửa giận đã nguôi ngoai, Tô Nhan Hề cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cô đứng dậy định bước lên xe, lại nhận ra ngay cả đứng dậy còn không đủ sức, vả lại chân còn rất đau, trán cũng đau và choáng váng.
- Cô còn lôi thôi làm gì?
Cố Tây Thành đã hết sức chịu đựng.
Nghe thấy tiếng anh đang gằn giọng, Tô Nhan Hề cảm thấy oan ức.
Ánh mắt đầy lệ bất lực nhìn anh:
- Tôi …… không còn sức nữa.
Cố Tây Thành nghe xong, nháy mắt khuôn mặt đen lại, cảm giác như đã dùng hết bình sinh sức lực hét cô.
Một chân đá cửa xe ra và bước xuống, đỡ cô lên xe một cách nhẹ nhàng.
Tô Nhan Hề không nói gì, cảm giác mình giống như một động vật nhỏ!
Chẳng qua, hiện tại thật sự không phải là lúc để chứng tỏ bản lĩnh.
Tựa vào thành cửa sổ xe, im lặng ngắm nhìn bên ngoài.
Khi chiếc xe lăn bánh gió hiu hiu thổi, nhìn về phía bầu trời những ngôi sao đang chuyển động, sự mệt mỏi của Tô Nhan Hề từ từ vơi bớt.
- Nước Mỹ, anh có biết nơi đây cách nước Mỹ bao xa không?
- ……
- Chắc hẳn là xa lắm!
Là nơi mà cả đời này cô chưa từng nghĩ qua là sẽ đi đến.
Nếu như chị gái không đưa mẹ về đây, thì cô phải tìm mẹ như thế nào đây? Tô Nhan Hề nghĩ đến mẹ, nước mắt cô lại tuôn rơi.
-......
Cố Tây Thành cau mày, liếc qua cô một cái!
Tự nói với mình, chẳng lẽ, bị va quẹt xe xong điên thật rồi hay sao?
Về đến biệt thự thì trời cũng khuya.
Chỉ là, đèn đuốc biệt thự vẫn sáng choang, như vẻ cố tình đợi chủ nhân về.
Sauk hi quản gia mở cửa xe, Cố Tây Thành ung dung bước xuống xe, quăng chìa khóa cho ông sau đó bước thẳng vào nhà, chẳng thèm nhìn Tô Nhan Hề.
Tô Nhan Hề từ từ mở cửa xe, nhưng đầu lại rất choáng!
Đằng sau phát ra một âm thanh, như tiếng vật nặng rơi xuống.
Cố Tây Thành dừng chân, quay người nhìn lại.
Chỉ thấy Tô Nhan Hề nằm xỉu dưới đất trong trạng thái khuôn mặt xanh tái, trán cô cũng va đập dưới sàn.
- Thiếu phu nhân!
Quản gia kêu lên một tiếng, thức tỉnh Cố Tây Thành.
Anh vội vàng lao đến, bế Tô Nhan Hề lên.
- Hạ Cẩm Hề, cô tỉnh lại đi!
--------.