“……”
“Vậy cô không cần phải!” Nói xong, Cố Tây Thành quay lưng đi khỏi.
Tô Nhan Hề đứng tại chỗ ngẩn người vài giây.
Không hứng thú?
À, đúng ha, sao cô lại quên Cố đại công tử thích không phải mẫu người như cô.
Vì vậy anh ta không thể khiếm nhã với cô được.
“Cố Tây Thành, xin lỗi, sáng nay là lỗi của tôi.”
Cũng trách cô kinh ngạc, Cố Tây Thành người ta chắc là có lòng tốt nhắc nhở cô.
Tô Nhan Hề nghĩ tới chuyện này nên dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình.
Vì vậy tâm trạng không tốt cũng trở nên tốt hơn.
Nhưng biểu hiện của cô lại khiến Cố Tây Thành giật mình.
Anh quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt sâu nheo lại.
Người lúc nãy la làng, bây giờ lại tỏ ra ngoan ngoãn, người phụ nữ này quả nhiên là lật mặt nhanh hơn là lật sách.
“Hạ Cẩm Hề, đầu cô rốt cuộc là đang giả bộ cái gì đây?”
“Hả?” Tô Nhan Hề chớp mắt vô tội, sờ sờ vào đầu mình: “ …… trí tuệ?”
“……” Cố Tây Thành đột nhiên cảm thấy mình sắp điên lên, vậy mà đi nói chuyện với một kẻ ngốc.
Dứt khoát quay lưng, cũng không muốn ở lại lâu hơn.
Lên ban công trên lầu.
Cố phu nhân nhìn cảnh này, khoé miệng bất giác giương lên.
Có lẽ quyết định của bà là chính xác.
Tòa nhà văn phòng tập đoàn Long Thần.
Cố Tây Thành xoay cây bút tinh xảo, anh ký tên mình trên một tài liệu.
Trợ lý Âu Dương Hạo đứng trong văn phòng báo cáo lịch trình trong ngày.
Lúc báo cáo xong, anh ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Chủ tịch, nhà thiết kế chính của bộ phận thiết kế đã xin từ chức rồi.”
“Kêu công ty công khai tuyển dụng, đừng để tôi thấy người không có thực lực ở vị trí này nữa.”
“Dạ được, thưa chủ tịch!”
Âu Dương Hạo lấy ra tấm thiệp mời từ văn kiện: “Đây là thiệp mời viện trưởng Khương đưa tới, mời chủ tịch và vợ anh tối nay tham gia kỷ niệm ngày cưới của họ.”
Cố Tây Thành cau mày cầm tấm thiệp rồi xem lướt qua.
“Nhớ chuẩn bị quà dùm tôi!”
“Rõ!”
“Còn nữa, thông báo cho Hạ Cẩm Hề!”
“…… Được!” Âu Dương Hạo xấu hổ.
Chuyện này không lẽ chủ tịch không đích thân thông báo được sao?
Tô Nhan Hề vừa gặm dưa hấu vừa nghe điện thoại: “Bữa tiệc hả? Tôi không thích, tôi không đi.”
Khoé môi của Âu Dương Hạo run rẩy, có cần phải từ chối dứt khoát như vậy không.
“Khụ khụ, chủ tịch phu nhân, đây là ý của chủ tịch.”
“Cố Tây Thành? Lẽ nào anh ta không có bạn nam đi cùng?”
“Bạn nam?”
“Ặc …… ý của tôi là tôi không đi không được hả?” Cô thật sự không thích.
“Đúng vậy chủ tịch phu nhân, vì đối phương cố tình mời cô ạ.”
“Vậy …… thôi được! Thời gian thì sao?”
Tô Nhan Hề sau khi cúp điện thoại thì trong lòng thấy bối rối.
Bữa tiệc, bữa tiệc gì vậy, phải trang điểm thế nào đây?
Cô trước giờ chưa từng tham gia bữa tiệc nào của xã hội thượng lưu, không hiểu rõ bằng Hạ Cẩm Hề.
Lỡ như để lộ sơ hở vậy không phải xong đời rồi sao?
Suy nghĩ một hồi thì Tô Nhan Hề cảm thấy hơi sợ.
Thế là cô nhanh chóng gọi điện cho quân sư Lục An An.
“An An, tớ phải tham gia bữa tiệc.”
“Chà, không tệ nha, vừa được ăn uống ngon, vừa được vui chơi.”
“Không phải, tớ nên mặc bộ nào tham gia đây!”
“Càng ít càng tốt!”
“Hả?”
“Ngốc à, ra đây, chị đích thân trang điểm cho cậu, tuyệt đối để cậu xinh đẹp áp đảo những người còn lại.”
“Đây là bữa tiệc đặc biệt, không phải cuộc thi sắc đẹp!”
“Nè, cái này thì cậu không hiểu rồi.
Cậu biết bây giờ thành phố A có biết bao thiếu nữ đố kỵ tới nỗi muốn cậu chết đi hay không? Những bữa tiệc như vậy có mấy cô gái đẹp chất thành từng đống, ánh mắt nhỏ xíu của người ta có thể xuyên qua cậu làm cậu tổn thương đó.”
“Được rồi, tớ mặc áo giáp không được sao?” Tô Nhan Hề cạn lời: “Cậu ở đâu, tớ tới tìm cậu.”
“OK!”.