Lên máy bay? Vì sao lại lên máy bay? Cô muốn đưa mẹ tôi đi đâu?
- Nước Mỹ!
- Cái gì?
Tô Nhan Hề không thể tin đây là sự thật:
- Hạ Cẩm Hề, cô bị điên rồi, tôi không đồng ý, cô không thể đưa mẹ đi.
- Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc bà ấy, chỉ cần cô làm theo sự sắp xếp của tôi, cô sẽ sớm gặp lại bà ấy.”
Sau đó, Hạ Cẩm Hề cúp máy.
Nghe thấy tiếng bíp bên kia truyền đến, Tô Nhan Hề bỗng hoảng loạn.
- A lô a lô, chị, Hạ Cẩm Hề….cô không thể đưa mẹ đi.
Đầu dây bên đó không còn nghe thấy tiếng phản hồi của Hạ Cẩm Hề, Tô Nhan Hề hoàn toàn hoảng loạn, cô ném điện thoại đi, lo lắng chạy ra ngoài.
Khi cô chạy đến cửa phòng khách, cô gặp người quản gia biệt thự.
Người quản gia nhìn cô gấp gáp, liền hỏi.
- Thiếu phu nhân, cô việc gì không?
- Tôi muốn đến sân bay!
Cô muốn ngăn Hạ Cẩm Hề lại, ngăn cô ấy đưa mẹ đi.
- Sân bay? Nhưng mà thiếu phu nhân, bây giờ trời tối rồi.
- Tôi có việc rất quan trọng phải đi đến sân bay!
Tô Nhan Hề nắm lấy bàn tay của người quản gia, mong ông đồng ý.
- Xe, có xe không?
Quản gia nhìn bộ dạng lo lắng của cô, nghĩ đã xảy ra việc nghiêm trọng, nhanh chóng gật đầu.
- Tôi lập tức chuẩn bị xe cho thiếu phu nhân.
Có một chiếc xe trong gara của Cố gia, quản gia gọi người lái xe đưa Tô Nhan Hề đi.
Tô Nhan Hề vô cùng biết ơn, nhanh chóng lên xe, để lái xe đi thẳng đến sân bay.
Trên đường đi, cô luôn thúc giục người lái xe, nhín thấy thời gian trôi, trái tim cô như đang mắc ở trong cổ họng.
Ban đầu đường cao tốc trơn tru không có vật cản, nhưng đến giữa đường lại có thông báo cấm xe chạy.
Người tài xế bị gây khó dễ dừng xe lại:
Thiếu phu nhân, phía trước không qua được.
- Sao vậy? Tại sao không qua được?
Tô Nhan Hề nghi hoặc hỏi:
- Đoạn đường phía trước bị ngăn lại!
- Ngăn lại?
Tô Nhan Hề nhìn qua phía trước cửa sổ, quả nhiên......
Chán nản, tại sao lại ngăn đường vào lúc này, lại vào thời gian gấp gáp này? Tô Nhan Hề đẩy cửa xuống xe, nhìn xung quanh, thế mà ngay cả một cảnh sát giao thông cũng không thấy, thế này là thế nào?
- Thiếu phu nhân, hay chúng ta đi đường vòng.
Người tài xế xuống xe khuyên.
Tô Nhan Hề lắc đầu, không được, không đi thì không kịp nữa rồi, cô cần đi tìm mẹ.
Trong lòng bỗng nhiên có một niềm tin vững chắc như mách bảo cô, cô đã không ngần ngại quay lại xe, ngồi vào vị trí lái xe.
- Thiếu phu nhân, cô muốn làm gì?”
Người tài xế nhìn thấy cảnh này, lập tức trợn tròn mắt.
Tô Nhan Hề mở cửa sổ, nói với người tài xế:
- Anh về trước đi, tôi sẽ đi một mình.
Thế là, cô dùng sức nhấn chân gas.Vèo một tiếng, xe nhanh chóng phóng đi, một giây sau đã đâm qua rào cản.
- Thiếu phu nhân......
Tài xế bị hành động của cô ấy dọa chết khiếp, thấy xe đang lắc lư, muốn lên phía trước để xem.
Không tưởng tượng nổi, chiếc xe lại bắt đầu nổ máy và nhanh chóng chạy tiếp.
Người tài xế muốn đuổi cũng đuổi không kịp, chỉ ngây ngốc nhìn theo.
Tô Nhan Hề mở to đôi mắt sáng nhìn về phía trước, chỉ có cô biết tay cô toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù cô cũng giành thời gian rỗi để học lái xe cùng An An, nhưng cô căn bản co vẫn chưa thành thạo.
Nếu như là thường ngày, cô nhất định sợ hãi đến hét lên.
Nhưng khi nghĩ về mẹ, nỗi sợ hãi hoàn toàn bị đánh bại.
Cô buộc mình phải bình tĩnh, gia tăng tốc độ đi thẳng, làm theo các hướng dẫn của Lục An An.
May thay, trên đường không có xe...
Đợi đã, cái gì thế?
Trước mắt, đột nhiên đèn lấp lóe, nó rõ ràng là đèn pha xe hơi.
Trời ơi, sao đột nhiên có chiếc xe chạy đến? Mà còn là cùng một tuyến đường với cô, thậm chí không chỉ có một chiếc xe.
Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?
Tô Nhan Hề đột nhiên hoảng sợ, dưới phản xạ có điều kiện, cô liều mạng nhấn còi xe.
Cô không biết họ có để ý đến mình không, chỉ biết rằng chiếc xe không dừng lại, nó là nhanh chóng chạy nhanh về phía cô.
Khoảng cách ngày càng gần hơn!
- A a a!!
Thấy chiếc xe sắp đâm tới, Tô Nhan Hề phanh xe một cách nhanh chóng, quay xe, nhắm hai mắt lại.
Két, ầm......!Trong nháy mắt, mấy chiếc xe đều phanh lại, âm thanh đâm sầm cùng lúc vang lên, lập tức âm thanh chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của không gian.
------------.