Đột nhiên, Tập Lăng Vũ nghiêng người tới, một tay nâng cằm Vy Hiên, không kịp đề phòng hôn lên môi cô: "Phạm Vy Hiên, lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, đừng dùng ánh mắt quyến rũ tôi."
Vy Hiên lần này không né tránh, mở to mắt nhìn: "Vũ..." Cô mở miệng, có chút gian nan: "Tối này, tôi muốn cậu đi cùng tôi tới một nơi."
Anh nhướn mày: "Muốn hẹn hò với tôi?"
Vy Hiên cúi đầu, không lên tiếng.
Tập Lăng Vũ muốn cười, lại cố gắng nhịn, cuối cùng nhún nhún vai: "Cũng không sao, vậy thì... theo cô là được rồi."
Lại tới thời gian anh thích nhất trong một ngày.
Mặc dù trên đường kẹt xe, taxi đi đi dừng dừng, nhưng Tập Lăng Vũ không chút để ý. Nếu có thể, anh hi vọng luôn ngồi cùng với cô như thế này, ngắm người ngắm cảnh, ngắm hết ven đường.
Nhưng dần dần, sắc mặt anh thay đổi.
Taxi dừng lại, Vy Hiên không dám nhìn người bên cạnh, trả tiền xong đẩy cửa xuống xe.
Tập Lăng Vũ theo sau đi ra, chỉ nhà họ Tập trước mặt, nheo mắt: "Chỗ cô muốn tôi đi với cô chính là chỗ này?"
Vy Hiên không nhìn đôi mắt anh, bình tĩnh mở miệng: "Nếu nói cho cậu biết sớm, cậu nhất định sẽ từ chối."
"Ha! Đây chính là giải thích của cô?" Mắt Tập Lăng Vũ đỏ lên, đau lòng, thất vọng vì bị người thân cận nhất lừa dối.
"Họ rốt cuộc cho cô bao nhiêu chỗ tốt? Để cô không ngại phiền phức giúp họ làm việc như vậy?"
Vy Hiên cắn môi, kiềm chế cảm xúc trong ngực: "Ba cậu nói đúng, chỉ cần ở cùng tôi, tôi chính là vết nhơ trong cuộc đời cậu, rửa cũng không thể rửa sạch."
"Lại là ông ta!" Tập Lăng Vũ phất nắm đấm trong không khí, ngực phập phồng, lúc lại nhìn cô, sắc mặt đã không còn tức giận lúc đầu, anh nói từng chữ: "Tôi không cần cuộc đời gì cả! Tôi chỉ muốn ở cùng cô!"
Tuyết Chi nắm chặt hai tay, tay phải run rẩy, làm cô khó khăn xoay người lại.
Lập tức ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt được anh trân trọng đã che đầy đau khổ. Đè nén quá lâu, im lặng quá lâu, con người sẽ bùng nổ.
"Đây chính là điều tôi sợ nhất!" Cô đột nhiên lên tiếng, cảm xúc sắp sụp đổ đã tới giới hạn, cô muốn chống đỡ, nhưng không chống đỡ nổi nữa.
"Cậu có cuộc đời, cậu lại không muốn! Cậu áp đặt tôi, lại luôn miệng nói vì tôi, cậu có hỏi ý của tôi sao? Vũ, tôi không có cách nào... không có cách nào chịu trách nhiệm cuộc đời cậu, nó quá nặng, sẽ đè tôi thở không nổi! Tôi thậm chí không biết, tình cảm cậu đối với tôi... rốt cuộc có phải yêu hay không?"
Tập Lăng Vũ bị chấn động mạnh, anh đột nhiên ý thức tới, Vy Hiên mà anh biết rốt cuộc là như thế nào?
Mưa rơi tí tách, ướt mái tóc dài của cô, cũng làm ướt đôi mắt cô.
"Mỗi lần nhìn thấy cậu, trong đầu tôi sẽ xuất hiện ngày hôm đó! Tôi sẽ nhớ, quỹ đạo cuộc đời vốn dĩ của tôi ở đó; cũng từ hôm đó, tôi chỉ còn một mình. Đàn Cello mà tôi thích, ba và ngôi nhà mà tôi yêu nhất, còn có người thân của tôi...đều biến mất rồi."
"Nhưng tôi biết, người cũng mất đi tất cả vào ngày hôm đó, còn có cậu..." Ngẩng đầu, nhìn anh, cô nói: "Nhìn thấy cậu bị truyền thông vây đốn, dáng vẻ run rẩy núp trong lòng người lớn, giống như sống sót lại trở thành tội ác của cậu! Tôi bắt đầu sợ hãi thế giới lạnh lùng này, tôi không dám suy nghĩ, cậu nhỏ như vậy còn phải tiếp tục đối diện với những xấu xa này bao lâu...Từ lúc đó, tôi quyết định phải bảo vệ cậu."
"Nhiều năm như vậy, điều này trở thành mong ước duy nhất của tôi. Tôi từ đó không suy nghĩ tới bản thân, thói quen đặt cậu ở vị trí đầu tiên, cố gắng thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu...cho dù vô lý, hà khắc."
"Cho nên Vũ, tôi không biết, đây có phải là yêu không."
"Yêu lại là gì?"
Tập Lăng Vũ đứng đờ tại chỗ, thật lâu cũng chỉ có thể nhìn cô, cảm giác bất lực lan khắp toàn thân. Nhớ tới lời cô nói, muốn anh trở thành một người đàn ông... Anh bây giờ mới hiểu hàm ý của câu này.
Mưa thu lạnh tới tận xương, cô run rẩy, môi cũng lạnh tím lại.
Anh không nói chuyện, im lặng cởi áo da, khoác lên người cô, muốn nắm tay cô, nghĩ nghĩ lại từ bỏ.
Xoay người, anh đi về phía nhà họ Tập đang đèn đuốc sáng trưng: "Điều cô nói, tôi đều không hiểu. Tôi chỉ biết, điều làm cô vui, tôi sẽ đi làm."
Ánh đèn, nhà cửa, mùi thức ăn cao cấp bay lượn trong không khí, cô vẫn ở bên cạnh...Tất cả những điều này, đã dập tắt đám lửa trong lòng anh.
Nhìn tòa nhà hoa lệ, ánh mắt anh dần âm trầm, hai tay nắm chặt. Sự bất đắc dĩ và đau khổ của cô làm anh tỉnh ngộ, cảnh giới tình yêu lớn nhất, là bảo vệ.
Trước đó, anh phải trở thành người cướp đoạt trước.
Ngày mưa thế này, thích hợp rơi nước mắt.
Vy Hiên dựa theo lời hẹn, dẫn anh quay về nhà họ Tập, lại không dựa theo lời hẹn, trở thành công cụ để họ bài bố. Cô cả đường dầm mưa, rơi nước mắt, lại không phân rõ rốt cuộc là nước mắt hay là mưa, một mình đi trên còn đường tối đen, lại đi tới đầu đường. Nhìn ánh sáng nơi sườn núi, đó là thế giới của anh, là hàng rào vây khốn sừng sững dù anh có giãy giụa cũng không thể thoát khỏi.
Dầm mưa hơn nửa đêm, buổi tối bắt đầu phát sốt, thân thể như ngâm trong nước nóng, nóng hừng hực.
Vy Hiên nghĩ, nếu cô cứ như vậy chết đi, ai sẽ nhớ tới cô đây?
Mơ màng tới bình minh, mồ hôi thấm ra áo ngủ, lại bị da nóng bỏng hong khô, dán lên người vô cùng khó chịu. Muốn đi tắm, cả người lại không có chút sức lực.
Cô cứ nằm trong nhà hai ngày như vậy.
Cô đơn là một liều thuốc tốt, có thể làm người ta nhận rõ chính mình.
Sáng sớm hai ngày sau, thời tiết mùa thu thoải mái, đẩy cửa sổ thì có thể ngửi thấy hương vị lạnh lẽo.
Lúc này, có điện thoại, Tuyết Chi hẹn cô ăn trưa.
Tắm rửa sạch sẽ, cô vội đi tới quán ăn dưới lầu công ty Tuyết Chi.
Thấy sắc mặt cô không tốt, Tuyết Chi thân thiết hỏi: "Sao vậy? Bệnh sao?"
"Không sao, cảm một chút."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài tự nhiên lại hướng tới trên người Tập Lăng Vũ.
Tuyết Chi tùy tiện hỏi: "Tên nhóc đó hôm qua lại có tin trên báo, nếu cậu ta thông minh, thì nên nhanh chóng xây dựng mạng lưới quan hệ của chính mình, rồi đá mẹ con Trình Tương ra ngoài!"
Vy Hiên lướt mắt nhìn tạp chí cô ấy mang tới, bìa quả nhiên là nhân vật mới trong giới địa ốc, càng khiêm tốn, cũng càng có sức hút.
Vy Hiên thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục ăn.
Lúc này, tiếng đàn cello du dương vang lên, âm sắc hùng hậu, trầm thấp đầy đặn, si tình triền miên. Tiếng nhạc điệu thấp, không hấp dẫn sự chú ý của những khách khác, nhưng Vy Hiên lại đặc biệt dừng lại động tác.
Ánh mắt Tuyết Chi cũng trở nên phức tạp, cách bàn nắm chặt tay phải cô. Giống như có thể cảm ứng, dây đàn cũng bắt đầu run rẩy.
"Vy Hiên." Tuyết Chi chăm chú nhìn cô, cẩn thận hỏi: "Thật sự không định thử nữa sao? Cậu lúc đầu lợi hại như vậy, từ bỏ đáng tiếc biết bao!"
Vy Hiên rũ mắt, thấp giọng cười một tiếng: "Lâu như vậy rồi, cho dù có lợi hại cũng sẽ hoang phí. Huống chi..." Cô hời hợt giơ tay phải: "Vẫn là không có cách nào cầm dây đàn."
Tuyết Chi vô cùng tiếc nuối: "Ai, mình nhớ, cậu lúc đó được xưng là thiếu nữ thiên tài cello..."
Vy Hiên ngẩng đầu: "Này, cậu còn không ăn, beefsteak là của mình đó!"
Biết cô không muốn nhắc tới chuyện cũ, Tuyết Chi cũng biết ý ngậm miệng.
Tiếng đàn tiếp tục, ánh mắt Vy Hiên trầm xuống.
Ở cửa có người đeo máy ảnh đi vào, nhìn vào bên trong, nhanh chóng khóa chặt Vy Hiên. Sau đó, đi nhanh tới: "Cô là cô Phạm Vy Hiên đi?"
Vy Hiên sững sốt: "Anh là..."
"Chào cô, tôi là ký giả "nhật báo C", tôi muốn hỏi vài câu, liên quan đến anh Tập Lăng Vũ." Anh ta đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa trực tiếp cầm lên máy ảnh, bấm chụp cô.
Sắc mặt Vy Hiên trắng bệch, không chút suy nghĩ nói: "Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi."
Thái độ ký giả kiên quyết: "Không thể nào, cô chính là cô Phạm Vy Hiên, tôi canh trước nhà cô mấy ngày, sẽ không nhận lầm!"
Tuyết Chi vừa nghe thì tức giận đùng đùng, đứng dậy chắn trước mặt anh ta: "Chụp cái gì mà chụp? Anh làm vậy là vi phạm quyền chân dung! Chúng tôi có thể báo cảnh sát!"
Ký giả không nhìn cô ấy, nghiêng người quay đầu, nói to: "Cô Phạm, tôi chỉ hỏi vài câu mà thôi, không sẽ trễ nãi quá nhiều thời gian của cô! Cô không muốn trả lời, là vì chột dạ sao! Vì cô được Tập Lăng Vũ bao nuôi..."
Bàn tay cầm nĩa cửa Vy Hiên đang nắm chặt.
Tuyết Chi tức giận tới mức trực tiếp kêu quản lý quán ăn tới, quản lý tiến lên: "Thưa anh, xin anh đừng làm phiền khách dùng cơm."
Ký giả vẫn không buông tha: "Cô lớn hơn Tập Lăng Vũ nhiều tuổi như vậy, làm thế nào có thể chinh phục được anh ấy? Ông Tập Chính Hãn có đồng ý hai người qua lại không? Cô Phạm, xin cô trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi."
Thái độ anh ta bức người, căn bản không có bất kỳ từ ngữ tôn trọng nào.
Trong quán ăn đã dẫn tới một trận xôn xao, cô gái biểu diễn cello trên bục, hoàn toàn không ảnh hưởng, vẫn chìm đắm trong thế giới diệu kỳ của chính mình.
Ngoài quán ăn, Trình Tương nhìn thấy một màn này, hài lòng nhếch môi đỏ: "Anh hai, làm không tệ."
Anh hai Trình cười: "Mua bán đôi bên cùng có lợi, không có ai sẽ từ chối."
Trình Tương đắc ý đeo kính râm, thu lại ánh mắt, phân phó lái xe.
Bảo vệ ra tay, muốn kéo ký giả đó đi, anh ta hét to: "Các người ai dám đụng vào tôi, tôi sẽ kiện các người! Tôi sẽ cho công khai quán ăn của các người!"
Câu này quả nhiên có sức uy hiếp, quản lý vội ra hiệu buông anh ta ra.
Đầu năm này, chỉ có quan viên và phóng viên là không thể đắc tội. Bất đắc dĩ, ông ta tới trước bàn Vy Hiên và Tuyết Chi muốn khuyên họ rời đi, miễn phí xem như bồi thường.
Tuyết Chi vỗ bàn: "Bà đây không có tiền ăn sao? Còn cần ông miễn phí?"
Tính tình cô ấy nóng nảy, lại bắt đầu tranh chấp với quản lý. Mà ký giả kia lại lần nữa xuất hiện với thái độ kẻ thắng cuộc: "Cô Phạm, để tránh mọi người phiền phức, cô tốt nhất tiếp nhận phỏng vấn của tôi."
Vy Hiên nắm chặt dao trong tay, đôi mắt như dòng nước ấm, lại thay đổi cực nhanh. Nắm dao ngày càng chặt, không tiếc trả giá tất cả, cô chỉ muốn để người trước mặt này ngậm miệng!
Cô bị suy nghĩ đột nhiên nhảy ra của mình dọa sợ, không dám tin, trong xương cốt mình lại sẽ chảy máu huyết tàn nhẫn như vậy! Hoang mang vứt dao trong tay, mở hai tay, giống như trên đó dính máu tươi...
"Cô Phạm! Xin cô đừng trốn tránh nữa!"
Tuyết Chi đến bên cạnh Vy Hiên, một lòng bảo vệ cô: "Anh là ký giả của tòa soạn nào, tôi muốn kiện anh!"
Lúc này, chuông cửa vang lên, có người đi vào.
Nhìn thấy người đi tới, trước mắt Tuyết Chi sáng lên, lập tức nhìn thấy cứu tinh: "Anh họ!" W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m