Vy Hiên cúi đầu càng thấp hơn, cô biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
"Anh Liên, nghe nói nhà anh ở Singapore? Người thân đều ở bên kia sao?"
"Ừ."
"Nếu như... sau này bà xã không muốn về Singapore với anh, muốn ở lại trong nước, anh sẽ xem xét làm việc ở trong nước sao?"
Vy Hiên xấu hổ ngẩng đầu: "Tuyết Chi, vẫn là ăn cơm đi, haha, nhìn mẹ Trương nướng cá, hương vị rất tuyệt đấy!" Cô kéo kéo Tuyết Chi dưới bàn, cô ấy không quan tâm, vẫn có chút hăng hái: "Ăn ngon thì cậu ăn nhiều một chút, tớ còn muốn nói chuyện phiếm với anh Liên mà, đừng quấy rầy chúng tớ!"
Nụ cười bên miệng Vy Hiên dần trở nên cứng ngắc, dưới mặt bàn, đá cô ấy mấy cước, Tuyết Chi trừng mắt lên, giống như là đang trách con nhóc này không biết phân biệt! Không thừa dịp bây giờ hỏi rõ, sau này thì cô chỉ có khóc!
Đúng lúc này Liên Cẩn Hành đột nhiên mở miệng: "Cô ấy thích ở đâu, tôi sẽ xây nhà ở đó, dù sao, đời này bà xã chỉ có một người, suy nghĩ của cô ấy rất quan trọng."
Một câu, làm hai người đều bị chấn động.
Con mắt Tuyết Chi lập tức tỏa sáng: "Nghe đi! Nghe đi! Đây mới là đàn ông! Đây mới là đàn ông trưởng thành! Tôi chưa thấy qua người nào đàn ông như anh Liên đây! Dám nói loại lời cả đời chỉ lấy một người này, cũng không biết ai có phúc như vậy đâu!" Nói xong, dùng sức nháy mắt với Vy Hiên.
Vy Hiên ngước mắt, đụng vào anh, đôi mắt vô cùng bình thản, giống như là bức tranh thủy mặc, đen đen, trắng trắng, uốn lượn liên miên, ẩn giấu khí thế dâng lên.
Anh bình tĩnh, tỉnh táo, vĩnh viễn đều không quan tâm hơn thua như vậy, giống như đang nói đến chuyện của ai khác.
Lúc này, cô lại nhớ đến hai con ngươi khác.
Cuồng nhiệt, táo bạo, giống như vĩnh viễn đều chống lại vận mệnh, người như vậy, là một bàn ủi nóng đỏ, rơi vào trong lòng cô, đem đến cơn nóng bỏng mà đau đớn, lại là cả đời.
Khi cô lần nữa hoàn hồn thì đối diện với đôi mắt đen trong như vẩy mực, nhiều hơn mấy phần lạnh lùng. Giống như một nhũ băng, bén nhọn lại tỏa ra khí lạnh.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất lảng tránh, không muốn tâm sự lại lần nữa bị vạch trần. Người đàn ông này sẽ nhìn thấy cô từng tầng một, làm cô gần như lõa thể.
Thấy hai người cũng không nói, Tuyết Chi cũng hiểu được việc không thể nóng vội, còn hoàn toàn ngược lại, vì vậy la hét lát nữa ăn xong thì đi hát.
Vy Hiên và Liên Cẩn Hành ai cũng không lên tiếng, Tuyết Chi bĩu môi: "Thật đúng là tuyệt phối, một cặp hũ nút.”
Bên ngoài nhà có tiếng xe, đèn xe cực sáng chiếu vào phòng khách, ông hai nhà họ Trương nhìn ra bên ngoài, nhìn nhìn chiếc xe kia, sắc mặt không mấy đẹp đẽ.
Người khách cũng cảm thấy được gì đó, lấy cớ cáo từ.
Ông hai tiễn ra cửa, nhìn thấy người con trai bước từ trên xe xuống, không khỏi bước lên ngăn lại: "Sao con lại trở về?"
Trương Thanh Đình ngẩng đầu, gấp rút nhìn vào bên trong: "Có phải là Vy Hiên đã đến đây?"
Mẹ Trương tức không chịu được, níu lấy cánh tay của anh ta đi vài bước: "Vy Hiên là chúng ta mời đến, con tốt nhất là đừng vào!"
"Vì sao?" Trương Thanh Đình giãy dụa nói: "Con chính là gấp gáp trở về gặp cô ấy, ba ngày công tác cũng thành hai ngày! Mẹ, không phải mẹ đã nói sẽ giúp con sao?"
"Bốp! Là giúp con! Nhưng con cũng phải hỏi người ta có vui hay không đã!" Mẹ Trương nói lời thấm thía: "Vy Hiên không có tâm tư kia với con, con nên quên đi."
"Quên?" Trương Thanh Đình cắn răng, lùi về sau hai bước: "Mọi người đều bảo con quên! Có nếu có thể quên được, còn phải đau khổ lâu như vậy? Mẹ, con nghĩ mọi người đều hiểu con!"
"Hiểu..." Mẹ Trương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nhưng mà con làm những chuyện đó, muốn chúng ta lấy mặt mũi nào đi cầu người ta đây? Con trai, nghe mẹ một câu, con bị bệnh phải đi gặp bác sĩ..."
Sắc mặt Trương Thanh Đình lập tức tối lại, đáy mắt cũng đóng băng, nhìn qua cha mẹ, tràn đầy thất vọng: "Bệnh… Đúng vậy, con bị bệnh! Con bị bệnh chỉ muốn Vy Hiên làm sao đây! Con không cần những người phụ nữ khác, chỉ cần Vy Hiên, bất luận là con làm gì với cô ấy, cũng chỉ là vì muốn yêu thương cô ấy, con thừa nhận cách thức không đúng, tổn thương cô ấy, cho nên con càng muốn đền bù!"
Ba Trương hút thuốc, trầm mặc không nói.
Lúc này, cửa đằng sau mở ra, Tuyết Chi cả kinh nói: "Anh họ? Không phải anh đi công tác sao? Sao bây giờ đã về rồi?"
Trương Thanh Đình hít sau, lướt qua cha mẹ đi vào: "Bàn bạc xong sớm, thì trở về thôi."
Tuyết Chi thấy không khí bên ngoài không đúng, cũng có ẩn ẩn bất an: "Cái đó...Vy Hiên ở bên trong, em thấy, anh vẫn đừng nên đi vào."
Cô ấy duỗi cánh ta ra ngăn lại, Trương Thanh Đình nắm lấy, không cho phép từ chối buông ra, ánh mắt dừng lại nhìn em họ, chưa bao giờ lạ lẫm như vậy.
Anh ta chỉ là không rõ, tất cả mọi người đều biết anh yêu Vy Hiên, nhưng tất cả mọi người đều ngăn cản, tình yêu của anh đáng sợ như vậy sao? Anh là lũ lụt thú dữ sao?
Vy Hiên đi ra khỏi nhà ăn, lúc nhìn thấy anh ta, bước nhân bị dính lại, cả tấm lưng như bị đóng đinh vào tấm thep, cứng ngắc đứng thẳng.
Sau lưng, là Liên Cẩn Hành.
"Vy Hiên." Trương Thanh Đình nở nụ cười, đứng trước mặt cô, anh ta vẫn dịu dàng, cũng vẫn trầm ổn, tùy lúc đều che gió che mưa cho cô.
Vy Hiên không muốn trả lời anh ta, nhưng ánh mắt nhìn đến phía mấy người chú Trương, tâm lập tức mềm nhũn.
"Ừ." Cô gật nhẹ đầu, đi qua lấy túi xác: "Quá muộn rồi, ngày mai còn phải đi làm, tôi đi về trước."
"Tôi đưa em đi!" Anh ta không cần suy nghĩ nói.
Mi tâm của Vy Hiên nhíu lại, nghĩ đến lời nói của Liên Cẩn Hành --- cô không thể từ chối, chỉ làm người khác được một tấc lại tiến một thước.
Cô cầm chặt túi, nghiêng đầu sang chỗ khác: "Không cần, Cẩn...Cẩn Hành sẽ đưa tôi về."
Lần đầu tiên gọi tên anh trước mặt người ngoài, rất lạ lẫm, cũng rất xấu hổ. Gương mặt của cô đỏ lên, cứ lên lan đến vành tai, đúng lúc lọt vào trong cặp mắt đen nhánh đằng sau.
Nụ cười cứng đờ của Trương Thanh Đình, dần dần biến mất. Lúc này mới chuyển ánh mắt nhìn ra sau lưng cô, nhìn chằm chằm vào người lúc tiến vào anh ta đã cố gắng lựa chọn bỏ qua.
"Cẩn Hành, anh lúc nào thì thân thiết với Vy Hiên như vậy?" Khóe miệng của anh ta chứa đựng một nụ cười xa cách, giống như nghĩ đến điều gì: "A, bởi vì ngày đó đưa tin sao. Ha ha, anh cũng không cần tưởng thật, lúc đó Vy Hiên bị ép đến không còn cách nào, mới làm như vậy. Có chỗ nào thất lễ, tôi xin lỗi thay cô ấy."
Khuôn mặt Vy Hiên dần trở nên trắng bệch, nắm lấy túi xách, càng nằm càng chặt. Cô đã vô cùng bài xích Trương Thanh Đình, rất muốn bộc phát một lần, nhưng nhìn thấy cha mẹ vẫn luôn cúi đầu sau lưng anh ta, cô biết cô không thể.
"Thanh Đình, con làm cái gì vậy chứ!" Mẹ Trương nhìn không được nữa, muốn đến đây ngăn cản con trai. w●ebtruy●enonlin●e●com "Mẹ!" Trương Thanh Đình đột nhiên cũng không quay đầu lại lớn tiếng nói: "Mẹ cũng không muốn con cứ đau khổ như vậy, vậy thì đừng quan tâm."
"Con.." Biểu cảm của mẹ Trương vô cùng bi thương, nhưng cũng đành chịu.
Lúc này, ba Trương lên tiếng: "Đây là chuyện của bọn trẻ, để bọn nó tự mình giải quyết đi! Chúng ta cũng đừng nhúng tay vào, tôi còn muốn sống thêm hai năm!" Nói xong, kéo tay bà xã ra ngoài.
Tuyết Chi đứng ở cửa lớn, cặp lông mày nghi hoặc nhíu lại: "Anh họ..."
"Em cũng đừng nói gì cả!" Giọng nói của Trương Thanh Đình cũng phóng lớn, dọa Tuyết Chi nhảy dựng.
Trong ấn tượng, anh họ lớn vẫn luôn tao nhã, là người khiêm tốt trong mắt bạn học và bạn bè, đều vô cùng hâm mộ! Anh ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng ít, càng đàng nói là hung dữ với mình như vậy!
Vy Hiên bị âm thanh khiển trách của anh chấn động, hai bả vai run lên. Nhưng rất nhanh, một bàn tay to chụp lên, đè xuống, giống như để lên hai hòn đá, ổn định lòng của cô.
"Thanh Đình, đừng làm cho mình quá khó coi." Liên Cẩn Hành không nhanh không chậm trầm giọng, đối với Trương Thanh Đình mà nói, đó là cười nhạo.
Trương Thanh Đình đứng trong phòng khách, lắc đầu bật cười: "Tôi cũng chỉ là muốn yêu một người phụ nữ, cả đời này muốn quan tâm đến cô ấy, tôi có lỗi gì, mà mọi người đều chỉ trích tôi? Có muốn tôi cho mấy người một khẩu súng trực tiếp một phát đập chết tôi không?"
"Anh họ! Anh nói cái gì vậy!" Tuyết Chi khó thở, xông lại noia: "Hôm nay là em mời Vy Hiên và anh Liên về nhà dùng cơm, anh có thể đừng để em mất mặt được không?"
Xoay mặt, cô ấy nói: "Anh Liên, thật ngại quá, phiền anh đưa Vy Hiên về trước."
Tầm mắt của Liên Cẩn Hành đảo qua Trương Thanh Đình, cái gì cũng không nói, chủ động đưa tay kéo Vy Hiên đi đến cửa.
Trương Thanh Đình không chịu nhường nhịn nữa, đi qua mấy bước kéo Vy Hiên lại, hai mắt đỏ lên chăm chú nhìn cô: "Là em làm loạn lòng của tôi rồi, em không thể nói đi là đi! Tôi chờ em lâu như vậy, chờ em lớn lên, chờ em hạnh phúc... Nhưng em phát hiện rồi, tôi không thể chờ thêm nữa. Vy Hiên, hạnh phúc của em chỉ có thể là tôi mang lại, cũng như thế chỉ có em.."
Tuyết Chi sửng sốt, cô ấy biết anh họ của mình thích Vy Hiên, nhưng cô ấy không biết đã đến mức độ này!
Cái tay bị anh ta nắm lấy kia, giống như là bị dính cái gì đó ghê tởm, Vy Hiên sợ hãi thầm muốn hung hăng bỏ ra. Nhưng cô càng muốn trốn, anh ta lại càng nắm chặt hơn!"
"Buông ra!" Vy Hiên đột nhiên hét lên, dáng vẻ như bị đè nén bộc phát, quả thực dọa Tuyết Chi: "Vy Hiên..."
"Buông tay! Thả tôi ra! Đừng đụng vào tôi!" Tay kia của Vy Hiên cầm lấy tui, vung lên hạ xuống trên người Trương Thanh Đình, một khi bộc phát, chính là người điên.
"Vy Hiên! Tôi biết tôi đã bỏ qua, nhưng tôi sẽ không mãi như thế...Vì em, tôi đã đến gặp bác sĩ tâm lý rồi, tôi cũng đang nhận trị liệu.."
Trương Thanh Đình nóng lòng giải thích, không muốn buông tay! Giống như một khi buông ra, anh ta sẽ không có cơ hội cầm lấy nữa.
Vy Hiên không ngừng giãy dụa, không ngừng vung đánh, tất cả hoảng sợ cũng biến thành ác độc! Nếu như cho cô một cây đao, cô nhất định sẽ lần nữa cầm lấy--
Trương Thanh Đình giống như bị chọc giận, lại tìm không được chỗ bộc phát ra, chỉ có thể một mực nắm chặt cô: "Vy Hiên! Em không nên như vậy...Tôi sẽ đau lòng hận không thể giết chết mình.."
Liên Cẩn Hành nheo mắt, lập tức đẩy anh ta ra, sức lực mạnh đến nỗi hận không thể nghiền nát anh ta, thuận thế đem người đang không ngừng giãy dụa ôm vào trong ngực. Một bàn tay to an ủi cố định cô, áp sát cô vào chính mình.
"Không sao rồi." Anh chỉ bình tĩnh nói.
Giống như là như từ bên bờ vực thẳm được kéo về lại, sống sót sau tại nạn, Vy Hiên đã hết giận, mềm nhũn nằm trong lòng anh. Không động đậy nữa.
Anh cứ ôm cô như vậy, một tay đặt sau đầu cô, một tay chống ở lưng cô. Tầm mắt lạnh như băng, hơi sắc bén giống như cảnh cáo nhìn chòng chọc người đàn ông ở đối diện.
Cảnh cáo anh ta, chỗ có cô, chính là vùng cấm! Mà anh ta, không được phép, gần thêm bước nữa!
Đây là biểu thị công khai trần trụi, không cần ngôn ngữ cũng lập tức hiểu ra!