Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 251: Người may mắn được trời xanh chiếu cố



Thỉnh thoảng có người ra vào phòng giải khát, thấy anh ta đều có chút tò mò: “Trợ lý Tần, anh làm gì ở đây vậy?"

Tiểu Tần cảm thấy mất mặt nên không ngẩng đầu, buồn bực nói: "Không nhìn ra à, rửa chén chứ gì nữa!"

"Ồ, sao trợ lý đặc biệt lại làm việc này? Đây không phải là lãng phí tài năng, dùng tài lớn vào việc vặt sao?"

"Đi đi đi! Nhanh về làm việc đi! Đừng ở chỗ này làm vướng chân vướng tay tôi!"

Đối phương cố nhịn cười ra ngoài. Không lâu sau lại có người nghe tiếng đến tham quan trợ lý Tần đang đấu tranh với một đống chén dĩa và hộp đồ ăn.

Văn phòng tổng giám đốc, tất cả điện thoại đều được chuyển sang chế độ im lặng. Liên Cẩn Hành cúi đầu, đang viết gì đó trên giấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vào màn hình laptop, thuận tiện liếc nhìn người phụ nữ được bao phủ trong ánh nắng.

Vẫn là cùng một phòng làm việc, cùng một buổi chiều được ánh mặt trời chiếu cố, vẫn bận rộn làm việc, nhưng hôm nay lại khác hẳn.

Có lẽ là do kim đồng hồ chạy chậm, thời gian dừng lại, hoặc mây ngoài cửa sổ không tới đúng hẹn. Nếu không thì chính là phương hướng quen nhìn đã lệch khỏi quỹ đạo, cho nên trong lòng thay đổi, tâm trạng cũng thay đổi theo...

Nói chung, hôm nay có chỗ khác biệt.

Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Tiểu Tần đưa giỏ xách vào một cách quy củ, lại đặt một tờ giấy ở trước mặt anh, sau đó thức thời rời đi.

Liên Cẩn Hành cúi đầu liếc qua - "Sinh viên của Học viện Âm Nhạc tới, bây giờ đang ở phòng họp."

Anh ngẩng đầu lại nhìn người phụ nữ đang ngủ rất say, một bên khóe môi bất giác cong lên. Anh đứng dậy, tiện tay cầm lấy áo vest của mình lên, nhẹ nhàng đắp lên trên người cô. Ánh mắt anh nhìn lướt qua làn da bị ánh mặt trời chiếu vào gần như trong suốt của cô, màu mắt anh dần dần tối lại, nghiêng người ra về phía trước, nhưng lúc chỉ cách cô có mấy centimets thì dừng lại.

Anh mím chặt môi, lùi lại một cách dứt khoát và xoay người ra khỏi văn phòng.

Một mùi bạc hà thoang thoảng lọt vào trong mũi của cô, giống như một dòng suối mát bắt đầu lan tràn trong cơ thể lười biếng, khoan khoái của cô.

Vy Hiên mở mắt ra, trước mặt cô chính là ánh mặt trời chói mắt. Cô nheo mắt lại và giơ tay lên che sáng.

Trên người có gì đó tuột xuống. Cô rũ mắt nhìn thì thấy là một chiếc áo vest tối màu.

Vy Hiên chợt đờ người rồi kịp nhớ ra điều gì, vội vàng xem giờ. Cô không thể tin được mình lại ngủ trong văn phòng của Liên Cẩn Hành lâu như vậy!

Cô chán nản đứng dậy, thấy giỏ đặt ở trên bàn trà nhưng không thấy ai khác.

Vy Hiên muốn rời đi, nhưng theo phép lịch sự cũng phải nói với người ta một tiếng trước mới đúng. Cho nên cô không hề chậm trễ, ra ngoài tìm người.

Cô không quen thuộc với nơi này, chỉ có thể tùy tiện đi lại tìm kiếm vận may.

Phần lớn nhân viên đi ngang qua đều biết cô. Lúc lướt qua cô, bọn họ không nhịn được quay đầu nhìn vài lần. Bọn họ đều lén nói với nhau, chắc chắn kiếp trước người phụ nữ này từng cứu giúp hệ Ngân Hà, nếu không làm sao có thể được người đàn ông như Tổng Giám đốc nuông chiều thế. Anh thậm chí không tiếc bỏ xuống thân phận tôn quý của mình, làm chỗ dựa cho một tờ tạp chí hạng hai, hạng ba.

Cô đang tùy ý đi lại, đột nhiên dừng lại.

Vy Hiên đứng ở bên ngoài cửa lớn của phòng họp như bị trúng bùa Định Thân, nghe giai điệu quen tới không thể quen hơn từ bên trong vọng ra làm cô không thể bước chân đi nổi.

Trầm lắng, du dương, triền miên, cô độc... Tất cả tâm trạng đều được hoàn thành bởi từng dây, từng cung, từng lần kéo, từng lần gõ của nó.

Vy Hiên chậm rãi dựa vào trên tường và nhắm mắt lại, tay đặt ở bên người, ngón tay không nhịn được lại gõ theo nhịp... Vẻ mặt tập trung đến mức ngay cả có người đi tới cửa cũng không hề hay biết.

Lông mày của cô giãn ra, khóe môi nâng cao, cả gương mặt đều trở nên sinh động, đầy sức sống.

Bên trong phòng họp, tiếng đàn vừa muốn dừng lại, người đứng ở cửa bỗng nhiên giơ tay lên ra hiệu tiếp tục.

Cô gái đang kéo đàn Cello ngẩn người, sau đó lại đánh lại khúc nhạc từ đầu dưới ánh mắt cấp bách của giáo viên chỉ dẫn.

Liên Cẩn Hành dựa vào cửa, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, khóe miệng anh cong lên cười. Trong chớp mắt đó, anh đã nhìn ra được, ở trong giai điệu tao nhã của đàn Cello, một linh hồn tách ra, một linh hồn thoát khỏi sự trói buộc.

Cuối cùng, một khúc nhạc kết thúc.

Hai mắt Vy Hiên mở ra có vẻ hoảng hốt, hình như còn chưa tỉnh lại sau giấc mơ tuyệt vời vừa rồi. Thật lâu sau, nụ cười trên mặt cô mới dần dần biến mất, thay vào đó là càng lúc càng nặng nề mất mát, giống như sao băng rơi xuống, sau khi rực rỡ trong chớp mắt lại bị đánh vào trong thế giới tối tăm dưới lòng đất.

Cô cúi đầu, bước chân nặng nề, cơ thể mệt mỏi, đi về phía phòng làm việc của anh.

"Tổng Giám đốc Liên?"

Tiểu Tần khẽ gọi một tiếng, Liên Cẩn Hành mới chậm rãi quay đầu lại, liếc nhìn mấy người sinh viên đối diện. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô nữ sinh vừa kéo đàn Cello, sau đó xoay người đi ra ngoài, giọng nói thản nhiên: “Là cô ta đi."

"Được." Tiểu Tần hiểu ý, trao đổi một chút với giáo viên dẫn đầu đội.

Liên Cẩn Hành đi ra khỏi phòng họp, có thể nghe được bên trong vọng đến tiếng hoan hô của cô gái, ánh mắt anh theo bản năng lại tìm kiếm bóng dáng vừa rồi.

Vy Hiên mới vừa đi vào văn phòng của anh, Liên Cẩn Hành đã đi vào theo. Cô quay đầu nhìn anh, có chút xấu hổ: “Vừa rồi ngại quá, tôi hình như đã ngủ thiếp đi mất..."

Anh vừa đi vừa nói chuyện: "Ở trước mặt tôi thì không sao. Lần sau đổi lại thành người xa lạ thì tuyệt đối không thể làm vậy." Giọng điệu của anh rất tùy ý, như đang căn dặn chuyện gì đó không quá quan trọng, cho dù là mệnh lệnh cũng khiến người ta hiểu một cách mơ hồ thế nào cũng được, ngay cả muốn phản đối cũng sẽ có vẻ không để ý tới không nghe theo, không quá mức khí thế.

Vy Hiên cúi đầu, thở dài và khẽ nói: "Tôi cũng đâu phải thường xuyên như vậy." Ở trước mặt anh, cô thường giống như một học sinh mắc lỗi, đang tiếp nhận lời dạy bảo của thầy chủ nhiệm, cảm giác này rất tệ.

"Lần đầu tiên à?" Anh quay lại trước bàn làm việc, thuận miệng hỏi một câu.

Vy Hiên không trả lời, vẻ bối rối đã nói rõ tất cả.

Anh cũng không nói một lời nào nữa.

"Tôi không quấy rầy anh làm việc nữa, tôi đi về trước đây." Vy Hiên xách cái giỏ lên, khẽ gật đầu với anh và đang định đi, Liên Cẩn Hành lại chậm rãi nói: "Có một quảng cáo công ích bảo vệ môi trường, cần lựa chọn một sinh viên học viện Âm Nhạc để quay, tạp chí các cô tới tạo thế đi."

Vy Hiên đứng lại, nhớ tới tiếng đàn mình mới nghe được thì lập tức hiểu rõ.

"Là đàn Cello à?" Cô hỏi.

"Ừ."Liên Cẩn Hành nhìn cô, ánh mắt dường như bị che phủ bởi một tầng ánh sáng trắng mờ, anh nhìn cô qua màn ánh sáng.

Vy Hiên khẽ gật đầu: "Rất tốt."

"Cái gì tốt?" Anh nhướng mày, giọng đều đều hỏi: "Là sáng kiến tốt, hay là... chọn lựa đàn Cello tốt?"

Vy Hiên sửng sốt. Sau khi nghe anh hỏi như vậy, cô mới phát hiện ra điều trong đầu cô nghĩ đến chỉ có đàn Cello.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Cô đột nhiên cảm thấy có chút khủng hoảng, vội vàng kéo cửa ra: “Tôi... Tôi đi trước đây. Về chuyện tuyên truyền, tôi trở về sẽ lập tức viết phương án."

"Được, tôi chờ cô."

Mãi đến khi cửa đóng lại, người đàn ông ngồi ở trước bàn làm việc vẫn nhìn về phía đó. Một tay anh xoa cằm, mắt nheo lại, môi hơi mấp máy như muốn nói: "Xem ra, vẫn là thích đấy..."

Vy Hiên cúi đầu đi rất nhanh, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi đây. Cô rất sợ mình lại nghe được chuyện gì có liên quan đến đàn Cello.

Khi cô đi tới trong thang máy, thấy một nhóm ba, năm người trẻ tuổi cười đùa đi vào. Cô đứng vào ở góc và day mi tâm. Lúc này, có một giọng nói đầy vui mừng bất ngờ vang lên: "À, không ngờ lại gặp nhau ở đây!"

Vy Hiên ngẩng đầu lên, thấy một cô gái trong đó đeo một đàn Cello, hộp đàn màu trắng vừa vặn tôn lên dáng vẻ cao gầy, xinh xắn đơn thuần của cô ta.

"Nhiếp Vịnh Nhi?" Vy Hiên cũng kinh ngạc. Tối hôm qua bọn họ vừa mới gặp, không ngờ hôm nay lại gặp nữa.

Lúc nhìn thấy chiếc đàn của cô ta, Vy Hiên mới kịp phản ứng: “Cô vừa diễn tấu bản Haydn C Major vừa rồi à?"

Ánh mắt Nhiếp Vịnh Nhi đột nhiên sáng lên: “Chị nghe được à?" Cô ta cảm giác được Vy Hiên là một người trong nghề, ít nhất cũng là một người mê nhạc cổ điển, trong giây lát lại cảm thấy có chút thân thiết.

"Ừ, rất tuyệt." Vy Hiên nói thật lòng.

"Cảm ơn!" Nhiếp Vịnh Nhi nghĩ đến điều gì đó, xấu hổ hỏi: "Em có thể biết tên của chị không? Chúng ta gặp phải nhiều lần như vậy cũng xem như là duyên phận đấy."

Vy Hiên gật đầu, phóng khoáng nói: "Phạm Vy Hiên."

Nhiếp Vịnh Nhi vừa nghe được cái tên này, trong đầu hoảng hốt dường như lóe lên điều gì nhưng cô ta không nghĩ ra, chỉ cảm thấy mình không quá xa lạ với cái tên này.

Lúc này, thang máy tới nơi, mấy người đi vào. Bạn học của Nhiếp Vịnh Hy vẫn còn nói về buổi biểu diễn vừa rồi.

"Wow, tôi thật sự khẩn trương muốn chết! Không ngờ được Tổng Giám đốc lại tự mình tới phỏng vấn!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Tôi khẩn trương đến mức tim cũng muốn nhảy vọt ra ngoài đấy! Lúc đi thi cũng không khẩn trương như vậy đâu!"

Nhiếp Vịnh Nhi nghe được, vừa cười vừa nói: "Các bạn nhất định là thấy người ta đẹp trai, cho nên mới xấu hổ chứ gì!"

"Đúng vậy! Anh ấy thật sự quá đẹp trai! Người lãnh khốc, ăn mặc đơn giản nhưng khi nhìn tới lại cực kỳ có khí chất nhé! Đúng rồi, đúng rồi, mọi người có để ý cái đồng hồ trên cổ tay anh ta không? Đây chính là loại Vacheron Constantin mà tôi thích nhất đấy! Không ngờ, anh ấy cũng tinh mắt như tôi vậy!"

"Ha ha, khác nhau ở chỗ người ta mua được, còn cô chỉ có thể nhìn tạp chí mà chảy nước miếng thôi."

"Ôi! Cũng đúng!"

Vy Hiên đứng trong góc, nghe từ khi bước vào các cô ấy đã bàn luận về người chồng chưa cưới trên danh nghĩa của cô, từ quần áo tới các chi tiết vân vân, không ngờ đều là thứ cô chưa từng để ý tới.

Cô hơi tò mò, sao những cô gái trẻ này có thể chỉ trong thời gian rất ngắn, dường như đã copy anh từ đầu đến chân, không tha bất kỳ chi tiết nào của anh vậy?

Nhưng cô có thể nhớ kỹ, cũng chỉ có ánh mắt dường như lúc nào cũng có thể nhìn thấu được cô...

Ra khỏi thang máy, Nhiếp Vịnh Nhi đi song song với Vy Hiên, nghiêng đầu nhìn cô: "Em gọi chị là chị Vy Hiên được không?"

"Đương nhiên."

Nhiếp Vịnh Nhi cười, hưng phấn nói: "Chị Vy Hiên, mỗi lần gặp chị đều có chuyện tốt xảy ra, chị đúng là nữ thần may mắn của em!"

Vy Hiên đột nhiên nghĩ đến chuyện Liên Cẩn Hành vừa nhắc tới chuyện lựa chọn một sinh viên của học viện Âm Nhạc đê quay quảng cáo công ích. Cô lại nhìn vẻ vui sướng không thể che giấu trên gương mặt Nhiếp Vịnh Nhi, trong lòng cũng đoán được tám chín phần.

Vì vậy, cô mỉm cười nói: "Vậy tôi hi vọng cô vẫn luôn may mắn như vậy."

"Cảm ơn chị Vy Hiên!" Nhiếp Vịnh Nhi rất thích cô gái điềm tĩnh, bình yên trước mắt này, ở bên cạnh cô, dù tâm tình có nóng nảy cũng sẽ vô thức bình tĩnh lại. Cảm giác này lại giống như cây đàn Cello trong tay cô ta, đẹp lộng lẫy lại ôn hòa, không thể hiện ra trước người khác.

"A đúng rồi, chị Vy Hiên, chị là nhân viên ở đây à? Vậy sau này không phải chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt sao?"

Vy Hiên lắc đầu: “Tôi chỉ là tới... bàn công việc thôi."

"Vịnh Nhi! Phải đi thôi!" Các sinh viên đều đã lên xe, Vịnh Nhi cũng phất tay, nói với Vy Hiên: “Nữ thần may mắn, em đi đây. Hi vọng chúng ta vẫn sẽ gặp mặt!"

Vy Hiên bị chọc cho phì cười, đứng ở trên bậc thang vẫy tay chào cô ta: “Hi vọng vậy."

Cô nhớ, trước đây mọi người luôn nói, những cô gái kéo đàn Cello đều là người may mắn được trời xanh chiếu cố. Đáng tiếc, phần may mắn của cô đã bị cứng rắn rút đi từ mấy chục năm trước. Nhưng thấy Nhiếp Vịnh Nhi, cô vẫn nhớ tới những lời giáo viên từng nói qua. Bởi vì, lúc nào cô cũng tin tưởng sâu sắc vào điều đó, không hề nghi ngờ.
— QUẢNG CÁO —