Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 304: Anh có thể đến…thật tốt



Bên trong hội trường của trường học, truyền hình trực tiếp buổi thi đấu đàn Cello, bóng người rơi xuống tòa lầu, đàn Cello ngã chỏng chơ bên trong phòng quản lý…

"Ầm" tiếng vang thật lớn, kinh động đến Vy Hiên.

Cô mở choàng mắt, lúc này mới phát hiện đàn của cô ngã trên mặt đất...

Hình ảnh đó vừa vặn chồng lên cảnh tượng của ngày đó.

Cô sững sờ nhìn chằm chằm, mặt mày trắng bệch.

Lúc này một bàn tay lớn duỗi ra, để lộ một mảnh da nhỏ, trên cổ tay là chiếc đồng hồ kiểu cổ.

Anh nhặt đàn lên, sau đó ngồi bên cạnh nghiêng người nhìn cô, ánh mắt cụp xuống không nói lời nào. Anh ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ vỗ lên đầu cô, cất giọng trầm ấm: "Không phải em đã quên từ lâu rồi sao? Nhớ lại làm gì?"

Mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Trong nháy mắt các giác quan trên người Vy Hiên như sống lại. Cô nắm chặt tay phải, nhưng rất nhanh một bàn tay lớn khác đã phủ lấy nắm đấm của cô: "Anh ở bên dưới xem em biểu diễn. Nhớ kỹ, em chỉ cần đàn cho một mình anh nghe là được."

Từng câu từng chữ của anh như gió xuân thổi tan trời đông giá rét, khiến trái tim băng giá của cô nở rộ thành một đóa hoa xinh đẹp.

Ồ, một đóa hoa đỏ rực, kiều diễm, là hoa Vy Hiên.

Cơn run rẩy dần dần lắng xuống, nhưng cô vẫn không rời khỏi vòng ôm ấm ấp ấy, giống như đang lưu luyến mùi hương của anh. Cô nghiêng người chôn mặt vào ngực anh, hai tay kéo chặt vạt áo của anh, giọng nói khàn khàn: "Anh có thể đến...Thật tốt."

Liên Cẩn Hành không lên tiếng, chỉ ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô như đang dỗ dành.

Cuộc thi đã bắt đầu, Dương Hoảng đi tới thông báo: "Vy Hiên, em là thi sinh số ba mươi bảy lên sân khấu! Đừng lo lắng, cứ làm như lúc chúng ta thường ngày luyện tập, đừng nghĩ gì cả. Thi rớt thì thôi!"

Tâm trạng của Vy Hiên vốn rất căng thẳng nhưng lại bị một câu nói của ông chọc cười.

Giáo sư Dương nổi tiếng là người dạy học nghiêm khắc. Học sinh ở chỗ ông chỉ có thể dốc hết sức, ông tuyệt đối sẽ không nói những lời kiểu như “thi rớt thì thôi”. Có thể thấy lúc này tâm trạng của ông cũng không thoải mái hơn cô bao nhiêu

Vy Hiên chỉ cần nghĩ đến có người lo lắng cho mình là lại cảm thấy gánh nặng hy vọng trên vai càng nặng hơn.

Bàn tay nắm chặt tay cô lúc này siết mạnh. Vy Hiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hoàn toàn không nhìn ra bất cứ thay đổi gì của Liên Cẩn Hành

"Cách buổi biểu diễn chính thức của em còn hai tháng nữa phải không? "

Vy Hiên nhìn anh, thẫn thờ gật đầu.

Anh lại nói: "Vậy lần này em cứ xem như biểu diễn trước, kéo đàn mà em thích nhất cho anh nghe."

Vy Hiên chớp mắt, sau đó lại gật đầu.

"Được rồi, qua đó đi."

Vy Hiên chậm chạp thu hồi tầm mắt, ôm đàn của cô đứng lên, trong đầu không ngừng tua lại lời nói của anh.

Kéo đàn mà cô thích nhất cho anh nghe, kéo cho một mình anh nghe.

Cô đi tới một góc trong hậu trường ngồi xuống, không nhịn được cúi đầu cười ra tiếng.

Cuộc thi đã bắt đầu từ lâu, các tuyển thủ chờ đợi lần lượt bước lên sân khấu, rất nhanh sẽ đến lượt Vy Hiên. Ngược lại, cô càng lúc càng thả lỏng, thoải mái. Cô ngồi đó lấy điện thoại ra mở lại bản nhạc tham gia thi đấu, mang tai nghe lên, ngồi trong góc từ từ nhắm mắt lại.

Lúc này, điện thoại rung lên, có cuộc gọi đến.

Cô nhấn nút nghe, bên kia đầu điện thoại truyền tới giọng nói lười nhác, trầm thấp: "Em đang làm gì thế?"

"Nghe Bach."

"Em rất thích ông ta?"

Vy Hiên cụp mắt mỉm cười, hờ hững đáp: "Ừm."

"Edward Elgar thì sao?" Anh hỏi.

Cô trả lời: "Thích."

" Franz Schubert?"

"Thích."

" Johannes Brahms?"

"Thích."

"Anh thì sao?"

"Thích."

Vy Hiên đột nhiên sửng sốt, đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng cười trầm thấp, sau đó anh nói: "Được rồi, anh không ó câu hỏi nào nữa." Nói xong liền cúp điện thoại.

Vy Hiên khó tin trợn mắt nhìn điện thoại: "Tuyển thủ tổ không chuyên nghiệp số ba mươi bảy, Phạm Vy Hiên, Phạm Vy Hiên."

"Ồ, đến rồi."Vy Hiên vội vàng đứng dậy. Cô không còn tâm trạng nhớ tới trò đùa dai trong cuộc gọi lúc nãy nữa, nhanh chóng xốc lại tinh thần, đi theo giáo viên trước mặt bước từ sau sân khấu ra.

Khoảnh khắc khi cô nhìn thấy ánh đèn rực rỡ trên sân khấu, đột nhiên bước chân hơi dừng lại.

Cảnh tượng trước mắt thật quen thuộc, giống với hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần…

Trong mơ có sân khấu rực rỡ, trên sân khấu có cô.

"Phạm Vy Hiên?" Giáo viên nhắc nhở cô: "Đi nhanh lên!"

Vy Hiên tỉnh lại, gật đầu với giáo viên, sau đó bước từng bước lên sân khấu.

Giây phút ánh đèn sân khấu ấm áp chiếu lên người cô, cô rõ ràng biết được cảnh trong mộng đã trở thành hiện thực. Bao nhiêu run rẩy đều dừng lại, cô từ từ xoay người ngồi xuống. Sau đó ngẩng đầu lên, phía trước cách hàng ghế khán giả rất xa, nơi đó một mảnh tối đen. Cô híp mắt nhưng vẫn không nhìn thấy gì.

Trước mặt chỉ có ban giám khảo, ai nấy cũng đều đang nhìn chằm chằm cô.

Cô mơ hồ nghe được giọng nói thăm dò phía dưới: "Có phải cây đàn Cello của cô ấy là đàn Stradivari được bán đấu giá cách đâu không lâu không?"

"Không sai, tôi nghe nói này cây đàn này ở thành phố D... Không ngờ lại ở chỗ học sinh này!"

"Đúng là phung phí của trời mà, một vật quý giá như vậy lại ở trong tay một người nghiệp dư. Ha ha, có tiền thật tốt."

Trên mặt Vy Hiên đỏ lên, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy với trình độ bây giờ của cô đúng là hổ thẹn với cây đàn này.

Sau khi kiểm tra đơn giản xong, có người ra hiệu cho cô có thể bắt đầu.

Vy Hiên hít sâu một hơi, không nghĩ tới gì cả, gắn cây vĩ lên thân đàn, chậm rãi nhắm mắt lại. Bên tai cô lại xuất hiện câu nói vừa rồi Em chỉ kéo đàn cho một mình anh nghe là được rồi.

Cô hơi cong môi, tiếng đàn vang lên trong thính phòng âm nhạc xa hoa nhất thành phố D này.

Đây là cuộc thi mở, đối mặt với công chúng truyền thông và những người yêu âm nhạc, được tổ chức trong một thính phòng âm nhạc đa chức năng có sức chứa năm trăm người cùng một lúc. Trong thính phòng chật kín sinh viên của học viện âm nhạc và những người yêu thích nhạc cụ cổ điển cùng với nhạc dây và khí đến từ thành phố D. Những người này có thể không biết chơi nhạc cụ, nhưng yêu cầu thưởng thức rất kén chọn, có lỗi hay không chỉ chốc lát là bọn họ có thể nghe ra được. Nhưng bởi vì là thi đấu không chuyên nghiệp cho nên cũng khá khoan dung. Bọn họ sẽ không yêu cầu quá khắt khe đối với các tuyển thủ không chuyên nghiệp.

Vy Hiên ngồi một mình trên sân khấu vòng sơ khảo, yêu cầu trình diễn không quá phức tạp. Cô thong thả, bình yên hưởng thụ mỗi một một niềm vui bất ngờ do âm phù mang đến.

Chỉ vì anh nói cô chỉ biểu diễn cho một mình anh xem.

Ban giám khảo vốn ôm tâm lý xem thường cô. Sau khi nghe được tiếng đàn của cô, trước hết là lộ ra dáng vẻ “quả nhiên như thế”, rồi để bút xuống, hai tay ôm ngực, có vẻ hơi lơ là không chú ý.Nhưng chậm rãi có người trên mặt đã xuất hiện sự thay đổi.

Theo từng giai điệu của khúc Bach đã luyện tập, Vy Hiên dần dần tiến vào cảnh đẹp. Ngón tay khống chế dây đàn, linh hoạt nhún nhảy. Có một số động tác hoàn toàn đến từ sâu trong kí ức, khiến cô thoạt nhìn hoàn toàn khác xa với lý lịch tham gia thi đấu, không giống như một tuyển thủ không chuyện nghiệp mới tập đàn.

Vẻ mặt ban giám khảo bắt đầu trở nên chăm chú, có lẽ là bị lây nhiễm bởi dáng vẻ thoải mái của cô. Thậm chí có người bắt đầu nhắm mắt lại lắng nghe, điều này có nghĩa là bọn họ đang hưởng thụ âm nhạc chứ không phải đang sát hạch thí sinh.

Tiếng đàn Cello cổ điển chất phác, du dương réo rắt, không hổ với danh xưng “Quý bà âm nhạc”. Tiếng đàn của nó không xa hoa, thậm chí rất khiêm tốn, hoàn toàn không có danh tiếng, nhưng nguồn năng lượng thong thả này khiến người ta mê muội, tình nguyện sa vào.

Dưới sân khấu, Tuần Lãng khiếp sợ há hốc mồm, trợn mắt kích động hỏi: "Giáo sư! Cô ấy chắc chắn sẽ được thông qua đúng không? Chắc chắn sẽ qua, đúng không!"

Dương Hoảng không lên tiếng, chỉ là giọng mũi rất nặng "Ừ" một tiếng.

Tuần Lãng cả kinh, quay đầu lại nhìn giáo sư. Lúc này ông cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, sau đó chậm rãi lấy kính mắt xuống, dùng mu bàn tay lau khóe mắt, rồi lại mang kính lên.

Lúc này Tuần Lãng mới kinh ngạc phát hiện, sự hy vọng của giáo sư đối với Vy Hiên từ lâu vượt qua tình cảm thầy trò bình thường mà giống như là người cha rốt cuộc cũng đợi được có ngày con gái tỏa hào quang. Tuần Lãng là học sinh đắc ý nhất của giáo sư Dương nhưng anh ta lại không ghen ghét, hoàn toàn không ghen ghét, thậm chí còn cảm thấy kiêu ngạo vì Vy Hiên.

Anh ta cười hờ hững, cảm giác này đúng là thật lạ, lẽ nào anh ta trẻ như vậy mà đã tìm được cảm giác làm ba rồi sao?

Người đàn ông ngồi bên cạnh Dương Hoảng, suốt quá trình đều tập trung nhìn người ngồi trên sân khấu. Ánh mắt lạnh lẽo của anh đã bị cô gái ngồi trên sân khấu làm cho khiếp sợ.

Hình ảnh đẹp nhất trong cuộc đời mà anh từng nhìn thấy cũng chỉ đến thế mà thôi.

Cô ở trên sân khấu thật sự rất đẹp, tóc dài rũ xuống, mấy sợi tóc lòa xòa rơi trên trán hơi che khuất nửa tầm mắt của cô. Cô yên tĩnh ngồi đó, ôm cây đàn Cello vừa nặng vừa nát, nhưng hài hòa đến mức khiến người ta không dời mắt nổi, tất cả tâm trạng ngột ngạt đều bị tiếng đàn của cô xoa dịu.

Anh nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên. Bỗng nhiên cảm thấy rất tự hào, kiêu ngạo. Anh rất muốn nói cho cả thế giới biết người phụ nữ trên sân khấu kia là người anh thích.

Bản nhạc kết thúc.

Nhạc hết người chưa đi.

Vy Hiên mở hai mắt ra, đột nhiên tỉnh lại. Cô đứng lên nhìn ban giám khảo cúi đầu chào, sau đó vội vàng đi xuống sân khấu, sau lưng vang lên tiếng vỗ tay, càng lúc càng nhiệt liệt. Mãi sau khi cô đi vào sau sân khấu lúc này trái tim cô mới bắt đầu mới đập mãnh liệt.

Sau đó có tuyển thủ bắt đầu tiến sát lại hỏi: "Cô học đàn lâu chưa?"

"Cây đàn này của cô thoạt nhìn giống như đồ cổ, chắc đắt lắm nhỉ!"

"Ồ, thoạt nhìn cô rất quen..."

Vy Hiên hơi nghiêng đầu, lập tức lấy kính lọc sáng trong túi ra đeo lên, mỉm cười nói: "Có thể tôi có một khuôn mặt đại chúng."

Có nhiều lúc cô không muốn trở thành một “người nổi tiếng”, quá nhiều người dòm ngó sẽ khiến cả người cô mất tự nhiên. Hơn nữa còn cảm thấy cô chỉ là một sản phẩm được tạo ra ở thời đại công nghệ số, tương tự những người nổi tiếng trên mạng bây giờ, hết hot rồi đương nhiên nhiên sẽ bị thay đổi.

Vy Hiên bước vào phòng uống nước, lúc này không có ai ở đây. Cô đặt cây đàn bên cạnh, cả người thoải mái ngồi lên sô pha, đầu tựa lên lưng ghế, thở phào nhẹ nhõm.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Không ngờ cô lại làm được.

Không ai có thể cảm nhận được, một lần nữa đứng trên sân khấu có ý nghĩa thế nào đối với cô.

Sống lại, tự do, tìm kiếm, thu hoạch, mỗi một trải nghiệm đều là nguyên nhân thúc đẩy cô có thể đứng tại nơi này. Cho nên tất cả những chuyện tốt xấu đã từng bỏ ra lúc này đây cô đã đòi lại hết, không lựa chọn quên lãng, không cố ý trốn tránh nữa.